Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 106: Đòi hỏi khen thưởng




Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy

Thụy Vương phủ, bên trong sảnh chính.

“Huyễn Nhi bái kiến Hoàng bá bá, bái kiến phụ vương.” Bánh Bao Nhỏ cúi người, rạp đầu xuống đất.

“Dân nữ Trác Diệp khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng Thượng thánh an! Bái kiến Vương gia thiên tuế. Trác Diệp quỳ xuống nói, đầu gối đáng thương của nàng lại phải chịu tội rồi….

“Tất cả đứng lên đi.” Phượng Lâm Duệ bình thản nói nhưng lại tỏ ra sự uy nghiêm trong giọng nói.

“Huyễn Nhi tạ ơn Hoàng bá bá.” Bánh Bao Nhỏ vừa nói vừa đứng dậy.

“Tạ Hoàng thượng.” Trác Diệp đứng dậy.

“Huyễn Nhi đến bên này với Hoàng bá bá nào.” Phượng Lâm Duệ cười vẫy tay với Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ nghe vậy, mắt đen nhánh lập tức sáng ánh hào, vội vã đi về phía Phượng Lâm Duệ.

Phượng Lâm Duệ đưa tay ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, cười nói: “Không thể tưởng tượng được Huyễn Nhi lại tiến bộ thần tốc như vậy đó, thật khiến Hoàng bá bá kinh hãi rồi này. Nói đi, muốn khen thưởng cái gì?”

“Cháu…” Đôi mắt to hiện lên tia sáng, nhưng nhìn sang Phượng Lâm Sách lạnh như băng một bên, đôi mắt lập tức ảm đạm xuống, ngoan ngoãn nói: “Hoàng bá bá thưởng cái gì Huyễn Nhi cũng đều vui.”

Phượng Lâm Duệ cười ha ha nói: “Huyễn Nhi càng ngày càng hiểu chuyện rồi!” Đương nhiên, hắn không bỏ việc Bánh Bao Nhỏ nghiêng đầu liếc mắt qua chỗ kia nhìn Phượng Lâm Sách, trong lòng âm thầm buồn cười, đứa nhóc này sợ cha nó như vậy, sao lại còn bướng bỉnh như thế chứ? Đưa tay vào ngực lấy ra một miếng ngọc bội trong suốt, hắn đưa tới trước mặt Bánh Bao Nhỏ, cười híp mắt nói: “Cái này là Tường Vân bội, thưởng cho Huyễn Nhi đó.”

Quang sắc Tường Vân bội vận nhuận, chạm trổ cẩn thận, tinh mỹ tuyệt luân, xem cũng biết không phải phàm phẩm.

Bánh bao nhỏ đưa nhỏ đưa tay ra nhận ngọc bội, ngoan ngoãn nói: “Huyễn Nhi tạ ơn Hoàng bá bá ban thưởng.”

Phượng Lâm Duệ buông Bánh Bao Nhỏ trong tay ra, nhướng mày nhìn Trác Diệp nói: “Nhìn không ra cô đúng là có chút tài nghệ, lại thật sự khiến Huyễn Nhi có thể thông qua cuộc thi.”

“Hoàng Thượng quá khen rồi, tiểu thế tử vốn thông minh phi phàm, dân nữ chỉ là bắt được hứng thú của thế tử, hợp ý dẫn dắt người học tập mà thôi.” Trác Diệp khiêm tốn cung kính nói.

Phượng Lâm Duệ tán thương gật đầu nói: “Cô không cần khiêm tốn, ta có nghe nói cô chỉ dạy thế tử cách đọc sách rất mới, thực sự rất có hiệu quả, cô quả là một cô gái thông minh.” Phượng Lâm Duệ nói xong thì quay sang Phượng Lâm Sách, ngữ khí mập mờ nói tiếp: “Ánh mắt Tam đệ quả nhiên không tồi.”

Hờ, khốn! Trác Diệp buồn bực, bất mãn liếc qua Phượng Lâm Duệ, trong lòng thầm oán: “Cái gì mà minh quân! Quả thực là con người nhàm chán, bát quái, cợt nhả.”

Thái độ Phượng Lâm Sách khoan thai, khóe miệng hơi nhếch, nhàn nhạt nói: “Khá tốt…”

Trác Diệp vụng trộm liếc Phượng Lâm Sách, trong lòng điên cuồng hét lên: “Lại là khá tốt! Khá tốt cái P ấy! Ta với huynh chẳng có chút quan hệ cái P cẩu nào hết á!”

“Nói đi, cô muốn ban thưởng gì đây? Trẫm đã từng nói cô với Huyễn Nhi thưởng phạt cùng nhau.” Phượng Lâm Duệ lại đặt ánh mắt lên người Trác Diệp.

Trác Diệp nghe vậy, trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng lên, câu “Xin Hoàng Thựng ban thưởng một căn nhà nương tựa.” thiếu chút nữa đã bật thốt ra…

Vô thức nhìn về phía Phượng Lâm Sách, nàng thấy hắn nhếch môi đợi nàng, trong đôi mắt âm trầm mà lợi hại có ý tứ hàm xúc “khuyên bảo” nồng đậm ….

Ánh mắt Phượng Lâm Duệ đưa qua đưa lại giữa hai người một chặp, sau đó nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi nước trà thành gợn sóng, không mặn không nhạt mở miệng nói: “Nhất thời nghĩ không ra sao? Có cần trẫm cho chút thời gian suy nghĩ hay không?”

Trong lòng Trác Diệp thầm than, nếu nàng thật sự dùng việc ban thưởng làm lối ra, Phượng Lâm Sách sẽ thực sự bỏ qua cho nàng sao? Huống hồ…Nàng cũng không cho rằng Phượng lâm Duệ dễ đối phó hơn Phượng Lâm Sách, Phượng Lâm Sách hoài nghi nàng, còn Phượng Lâm Duệ thì là hoàng đế đó! Chẳng lẽ sẽ không hoài nghi nàng hay sao? Mà ngay cả Phượng Lâm Ca ôn nhuận như ngọc, nhìn rất dễ nói chuyện cũng còn không có ý định để nàng đi, huống chi là hai người trước mặt này…

Nàng bây giờ cũng không còn đủ lý do để cho bọn họ buông lỏng cảnh giác với mình …

Nhìn thoáng qua đôi mắt to vụt sáng, lại nhìn Bánh Bao Nhỏ, Trác Diệp cũng bất đắc dĩ nở nụ cười thoáng qua, nàng cũng không quên thần sắc khát vọng của bé lúc trước, vậy… cứ thử giúp nhóc này gây sự xem sao…

“Dân nữ… Muốn xin Hoàng Thượng ân chuẩn, cho tiểu thế tử nghỉ một ngày, dân nữ muốn mang tiểu thế tử đi vùng ngoại ô du ngoạn…”

Bánh Bao Nhỏ nghe vậy, đôi mắt đen vụt sáng, nhìn Trác Diệp vẻ cảm động…

Phượng Lâm Sách nghe vậy thì khóe môi hơi nhếch, cho Trác Diệp một ánh mắt coi như nàng thức thời, khoan thai nâng chung trà lên, ưu nhã uống…

Phượng Lâm Duệ thì kinh ngạc buông chén trà trong tay, cười nói: “Yêu cầu này của cô lại khiến trẫm có hơi ngoài ý muốn. Sao? Chính cô cũng không muốn được ban thưởng sao?”

“Dân nữ muốn để tiểu thế thử tiếp xúc với môi trường bên ngoài, giúp tiêu hóa những tri thức đã học, hơn nữa dân nữ cũng muốn đi ra ngoài giải sầu, Hoàng Thượng, đây là thích hợp nhất cho phương thức thưởng phạt cùng nhau nhỉ?” Trác Diệp thuận miệng, không còn ý thức được chính bản thân đang nói gì…

Phượng Lâm Sách cầm chén trà lên, tay khẽ chững lại…

“Tiêu hóa? Tri thức? Là ý gì?” Quả nhiên mỗ hoàng đế nghi hoặc nhìn Trác Diệp, không ngại học hỏi kẻ dưới…

“Ớ… A… Là tiếng địa phương, ý là…Là được…. Chính là lý giải và tiếp nhận mọi thứ trên sách…” Trên trán Trác Diệp đổ mồ hôi lạnh, ngàn vạn lần đừng có hỏi nàng đó là tiếng địa phương của nơi nào đấy nhé!

Phượng Lâm Duệ nhướng mày, thu động tác khẩn trương của Trác Diệp vào mắt, thực sự không tiếp tục truy vấn, trầm ngâm rồi nói: “Chuẩn!”

“Hoàng bá bá vạn tuế!” Bánh Bao Nhỏ vui vẻ hoan hô ra tiếng.

“Đa tạ Hoàng Thượng!” Trác Diệp thở dài một hơi. Trông thấy Bánh Bao Nhỏ vui vẻ, trên mặt nàng cũng không khỏi nở nụ cười.

Về phần ý kiến của cha bé, Trác Diệp trực tiếp không để ý đến, dù sao Hoàng đế cũng lớn hơn Vương gia …

“Đã nghĩ ra nơi muốn đi chưa?” Phượng Lâm Duệ lại hỏi.

“Là… quận Hưng Thịnh.” Trác Diệp nói. Quận Hưng Thịnh là trạm đầu tiên Trác Diệp giảng cho Bánh Bao Nhỉ, cũng khá gần Thịnh kinh, thời gian đi đường và đi chơi đều đã tính cả, có thể về trong ngày.

“Vậy về chuẩn bị đi.” Phượng Lâm Duệ cười nhạt nói.