“Sắc Sắc, gả cho ta được không?” Nguyệt
Vô Thương tiếp tục ôn nhu hỏi, trong lòng lại càng bất an, khẽ cau mày
nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang ngơ ngẩn.
Dạ Nguyệt Sắc chú tâm lại, nhìn Nguyệt
Vô Thương nhẹ nhàng nói hai chữ: “Không được!”
Hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến Nguyệt
Vô Thương biến sắc, nhướng mày, tròng mắt hơi nheo lại, không được? Giọng nói
chắc chắn, không cho phép người khác thương lượng. Không đợi Nguyệt Vô Thương
có phản ứng khác, Dạ Nguyệt Sắc thản nhiên nói: “Ta nói rồi, ta muốn gả cho
người chỉ lấy một mình ta!”
Nguyệt Vô Thương ánh mắt tối sầm lại,
mặc dù biết trước kết quả sẽ như vậy, chẳng qua là chính tai nghe được thì vẫn
hơi đau lòng, hắn vung ống tay áo lên, Dạ Nguyệt Sắc liền mềm nhũn ngã
xuống giường, Nguyệt Vô Thương đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng. Tựa vào đầu
giường, đem cô gái vì ngửi phải an thần hương mà ngủ ôm vào trong
ngực, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua má nàng, ánh mắt mang vẻ thâm tình,
quyến luyến cùng ôn nhu.
“Sắc Sắc, ở Bán Nguyệt tuyền ta đã biết,
hôm đó nàng không có say, trăm phương ngàn kế muốn phá tiệc tuyển
phi, không phải là không muốn bị Thái hậu, hoàng hậu lợi dụng, coi Dạ tướng
gia là công cụ, phải chăng là không muốn cho ta cưới người khác?”
Nguyệt Vô Thương cúi đầu nhìn nữ tử đang bình an ngủ.
“Nàng có muốn biết lời Tần Khuynh nói là
thật hay giả?” Nguyệt Vô Thương vuốt ve mặt của Dạ Nguyệt Sắc, mới mấy ngày
không thấy nàng, vì nhớ thương mà giống như đã trải qua một thế kỷ dài,
“Hôm đó trước khi ôm nàng rời đi, Tần Khuynh đưa cho ta một tờ giấy, vì ở trong
xe ngựa nàng ngửi phải an thần hương mà ngủ thiếp đi không biết, vừa rời khỏi
Bán Nguyệt tuyền nàng ta liền ngăn cản xe ngựa của ta!”
Nguyệt Vô Thương thu vào mắt tất cả thần
sắc, lông mi thật dài che hết thảy biểu cảm trong mắt lại. Tần Khuynh cho hắn
một tờ giấy, viết rằng mẹ nàng trước kia là cung nữ thân cận của Thái hậu.
Sắc Sắc, nếu có thể tin tưởng hắn cùng
Tần Khuynh không có gì, tại sao cũng không tin hắn chỉ sẽ lấy một mình nàng.
Huống chi muốn cùng người khác sớm kết hôn, hắn làm sao mà có thể lấy người
khác được nữa.
Khi Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại, đột nhiên mở
mắt ra, dường như cũng không có gì thay đổi, mọi thứ đều tỏ rõ, không có gì
không rõ ràng có lẽ tối hôm qua chỉ là một giấc mộng.
Dạ Nguyệt Sắc đưa tay nhu nhu đầu, lại
phát hiện ra trên ngón tay áp úp lại nhiều ra thêm một thứ, vừa vặn đeo vào
ngón tay. Ngón tay phải vuốt vuốt chiếc nhẫn vài cái, rồi dựa vào thành giường,
cảm giác toàn thân nhức mỏi. Miễn cưỡng kêu một tiếng: “Đỗ Quyên, tiểu thư nhà
ngươi thật đói a!”
Ngoài cửa Đỗ Quyên mặt hưng phấn chạy
vào: “Tiểu thư người tỉnh rồi a!” Vui mừng đứng tại chỗ vòng vo, Đỗ Quyên vội
vàng nói: “Nô tỳ đi thông báo cho lão gia, tiểu thư tỉnh rồi!”
Đỗ Quyên chạy nhanh như làn khói, một
mạch chạy ra khỏi phòng. Dạ Nguyệt Sắc vô lực tựa vào giường, nàng đang đói
bụng a!
Không bao lâu, mấy thân ảnh vội vàng
xuất hiện trong phòng của Dạ Nguyệt Sắc, là cha nàng và bốn vị mẫu thân.Có điều
người phía sau họ là ai? Nguyệt Lưu Ảnh đồ Lessbian kia tại sao lại ở nơi này!
“Sắc Sắc, có khỏe không, có chỗ nào
không thoải mái?” Dạ Thiên nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, thấy mặt nàng tái nhợt không
nói gì, lo lắng hỏi: “Sắc Sắc, nơi nào không thoải mái, con nói gì đi . . .”
Dạ Thiên cứ như vậy la hét, Nguyệt Lưu
Ảnh cau mày lại, ánh mắt có chút áy náy nhìn Dạ Nguyệt Sắc, chỉ thấy
sắc mặt nàng trắng bệch, đôi môi vốn hồng diễm giờ cũng mang sắc trắng không
bình thường, mắt nhìn cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, mặc dù so với hôm qua khá hơn
nhiều, nhưng trên làn da trắng mịn vẫn còn một vệt máu ứ đọng đáng sợ.
Trong lòng lại càng thêm áy này, không
ngừng tự trách, mình hôm qua lại dùng sức đả thương nàng như vậy. Nhưng mà nếu
như nàng không nói những lời ấy, hắn cũng sẽ không trở nên mất lí trí.
“Cha. . . . . .” Thanh âm khàn khàn đột
nhiên thốt lên, thanh âm này làm cho người ta cảm thấy, bệnh không nhẹ a!
Dạ Thiên càng thêm kích động, “Sắc Sắc
a, cha ở đây! Về sau tuyệt đối không để cho người ta tổn thương con!”
Có điều ngụ ý trong câu nói đó làm
sắc mặt Nguyệt Lưu Ảnh trở nên càng khó coi. Xanh mặt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nếu
như nàng dịu dàng một chút, hắn rất nguyện ý đối xử tốt với nàng.
“Cha, con đói bụng. . . . . .” Dạ Nguyệt
Sắc thử ngồi dậy, bị tụt huyết áp nên nàng cả người không có tí sức lực nào, đầu
choáng váng, lại ngã xuống giường.
“Được được, Đỗ Quyên nhanh chuẩn bị đồ
ăn!” Dạ Thiên nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, “Muốn ăn cái gì, bảo tứ nương đi làm!”
“Cái gì cũng muốn ăn. . . . . .” Dạ
Nguyệt Sắc yếu ớt nói, nàng thật sự rất đói a.
Chỉ chốc lát liền nhìn thấy Đỗ Quyên
bưng một chén cháo trắng đi vào, Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc vô lực, cuối
cùng đành để cho Đỗ Quyên bón cháo cho nàng, nói: “Dạ tướng, hôm qua làm Dạ
tiểu thư bị thương, Hoàng Tổ mẫu cố ý để Ảnh tự mình chăm sóc tiểu thư, dùng
việc này để bày tỏ sự áy náy! Chén cháo này ta sẽ bón cho nàng, chắc hẳn người
cũng không có ý kiến gì chứ!”
Tất cả mọi người trong phòng đều biến
sắc, Dạ Thiên híp mắt, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh đến gần Sắc Sắc bảo bối nhà ông,
trong lòng có chút run sợ, nghiêm túc nói: “Hôm qua coi như Tứ hoàng tử không
cẩn thận đả thương tiểu nữ, nhưng mà hôm nay, nếu còn việc gì xảy ra, bổn tướng
sẽ tìm hoàng thượng tranh luận phải trái!”
Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Thiên một chút
cũng không nói nhiều, xoay người ngồi xuống giường đối diện với Dạ Nguyệt
Sắc.
Tam nương của Nguyệt Sắc hận không thể
tiến lên chém tiểu tử Nguyệt Lưu Ảnh này, ba lần bảy lượt hại Sắc Sắc nhà
nàng bị thương, hôm nay lại như âm hồn bất tán mặt dày chạy đến Tướng phủ, quả
nhiên là không biết xấu hổ.
Nguyệt Lưu Ảnh vụng về múc một
muỗng cháo, đầy tới mức sắp tràn ra, rõ ràng chưa từng hầu hạ người khác, đem
muỗng cháo lại gần khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói có chút cứng ngắc nói:
“Ăn!”
Dạ Nguyệt Sắc vô lực trợn trắng mắt,
xoay đầu đi, nhìn thấy hắn là nàng không có khẩu vị rồi, làm sao ăn được nữa a.
Động tác của Dạ Nguyệt Sắc khiến
Nguyệt Lưu Ảnh dừng lại, mặt đen lại đưa muỗng đến bên môi nàng nhưng nàng lại
lần nữa quay đầu, Nguyệt Lưu Ảnh cầm cái muỗng, gân xanh trên tay nổi lên, nói
thêm một lần nữa: “Ăn!”
“Không có khẩu vị!” Dạ Nguyệt Sắc miễn
cưỡng đem đầu nghiêng đến giữa giường, không để ý tới Nguyệt Lưu Ảnh nữa,
trong lòng càng thêm kích động vạn phần, tên Lessbian này có cút nhanh chút cho
nàng không, nàng thật sự rất đói a!
Nguyệt Lưu Ảnh đen mặt lại, mới vừa nãy
nói đói bụng, bây giờ lại nói không có khẩu vị, đó không phải là nói nhìn thấy
hắn nên không có khẩu vị? Cầm cái muỗng phát ra tiếng vang kẽo kẹt, Dạ Thiên
cau mày nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, hắn lần này ngược đãi bảo bối Sắc Sắc, còn
đền tội gì a, rõ ràng chính là đến chịu tội, Dạ Thiên giận đến râu mép khẽ
nhếch lên .
Nguyệt Lưu Ảnh thấy Dạ Nguyệt Sắc kiên
trì không ăn, màu đen trên mặt lại càng đáng sợ, đem cháo đặt trên bàn nhỏ cạnh
giường, hất tay áo lên đi ra ngoài. Tứ nương vội vàng tiến lên, bưng
lên cháo trắng cho Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Sắc trong lòng kích động, rốt cuộc ăn
vào.
Đứng ở cửa Nguyệt Lưu Ảnh thấy
thế, sắc mặt tái xanh, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo. Nữ nhân này thật không biết
nặng nhẹ.
Phải biết rằng, có một số nam nhân cần
phải dạy dỗ!
Sau khi ăn xong, Dạ Nguyệt Sắc tinh thần
tốt hơn không ít, nhìn thấy Nguyệt Lưu Ảnh sắc mặt khó coi, tâm tình vô
cùng sảng khoái.
“Tiểu thư.” Đỗ Quyên thấy Dạ Nguyệt Sắc
tinh thần không tệ, suy nghĩ một chút đã nói nói: “Cái hồ ly đó. . . . . .” Đỗ
Quyên nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, cứng rắn đem câu Hồ Ly kia nuốt
trở về, yếu ớt nói: “Nàng ta nói ở Tô Mạc Già chuẩn bị một kinh hỉ cho
người!”
Hồ Ly Tinh? Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt
Lưu Ảnh một chút, sau đó cười cười, đứng dậy đi ra cổng.
Dạ Nguyệt Sắc đi ở phía trước, Nguyệt
Lưu Ảnh mặt sa sầm đi sau. Hai người một trước một sau đi tới Tô Mạc Già, chỉ
thấy Nam Uyên đứng ngoài cửa, gióng trống khua chiêng giăng đèn kết hoa, một
mảnh màu đỏ vui mắt.
Chung quanh đó tụ tập không ít người, Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Tô Mạc Già, vải đỏ khoa trương, trong lòng bắt đầu
khinh bỉ Tần Khuynh, chẳng lẽ nàng ta nói vui mừng chính là cái này.
“Cẩm Nguyệt vương gia đón dâu, nghe nói
muốn ở Tô Mạc Già mở tiệc ba ngày để ăn mừng!” Những người bên cạnh hưng phấn
nói: “Trước đây không có cơ hội đi vào, bây giờ được vậy thật là tốt.”
Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi đi tới trước mặt
Nam Uyên, bình tĩnh hỏi một câu: ” Vương gia nhà ngươi thật sự muốn kết hôn?”
Nam Uyên nhìn Dạ Nguyệt Sắc một cái, sắc
mặt không đổi nói: “Chủ nhân nhà ta thật muốn lấy vợ!”
“Rất tốt!” Dạ Nguyệt Sắc nghiến răng
nghiến lợi nói, hắn thực có can đảm cưới nữ nhân khác!
Quay đầu đi về, cho đến lúc thấy một cái
cửa hàng treo một chữ thật to “Cầm đồ” cửa hàng, Dạ Nguyệt Sắc đi vào, đi tới
cửa sổ hiệu cầm đồ, rút chiếc nhẫn bên tay trái rút ra, hướng về phía chưởng
quỹ nói: “Chưởng quỹ, cầm đồ!”
“Cầm cái gì? Cầm đồ chết* sao?” Chưởng
quỹ nhìn lướt qua chiếc nhẫn Dạ Nguyệt Sắc đặt trên quầy, miễn cưỡng hỏi.
*Cầm đồ chết : theo ta có lẽ là cầm đồ
không lấy lại ^^!
“Cầm đồ chết!” Dạ Nguyệt Sắc không hề
nghĩ ngợi nói.
“Ừ, một trăm lượng bạc!” Chưởng quỹ nhìn
Dạ Nguyệt Sắc nói, thấy Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu một cái, tiếp tục đối
với Dạ Nguyệt Sắc nói: “Cầm đồ chết chỉ có giá này!”
Dạ Nguyệt Sắc lần nữa lắc đầu, chưởng
quỹ kia nói tiếp: “Một trăm năm mươi lượng! Có cầm hay không tùy ngươi!
“Chưởng quỹ, ngươi xem vật này. . . . .
.” Dạ Nguyệt Sắc cười cười chỉ chiếc nhẫn trên quầy, mặc kệ vẻ mặt của chưởng
quỹ kia, tiếp tục nói: “Ta xem nó chỉ trị giá một đồng, ngươi cho ta cầm nó với
giá một đồng tiền!”
Chưởng quỹ có chút kinh ngạc
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, cô nương xinh đẹp như vậy chẳng lẽ đầu
óc có vấn đề?
“Biên lai cầm đồ cũng không cần ! Trực
tiếp giao cho ta một đồng!” Dạ Nguyệt Sắc thúc giục chưởng quỹ, chưởng quỹ kia
chần chừ đưa cho Dạ Nguyệt Sắc một đồng, nàng liền nhận lấy rồi đi ra
ngoài.
Nguyệt Lưu Ảnh vẫn đứng ở cửa ra vào
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt có chút không hiểu, thấy nàng ra ngoài, tiếp tục đi
phía sau nàng. Suy nghĩ một chút sau đó mở miệng nói: “Cho dù hoàng thúc không
có cưới ngươi, nam tử trong kinh thành cũng không ít”
Dạ Nguyệt Sắc cũng không quay lại nhìn
hắn, tiếp tục đi về phía trước, Lưu Ảnh ở phía sau lảm nhảm nói: “Nếu như ngươi
thật sự khổ sở, bản hoàng tử cưới ngươi. . . . . .”
Không đợi Dạ Nguyệt Sắc có phản ứng thì
đã có người kêu thay nàng.
“Ảnh. . . . . .” Một tiếng gọi sợ hãi
yếu ớt, mang theo điềm đạm đáng yêu, làm người khác quý mến, Dạ Nguyệt Sắc cũng
không quay lại xem là ai. Tay Nguyệt Lưu Ảnh đang cầm tay Dạ Nguyệt Sắc trong
chốc lát có chút cứng ngắc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường.
“Chàng phải cưới nàng?” Thanh âm
Tần Khuynh chứa thống khổ mang theo như chút nức nở, lẩm bẩm tiếp tục nói:
“Làm sao chàng có thể lấy nàng. . . . . .”
Dạ Nguyệt Sắc không cần nhìn cũng biết,
giai nhân kia đang rưng rưng sắp khóc. Dạ Nguyệt Sắc tựa vào cây cột trước tửu
lâu, trên mặt mang một nụ cười tà ác, chậm rãi quay đầu, nhẹ nói nói: “Vì sao
không thể cưới ta?”
Lúc này người khác cũng không biết,
trong mắt kia chứa tia nhìn tinh ranh, nụ cười trên mặt cực kỳ giống một
tiểu hồ ly.
“Chúng ta nam chưa lập gia đình, nữ chưa
gả, nói cũng coi như môn đăng hộ đối, làm sao hắn lại không thể cưới ta?” Dạ
Nguyệt Sắc nhíu mày nhìn Tần Khuynh, tiếp tục cười nói: “Đối với Tứ hoàng tử mà
nói, lấy ta không phải như bỏ săn sắt mà bắt cá rô ?” ( Nguyên văn nó là “ bỏ
cá mà lấy tay gấu” ạ )
Tần Khuynh vừa nghe, vẻ buồn bã trên mặt
càng đậm, mắt cụp xuống, nước mắt từ từ chảy xuống, tất cả đẹp như vậy, lại
mang vẻ đáng yêu khiến người ta thương cảm, lông mi thật dài che khuất cừu hận
ở trong mắt, thanh âm yếu ớt nói: “Ảnh, ta hiểu rõ ta nhất định không xứng với
chàng, nhưng mà Khuynh nhi một mảnh tình ý, có trời đất chứng giám, ta vẫn,
vẫn. . . . . .”
Giọng mang nghẹn ngào, lúc ngước mắt lên
đã lệ rơi đầy mặt, “Vẫn vì chàng thủ thân như ngọc. . . . . .”
Nói xong đột nhiên chạy về phía trước
một bước, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc mà tới, Dạ Nguyệt Sắc theo bản năng
nghiêng người, tay phất qua áo Tần Khuynh, vậy mà sau một khắc, chỉ thấy Tần
Khuynh đụng phải cây cột phía sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, một dòng máu tươi từ trán
chảy xuống.
Động tác rất nhanh, người ngoài nhìn
vào, không thể không nghĩ là Dạ Nguyệt Sắc đem Tần Khuynh đẩy ngã đụng vào cột.
Nguyệt Lưu Ảnh là người phản ứng trước
tiên, giống như phản xạ có điều kiện của Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía Tần
Khuynh mà đi, trên mặt có chút không hiểu, khẽ nhíu mày.
“Ảnh, ta biết rõ chàng vẫn còn yêu ta.
Ta thật sự , chưa từng rời bỏ chàng. . . . . . Khuynh nhi luân lạc phong trần,
không phải là do ta nguyện ý, chàng ghét bỏ ta cũng là phải. . . . . .”
Tần Khuynh tựa vào ngực Nguyệt Lưu Ảnh,
trên mặt hiện lên một nụ cười tái nhợt, thấy Nguyệt Lưu Ảnh cau mày không nói
lời nào: “Ảnh, ta. . . . . .”
“Đừng nói chuyện, ta dẫn nàng đi gặp đại
phu, sinh mạng là của mình, nên biết quý trọng!” Nguyệt Lưu Ảnh một thanh ôm
lấy Tần Khuynh, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó xoay
người rời đi.
~~~~~~~~~~~
Mọi
người chỉ chỉ chỏ chỏ, xì xào bàn tán, Dạ Nguyệt Sắc cũng hông có
tâm tình nghe. Hừ, đúng là nam nhân đều không nhờ vả được! Nàng tỏ vẻ không sao
cả, cười cười đi vào tửu lâu trước mặt.
Vào
một gian phòng nhỏ, chỉ chốc lát liền có người đem rượu vào. Dạ Nguyệt Sắc đi
đến bên cạnh, bưng bình rượu lên rót một chén, ừm, rất thơm, giơ ly rượu lên
uống một hơi cạn sạch. Tiếp chén thứ hai xuống bụng, hai mắt mơ màng, chén thứ
ba, đầu nặng trĩu, thứ tư. . . . . .
Ặc,
tại sao nàng cảm thấy trước mắt xuất hiện một người, Dạ Nguyệt Sắc
nỗ lực mở mắt, muốn xem rõ ràng, nhưng nàng đang say nên cho dù có cố gắng thế
nào, đều chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng, còn thấy bóng trắng mơ hồ
cười cười.
“Âm
Hồn Bất Tán. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc lẩm bẩm thì thầm, lần nữa
rót một ly rượu, có chút không linh hoạt đưa lên miệng, nhưng làm thế nào cũng
không thể đưa tới, Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày một cái, chỉ thấy một bàn tay trắng
nõn thon dài, đã đoạt đi cái chén trong tay nàng.
Ngẩng
mặt lên nhìn, vẫn bóng trắng mơ hồ như cũ Dạ Nguyệt Sắc lẩm bẩm nói:
"Ừ, ngươi cũng tới uống, chúng ta cạn ly!"
Nói
xong giơ bầu rượu trong tay lên, đưa lên miệng, lại nghe thấy một tiếng thở
dài bên cạnh, lập tức bầu rượu cũng đến trong tay của người
đó.
"Ngươi
thật đáng ghét. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc mở trừng hai mắt cũng không nhìn
thấy bộ dáng người trước mắt, trong lòng dâng lên một cỗ hờn dỗi, ngăn ở ngực,
hết sức không thoải mái, thấy người kia hết đoạt đi ly rượu của nàng lại đoạt
bầu rượu , lảo đảo đứng lên, bắt được cổ áo người nọ, lẩm bẩm lên tiếng:
"Ngươi thật đáng ghét. . . . . ."
"Ừ,
ta rất đáng ghét! Ta thật sự đáng ghét!" Thanh âm ôn nhu như cũ, người nọ
đem ly rượu bầu rượu trong tay để lên bàn, nhìn người đang túm áo hắn, nhẹ
giọng nói.
"Ngươi
đáng ghét, đáng ghét. . . . . ." Vô số câu ngươi đáng ghét chưa kịp nói
xong, men say mãnh liệt chỉ còn dư lại ba chữ kia.
"Ừ,
ta đáng ghét!" Đỉnh đầu truyền tới thanh âm ôn nhu như nước, Dạ Nguyệt Sắc
ngẩng đầu lên, nhìn người nọ, không thấy rõ bộ dáng, nhưng mà trên người hắn
tỏa ra mùi hương hoa đào nhàn nhạt, nàng biết rõ chính là hắn.
Nhưng
mà, Dạ Nguyệt Sắc cắn cắn môi, hắn thừa nhận sai lầm vô cùng thành khẩn, cũng
không phải nàng muốn đáp án. Nước mắt lưng tròng nhìn Nguyệt Vô Thương,
mặt của người kia bỗng gần hơn nửa phần, Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy gương mặt diêm
dúa, biểu tình ôn nhu như nước, vốn là rất đẹp , nhưng mà vào giờ phút này nàng
lại hận nghiến răng nghiến lợi
"Nguyệt
Nguyệt, ta không cần ngươi!" Đầu óc Dạ Nguyệt Sắc choáng váng, túm chặt áo
Nguyệt Vô Thương, cắn răng nghiến lợi nói.
Nguyệt
Vô Thương nheo nheo mắt, cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, hỏi một tiếng: "Vì
sao?"
"Không
cần ngươi chính là không cần ngươi thôi !" Dạ Nguyệt Sắc cắn cắn môi
dưới, sóng mắt lăn tăn nhìn Nguyệt Vô Thương, giống như là chuyện đương nhiên:
"Ta không cần ngươi, bao nhiêu mỹ nam chờ ta!"
Men
say mãnh liệt, Dạ Nguyệt Sắc ở trước mặt Nguyệt Vô Thương có chút đứng không
vững lung lay hai cái, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ đưa tay ôm Dạ Nguyệt Sắc,
nhìn nữ nhân trong ngực vì say rượu mà mặt mày ửng hồng, chân mày nhíu lại. Rất
nhiều mĩ nam ?
Nguyệt
Vô Thương mất bình tĩnh, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn cưới
người khác, nàng có thể cướp về cơ mà!”
"Không
giành, không giành được . . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc giương mắt lên nhìn
Nguyệt Vô Thương, lẩm bẩm nói: "Không phải là ngươi, coi như giành được
cũng không phải là ngươi. . . . . ."
Nguyệt
Vô Thương nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân trước mắt không chỉ có thần kinh
không ổn định, hơn nữa còn lười như vậy, nếu như bọn họ cách nhau một trăm
bước, nàng chỉ muốn đi một bước, còn lại là hắn phải bước hết. Chẳng qua là, nữ
nhân này . . . .
Nguyệt
Vô Thương lại một lần nữa không giữ được bình tĩnh, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ
hồng, lại gian xảo cắn đôi môi anh đào kia. Chẳng qua là, hắn nhẹ nhàng cắn hai
cái, sau đó tưởng niệm như điên, từ từ thay đổi vị, cảm giác môi dán
môi không giải được nỗi nhớ nhung khắc khoải, lưỡi khẽ đẩy vào trong miệng
nàng, tham lam hút lấy.
Dạ
Nguyệt Sắc vốn là bị hôn đến hỗn loạn, bị Nguyệt Vô Thương hút được đầu
lưỡi có chút đau, đột nhiên mở mắt ra, không biết lấy sức từ đâu, đẩy Nguyệt Vô
Thương ra.
"Ngươi,
ngươi, ngươi tại sao hôn ta. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhìn thân ảnh mơ hồ
trước mắt, nói.
Nguyệt
Vô Thương hô hấp rối loạn, nhìn cô gái ngây thơ trước mắt, trong mắt lóe
lục quang, ngay sau đó bĩu môi, thanh âm mềm mại nói: "Nếu như nàng cảm
thấy thua thiệt, có thể hôn lại ta”.
Dạ
Nguyệt Sắc nhu nhu cái trán, giống như là đang rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề
gì đó, lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ý cười, bước đến gần Nguyệt
Vô Thương.
Động
tác có chút thô lỗ đem Nguyệt Vô Thương đẩy ngã ở trên bàn, sau đó cúi người,
vươn tay vuốt ve khuôn mặt hoa đào diêm dúa yêu nghiệt của Nguyệt Vô Thương,
tay theo khuôn mặt, lướt qua môi, sau đó đi xuống, như có như không theo
ngực trượt đến bên hông.
Nguyệt
Vô Thương từ đầu đến cuối vẫn cười nhẹ nhàng nhìn nàng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc trên
khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ kiên quyết, , hơi nhíu nhíu mày.
Đến
lúc trước ngực chợt lạnh, Dạ Nguyệt Sắc đã rút đai lưng của hắn, y phục trong
nháy mắt rơi xuống, một mảng lớn da thịt trước ngực lộ ra, sau đó người
nào đó đã quá say đột nhiên cúi xuống đè lên trên người Nguyệt Vô Thương của,
đôi môi đỏ thẫm hướng môi hắn tiến tới . . . .
Nguyệt
Vô Thương nhìn động tác của Dạ Nguyệt Sắc, ánh mắt thâm trầm, đúng lúc môi Dạ
Nguyệt Sắc tiến gần, khẽ nghiêng đầu đi, nụ hôn của mỹ nhân rơi xuống mặt.
"Sắc
Sắc. . . . . ." Thanh âm ôn nhu như nước, Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu mày,
lấy tay đẩy Dạ Nguyệt Sắc ra một chút, hỏi: "Sắc Sắc muốn làm gì?"
Hắn
cảm giác, hôm nay nàng thật là lạ . . . . . .
"Làm
gì?" Dạ Nguyệt Sắc nâng hai tròng mắt nhuốm men say, đưa tay vuốt ve mặt
của Nguyệt Vô Thương, sau đó vui vẻ cười nói: "Ăn sạch sành
sanh. . . . . ."
Ăn
sạch sành sanh? ! Quang mang trong mắt Nguyệt Vô Thương càng thêm sâu thẳm, một
suy nghĩ thoáng qua trong đầu, chuyện mới xảy ra nhất định làm nàng lo lắng. .
. . . Nhưng mà, Nguyệt Vô Thương nhíu mày, nàng ăn sạch thì sau đó sẽ ra sao?
Không
đợi hắn tiếp tục suy nghĩ nhiều, cũng cảm giác được bộ ngực thấm ướt cảm giác
ấm áp truyền đến, người kia trước ngực hắn nhẹ nhàng cắn cắn, Nguyệt Vô Thương
con ngươi sâu thẳm giống như đầm sâu không thấy đáy, hai tay nắm chặt
cạnh bàn, nữ nhân như vậy, lại làm cho hắn mất khống chế.
Không
đợi người trước mặt tiếp tục gây sóng gió, Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc
nhẹ nhàng đứng lên, giữ chặt đầu Dạ Nguyệt Sắc trong ngực, ngăn cản nàng
tiếp tục lộn xộn. Nguyệt Vô Thương bình phục hô hấp, lẩm bẩm hỏi: "Sắc
Sắc, ăn sạch sành sanh xong nàng sẽ làm gì?"
Dạ
Nguyệt Sắc ở trong ngực Nguyệt Vô Thương, thanh âm đứt quãng vang
lên, "Ăn sạch xong, dĩ nhiên là phủi mông chạy lấy người."
Phủi
mông chạy lấy người? ! Hôm nay Nguyệt Vô Thương mất khống chế cảm xúc đã là lần
thứ ba. Hai tròng mắt nheo lại, khẽ đẩy Dạ Nguyệt Sắc ra chút ít, kêu:
"Sắc Sắc. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc đầu óc mơ hồ, sau đó rõ ràng nói: "Nguyệt Nguyệt, ngươi
phải cưới người khác, ta có chút khổ sở. . . . . ."
Hai
tròng mắt bỗng dâng lên một tầng hơi nước, nước mắt ròng ròng
nhìn Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương trong lòng chấn động, ánh
mắt càng ôn nhu, thần sắc càng thêm cưng chiều.
Chỉ
thấy người nọ tiếp tục nói: "Nhưng ngươi chính là muốn người khác. . . . .
."
Nguyệt
Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng có cảm giác buồn bực, hơn nữa là
đau lòng, hắn vốn tưởng rằng nàng về mặt tình cảm phản ứng chậm chạp, cho nên
khi nàng phản ứng kịp thì hắn dã làm xong. Nhưng mà, có một số việc nàng đều
hiểu, chẳng qua là để ở trong lòng không nói, Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy
lòng chua xót có chút đau, liền muốn ôm Dạ Nguyệt Sắc lâu một chút nhiều
một chút, giống như có thể bổ khuyết chỗ trống trong lòng.
Chỉ
cần sau ngày mai, hắn chắc chắn đối tốt với nàng, không để cho nàng rơi thêm
một giọt nước mắt.
"Sắc
Sắc, nàng phải nhớ, người ta muốn cưới trước nay chỉ có một mình
nàng." Thanh âm ôn nhu nghiêm túc từ từ vang lên.
Dạ
Nguyệt Sắc cả người vùi trong lòng Nguyệt Vô Thương, nghe thấy lời nói đó, rốt
cuộc nhắm mắt, an tâm ngủ trong ngực Nguyệt Vô Thương, đôi tay
vẫn như cũ nắm y phục hắn thật chặt.
Nguyệt
Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng có chút tự trách, nhưng nếu như không
làm như vậy, không giải được độc theo lời Phong Hồi Tuyết, bọn họ vĩnh viễn
cũng không thể ở chung một chỗ, nếu như cả đời cũng không giải được độc, hắn
làm sao nhẫn tâm để cho nàng một người thương tâm . . . . . .
Sự lo
âu, bất an của nàng, làm cho hắn cũng bất an, lo âu khổ sở theo.
Lúc
này men say làm gò má của nàng ửng hồng, đôi môi đỏ thẫm, lông mi thật dài còn
lưu vài giọt nước, toàn bộ điều này đều khiến cho hắn muốn nâng niu quý trọng
nàng.Nhưng mà sự khác thường của nàng hôm nay, khiến cho hắn lần đầu tiên cảm
thấy không thể nắm chắc được mọi chuyện trong tay, trong lòng tràn ngập bất an.
Nguyệt
Vô Thương ngồi xuống, đem Dạ Nguyệt Sắc đặt ở trong lòng, ngón tay thon dài
trắng nõn lướt qua mặt, dường như muốn đem khuôn mặt nàng khắc sâu vào trong
lòng, "Sắc Sắc, ta cũng là bất an. . . . . . Ca ca của nàng tốt như vậy,
một lòng một dạ vì nàng mà suy nghĩ. . . . . . Ta chỉ muốn nàng sống tốt. . . .
. . Nếu như không giải được độc, ba năm sau, nếu như ta không có ở đây, liệu
nàng có đau khổ. . . . ."
Nguyệt
Vô Thương cười cười tự giễu, trước đây hắn không quá coi trọng sinh tử, cho đến
hôm nay, có người nhớ thương, làm cho hắn mong muốn có thể sống lâu trăm tuổi.
. . . . .
"Sau
này hiểu rõ phàm trần tục thế, chúng ta cũng có thể đầu bạc răng long. . . . .
." Nguyệt Vô Thương khẽ thở dài một cái, ôm sát người trong ngực, nụ cười
trên mặt cũng từ từ trở nên nhu hòa.
Những
chuyện trong quá khứ, cũng không cần quá cố chấp, đời người dài nhưng cũng là
ngắn, chỉ mong có người ở bên, kề cận bên nhau, cho tới bạc đầu.
"Chủ
nhân, Dạ tướng gia tới đón Dạ tiểu thư về nhà!" Ngoài cửa truyền đến thanh
âm của Nam Uyên, Nguyệt Vô Thương phục hồi tinh thần lại, gật đầu một cái. Đem
Dạ Nguyệt Sắc đặt trên giường, xoay người núp bên trong phòng.
Cho
đến khi Dạ Thiên vô cùng lo lắng đi vào, mang theo Dạ Nguyệt Sắc rời đi,
Nguyệt Vô Thương mới chậm rãi từ phía sau bình phong bước ra ngoài. Xuất
hiện trong phòng lúc này còn có Đông Ly, Nam Uyên, Bắc Đường, cùng với nữ tử
lần trước xuất hiện ở Cẩm Nguyệt Vương phủ và người vẫn đi theo Nguyệt Vô
Thương - Hướng Nhai.
Nam
Uyên cùng Bắc Đường hài hước nhìn Nguyệt Vô Thương, Nam Uyên vọt đến
sau lưng Bắc Đường, vẻ mặt ranh mãnh nói: "Việc cấp bách hiện tại chính là
muốn nhanh lên một chút đem phu nhân lấy về nhà, an ủi nỗi khổ tương tư!"
Nguyệt
Vô Thương lạnh lùng quét mắt một cái, Nam Uyên cả người hoàn toàn núp ở sau
lưng Bắc Đường, Bắc Đường ho nhẹ hai tiếng, nghiêm trang nói: "Việc cấp
bách là nhanh chóng giải độc, sau đó, khụ khụ. . . . . ."
Vừa
nói đến giải độc, trên mặt Hướng Nhai nhất thời hiện vẻ nghiêm túc, Nguyệt
Vô Thương thái độ có chút lo lắng, không đồng ý cũng không phản đối.
"Ta
biết trong kinh thành có một cô gái khác cũng sinh ngày mười bốn tháng bảy, chỉ
có điều. . . . . ." Nam Uyên sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh, nhìn Nguyệt Vô
Thương tiếp tục nói: "Hôm nay đi theo Nguyệt Lưu Ảnh cùng Tần Khuynh đến
nơi ở cũ là Tần Phủ, phát hiện một đèn hoa đăng bát giác. . . . . . Kiểm tra
kỹ, phát hiện là tết Trung Nguyên, Tần Khuynh rơi xuống nước chưa kịp thả
đèn . . . . . . Vốn là sẽ đổ vào nàng là bởi vì ngày sinh tháng đẻ của nàng bị
cố ý che giấu!"
Nam
Uyên nói xong, mọi người trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc. Ngay cả nữ tử
lạnh lùng kia cũng khẽ nhíu mày, Bắc Đường cùng Đông Ly lại dùng ánh mắt chờ
đợi nhìn Nguyệt Vô Thương. Hướng Nhai nhìn Nguyệt Vô Thương một chút, quay đầu
đi không biết nghĩ cái gì.
Nguyệt
Vô Thương nhẹ nhàng cười cười, không khỏi nhớ tới bữa tiệc tuyển phi ở Bán
Nguyệt tuyền, Dạ Nguyệt Sắc lời nói hùng hồn, hôm đó hắn biết nàng muốn, không
nhất thiết là người mình phải gả có khác người hay không, trên
mặt hiện lên thần sắc ôn nhu, đối với người những người ở đó mà nói,
chắc chắn là một kỳ tích. Trước đây từng thấy hắn cười, nhưng lại chưa từng
thấy hắn cười chân thật như thế.
"Giữ
nguyên kế hoạch tiến hành, mấy ngày nữa là có thể biết kết quả!" Nguyệt Vô
Thương đứng dậy, hướng về nữ tử lạnh lùng nói: "Quan sát thật kỹ mọi động
thái trong cung. . . . . . Nam Uyên phụ trách quan sát Tướng phủ, ngày mai nhất
định không được xảy ra một chút không may!"
Trong
Tướng phủ.
Không
chỉ có Hoàng hậu đưa tới sính lễ, còn nghe chuyện Dạ Nguyệt Sắc muốn gả cho
Nguyệt Lưu Ảnh, Phong Hồi Tuyết vội vã chạy về, lúc này ngồi ở bên giường Dạ
Nguyệt Sắc.
Nhìn
khuôn mặt mình ngày đên mong nhớ, nghe người nọ trong mộng mê sảng. Hắn
nghĩ, hắn thật sự là trúng một loại gọi là độc tưởng niệm, cho dù mỗi ngày lên
Đàn Sơn niệm phật cũng không thể khỏi, một ngày không gặp như ba năm, cho dù gõ
mõ niệm phật cũng không thể tiêu tan được cố chấp trong lòng.
Cho
dù xuất gia, cách xa phồn hoa. Nếu như mỗi một lần tụng kinh đều là để ngăn cản
tưởng niệm, thì mỗi khi dừng lại, người hắn nhớ đến nhất định sẽ là nàng.
Vậy
mà cho tới bây giờ, trong mộng người kia dường như cũng không có hắn, nàng vô
thức nỉ non hoàn toàn là tên người khác. Nhưng cho dù như vậy, có thể lẳng lặng
nhìn nàng, hắn cũng cảm thấy đủ mãn nguyện.
Cứ như
vậy, hắn đang bên cạnh nàng, nàng cũng ở bên cạnh hắn, thời gian cứ thế đằng
đẵng trôi qua.
Bóng
mặt trời nghiêng về tây, chim đã về tổ, dường như đánh thức người đang ngủ say
kia…
Dạ
Nguyệt Sắc cau mày mở mắt, lại phát hiện có người ngồi bên giường, Dạ Nguyệt
Sắc nhìn người nọ, ánh mắt ôn nhu như gió xuân, nụ cười ấm áp .
Ủy
khuất trong lòng từ từ leo lên hốc mắt, thấp giọng kêu: "A Tuyết, mấy ngày
nay huynh đi nơi nào vậy. . . . . ."
Phong
Hồi Tuyết tâm vừa động, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nước mắt từ từ tràn ra, rốt cuộc đưa
tay đem giọt lệ kia lau đi, nhất thời có chút đau lòng.
"Nguyệt
Sắc, ta đã trở về. . . . . ." Thanh âm nhẹ nhàng, động tác ôn nhu, giống
như gió xuân an ủi những ủy khuất trong lòng Dạ Nguyệt Sắc, nhưng lại
làm cho nàng buồn bã hơn, "Nguyệt Sắc, ta đã trở về, không khóc. . . . .
."
"A
Tuyết. . . . . ." Buồn bã cả ngày, lại đối mặt với kẻ ôn nhu như thế, Dạ
Nguyệt Sắc nhào vào ngực Phong Hồi Tuyết, tựa hồ muốn trút hết ủy khuất lên
người hắn.
Ôn
nhu vỗ lưng Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói mang theo an ủi, ôn hòa thì
thầm: "Đừng khóc, đừng khóc. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc đang nức nở dần dần bình tĩnh, ý thức được mình khóc nhè,
vùi mặt sâu hơn, sau đó buồn bực nói: "A Tuyết, chúng ta đi có được không.
. . . . ."
Chúng
ta đi có được không? Lòng Phong Hồi Tuyết bị mấy chữ này hung hăng đụng một
chút, hắn vô cùng thống hận mình vì do dự mà vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội tốt. Biết
rõ nàng chỉ muốn chạy trốn, nhưng vẫn không nhịn được muốn mang nàng đi. Chỉ
trách người nọ, dù sao cũng không nên để cho nàng khổ sở như vậy.
"Được!"
Phong Hồi Tuyết ôn nhu nói, êm ái xoa xoa đầu Dạ Nguyệt Sắc, trên mặt nụ cười
ôn nhu hạnh phúc.
"Nhưng
mà, chúng ta đi như vậy, phụ thân chắc sẽ rất khó xử. . . . . ." Dạ Nguyệt
Sắc ngẩng đầu lên nhìn Phong Hồi Tuyết, "A Tuyết, huynh nói xem, ta thật
rất tùy hứng a, không nên nhất thời tức giận nói muốn gả cho Nguyệt Lưu Ảnh. .
. . .”
"Không
có, đừng nghĩ nhiều!" Phong Hồi Tuyết vuốt ve đầu Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu
nói: "Đừng lo lắng, tất cả có ta!"
Dạ
Nguyệt Sắc cau mày, sau đó hướng về phía Phong Hồi Tuyết cười cười: "A
Tuyết, có huynh thật tốt. . . . . ." Giống như ca ca, để cho nàng cảm thấy
an tâm.
Phong
Hồi Tuyết ôn nhu cười cười, tròng mắt thoáng qua vẻ ưu sầu, chỉ mong nàng về
sau không phải hối hận. Chẳng qua là lúc này, hắn thật muốn cứ như vậy mang
nàng đi, sau đó cũng không trở về nữa. . . . . .