Chuyển ngữ ♥ Thanh Hoa
Beta ♥ Nhã Vy
“Tiểu Diệp tử, chạy mau, chạy mau…”
“Trác tỷ tỷ, nhanh một chút…”
“Ơ ơ, đi lên, bay lên rồi! Giỏi quá!”
“Trác Tỷ tỷ, lại thả cao một chút…”
“Tiểu Diệp tử, cho cháu, cho cháu. Cháu muốn thả!”
Trác Diệp cười, đưa cuộn dây diều cho Bánh Bao nhỏ, kết quả sức kéo con diều kia quá mạnh mẽ, Bánh Bao nhỏ lại quá nhỏ, bị túm chạy về phía trước vài bước…
Trác Diệp lại càng hoảng sợ, vội vàng cất bước tiến lên, ôm lấy thân thể nhỏ của Bánh Bao nhỏ…
“Đồ chơi này có sức thật mãnh liệt!” Bánh Bao nhỏ thở ra một hơi, hoảng sợ chưa ổn định nói.
“Ha ha ha… Huyễn ca ca thiếu chút nữa cũng bay lên rồi!” Liên Tranh nhỏ nhắn mềm mại cũng khó có khi cười ha hả.
“Bản thế tử cũng không muốn bay, vẫn là chân đạp trên đất là an toàn!” Bánh Bao nhỏ rung đùi đắc ý nói.
“Ha ha…”
“Ha ha ha…”
Lời Bánh Bao nhỏ lại dẫn đến đoàn người đều nở nụ cười.
Con diều này Trác Diệp làm mấy ngày rồi, lúc trước tịch thu con diều “Xuân sắc dạt dào” của Bánh Bao nhỏ, nàng đã hứa sẽ làm cho bé một cái. Đã từng thất hứa một lần với Bánh bao nhỏ, trong lòng Trác Diệp hối hận, tiếc không chịu nổi, tự nhiên sẽ không lại thất hứa lần thứ hai.
Trác Diệp làm con diều này có hình một chú chim ưng có bộ dáng rất đáng yêu, hai đứa bé thích vô cùng…
Bởi vì không nghĩ tới sẽ có nhiều người đén như vậy nên Trác Diệp và Xảo Linh chuẩn bị đồ ăn cũng không nhiều lắm. Phượng Lâm Duệ nhìn hoa quả, các loại bánh ngọt được bầy ra một chút, thoáng cau lại lông mày, lại nói với Phượng Lâm Sách và Liên Tiêu: “Đi, mang mấy người nữa, chúng ta đi săn chút đồ ăn.”
Liên Tiêu cười cười, thò tay tách một nhánh cây ra, nói: “Ta xuống sông bắt cá.”
Phượng Lâm Sách cũng gật đầu, sau đó phân phó Thanh Trúc, Tùng Mặc đi nhặt củi, Trịnh Càn, Trịnh Khôn ở lại bảo vệ mấy người Trác Diệp, Phượng Lâm Ca, sau đó lại kêu bốn thị vệ lên núi cùng Phượng Lâm Duệ.
Trác Diệp đặt Bánh Bao nhỏ xuống đất, lại để Xảo Linh vịn bé chơi diều, giật mấy cây cỏ rồi bắt đầu làm châu chấu cho Liên Tranh, dỗ dành Tiểu Liên Tranh cười khanh khách không ngừng, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn trăng trắng cũng nhàn nhạt ửng hồng.
Hai đứa bé này đã lớn vậy rồi nhưng cũng là lần đầu tiên chơi tận hứng như vậy. Cười vui thỏa thích, vui đùa ầm ĩ, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn ngập vui vẻ và nụ cười hạnh phúc.
Ánh mắt Phượng Lâm Ca vẫn một mực bị bóng dáng yểu điệu của Trác Diệp hấp dẫn, khóe môi tràn đầy vui vẻ…
Liên Cầm ngậm một nhánh cỏ, đặt mông ngồi vào bên cạnh Phượng Lâm Ca, dùng cùi chỏ chọt Phượng Lâm Ca, kêu lên: “Này, Lão huynh! Hồi hồn!”
“Hả?” Phượng Lâm Ca quay đầu nhìn Liên Cầm, mỉm cười nói: “Liên Cầm cô nương có gì phân phó?”
“Thôi nha, đừng nói chuyện văn vẻ vói ta, cũng không chê mệt mỏi!” Liên Cầm liếc mắt, sau đó lại cười như trộm nói: “Ta nói, huynh thích Trác tiểu mỹ nhân hả?”
Phượng Lâm Ca sửng sốt một chút, sau đó cũng không phủ nhận, khẽ cười một tiếng nói: “Rõ ràng như vậy sao?”
“Đương nhiên rõ ràng! Đoạn đường này tròng mắt huynh đều treo trên người Trác tiểu mỹ nhân mà, kẻ đần cũng nhìn ra được!” Liên Cầm cười nói.
Phượng Lâm Ca nghe Liên Cầm nói trắng ra, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ ửng…
“Ha ha! Huynh là một người đàn ông mà, có cái gì mà xấu hổ!” Liên Cầm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Phượng Lâm Ca thì liền cười ha ha, lại nói: “Này! Yêu thích liền đi tranh thủ đi! Mỹ nhân gả cho huynh thì còn tốt hơn gả cho tên Tam ca mặt lạnh của huynh. Nếu huynh không cố gắng thì mỹ nhân kia sẽ bị người cướp đi đó. Tuy rằng bây giờ thái độ của Tam ca huynh chưa rõ ràng nhưng đệ đệ yêu nghiệt nhà ta đã xác định mục tiêu rồi!” Liên Cầm thoáng dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Kỳ thật mỹ nhân này làm đệ muội của ta cũng không tệ…”
Phượng Lâm Ca nghe vậy thì sâu kín than nhẹ một tiếng: “Nếu như ta có thể… Tất nhiên sẽ tranh thủ…”