Chuyển ngữ ♥ Trang Trang
Beta ♥ Nhã Vy
Cung Từ Hoa.
Người phụ nữ trung niên có dung mạo đẹp đẽ, ung dung cao quý dựa vào trên gường êm, im lặng xuất thần. Nhìn cách đó không xa là một kỷ trà, bên trên đặt một bình hoa, trong bình hoa cắm mấy cây hoa cúc nở rộ, một ngọn gió mát từ cửa sổ thổi vào trong phòng, thổi trúng cánh hoa nhẹ lay động, có một cánh hoa theo gió lay động hai cái, lung lay rơi xuống ….
“Aiz…” Mỹ phụ trung niên nhìn cánh hoa kia, khẽ thở dài một tiếng …
“Thái hậu, Thụy vương gia đến đây thỉnh an ngài.” Một cung nữ áo xanh tiến vào bẩm báo.
“Ồ? Sách nhi đến rồi? Nhanh để cho nó vào.” Trên mặt mỹ phụ trung niên hiện lên vẻ vui mừng, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Phượng Lâm Sách đi vào trong điện, cung kính hành lễ Thái hậu, nói: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu kim an!”
“Ngồi đi.” Thái hậu nhìn Phượng Lâm Sách nói: “Sách nhi hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến chỗ ai gia?”
“Nhi thần mới vừa thương nghị quốc sự cùng Hoàng thượng ở ngự thư phòng xong, liền qua đây thỉnh an mẫu hậu.”
“Là Hoàng thượng mời con đến đây sao?” Thái hậu thở dài, nói: “Nếu như Duệ nhi không cho người chỉ đường, sợ rằng ngay cả bà lão như ta đứng ngay trước cửa cung, Sách nhi cũng không nhận ra …”
“Mẫu hậu …” Phượng Lâm Sách mấp máy môi, nói: “Nhi thần …Gần đây bề bộn nhiều việc, không thường đến thăm mẫu hậu, xin mẫu hậu thứ lỗi. “
“Aiz…Mà thôi mà thôi, các con đều rất bận bịu.” Thái hậu than nhẹ một tiếng, xua tay nói.
Phượng Lâm Sách ngồi lặng im, không nói tiếp, trên mặt cũng không có biểu lộ đặc biệt gì, cái gì cũng đều không có.
“Huyễn Nhi vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, khỏe ạ.” Phượng Lâm Sách trả lời, cầm lấy tách trà nóng mà cung nữ vừa rót, nhấp một miếng.
“Nghe hoàng thượng nói, gần đây Huyễn Nhi lại bướng bỉnh rồi?”
Phượng Lâm Sách nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu cũng biết rõ, Huyễn Nhi bình thường rất bướng bỉnh.”
“Ừ… cũng đúng, nếu Huyễn Nhi không bướng bỉnh thì không phải là nó nữa rồi.” Trên mặt thái hậu hiện rõ vẻ cưng chiều, bỗng nở nụ cười, lại nói: “Cũng đã mấy ngày ai gia không gặp Huyễn Nhi rồi. Lần sau tiến cung đừng quên mang thằng bé qua đây cho ta nhìn một chút.”
“Vâng, nhi thần đã biết.” Phượng Lâm Sách cung kính đáp lời.
“Aiz… chờ lần sau con đến, cũng không biết là ngày nào rồi.” Thái hậu lại âm thầm thở dài.
Phượng Lâm Sách mím môi, trầm mặc.
“Thân thể Lâm Ca … Đã tốt hơn rồi chứ?”
“Lâm Ca không phải đã tới gặp mẫu hậu rồi sao? Làm sao mẫu hậu lại hỏi nhi thần?” Phượng Lâm Sách bình tĩnh nói.
“Sách nhi cũng biết, đứa bé Lâm Ca này từ trước đến nay tốt khoe xấu che, thằng bé nào có nói thật với ai gia được chứ.” Thái hậu cầm lấy chén trà, nâng trong tay nói.
“Mẫu hậu xin yên tâm, đệ ấy nhất định sẽ không có việc gì! Nhi thần sẽ không để cho bất kì kẻ nào tổn thương Lâm ca, mặc kệ người phương nào cũng đều không được!” Phượng Lâm Sách nhìn Thái hậu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
“Vậy là tốt rồi, Sách nhi đã nói vậy, ai gia cũng yên lòng rồi …” Thái hậu cúi đầu, ưu nhã uống một ngụm trà, ngẩng đầu lên, lại nói: “Sách Nhi ở lại dùng bữa tối cùng mẫu hậu đi.”
“Hôm nay nhi thần còn có chuyện phải xử lý, vẫn là ngày khác lại dùng bữa cùng mẫu hậu.”
Thái hậu buông chén trà trong tay, nói: “Aiz, mà thôi, bà già như ta giữ không được con rồi …”
“Thực xin lỗi, mẫu hậu.” Phượng Lâm Sách cúi đầu, nói.
Thân người thái hậu dựa vào trên gường, nhắm mắt lại, phất tay nói: “Đi thôi đi thôi …”
“Nhi thần cáo lui!” Phượng Lâm Sách đứng dậy, sau khi hành lễ liền quay người ra khỏi cung Từ Hoa.
Thái hậu nghe thấy tiếng bước chân Phượng Lâm Sách rời đi rồi mới mở to mắt, tiếp tục nhìn cánh hoa rơi từ bên trên bông hoa cúc xuống mặt chiếc kỉ trà đến xuất thần.