Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 46: Tình không biết có từ bao giờ




Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương đang giơ điểm tâm lên cao, lại nhìn mỹ nhân đưa tay chỉ chỉ vào môi, do dự, sau đó mới hỏi ra một câu thực phá hư phong cảnh : “Hôn rồi có cho bạc hay không?”

Khóe môi Nguyệt Vô Thương đang cười cũng cứng ngắc lại, trong mắt tràn ngập ánh nhìn cưng chiều, thật là một tiểu tham tiền. Cả khuôn mặt liền tiến đến trước mặt của Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm mị hoặc vô cùng nói: “Người ta cho nàng hôn miễn phí.”

Dạ Nguyệt Sắc nhìn khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại trước mắt, đôi môi mềm ngay trước mắt, nhẹ nhàng mấp máy. Nàng thật sự rất đói bụng, kết quả là trúng kế đem môi mình dâng lên, ấn vào môi của Nguyệt Vô Thương.

Yêu nghiệt nào đó vừa lòng nhẹ nhàng lui người lại, đưa cho Dạ Nguyệt Sắc một khối điểm tâm, trong mắt chợt lóe lên ý cười tà ác .

Chờ Dạ Nguyệt Sắc ăn một miếng điểm tâm vào miệng, hai con mắt sáng trong suốt nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương cười giống như là một con sói xám. Dạ Nguyệt Sắc mặc kệ, tên yêu nghiệt này rõ ràng chính là đang trêu chọc nàng, một khối điểm tâm nhỏ thì có bao nhiêu tiền đâu, nhưng một nụ hôn của nàng lại giá trị đến ngàn vàng , vì thế xoay mặt đi không thèm để ý đến Nguyệt Vô Thương.

Nguyệt Vô Thương có chút tiếc nuối hơi cong môi một cái, quyết định không đùa nàng nữa, đem toàn bộ hộp điểm tâm trong tay đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc trên mặt cười vui sướng, hướng về phía Nguyệt Vô Thương cười sáng lạn. Sau đó từ từ ăn điểm tâm.

Dạ Nguyệt Sắc sau khi ăn uống no đủ, nhìn Nguyệt Vô Thương từ đầu đến cuối vẫn cười đến đáng ghét nhìn nàng, kỳ quái sờ sờ lên mặt mình. Thấy nụ cười trên mặt người nọ càng đậm, có chút hổn hển quát Nguyệt Vô Thương, để che dấu bản thân mình không được tự nhiên: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a!”

Nguyệt Vô Thương khẽ cong khóe môi, giống như có chuyện lạ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ánh mắt trần trụi không che đậy nhìn khiến cho Dạ Nguyệt Sắc có chút ngượng ngùng.

“Ừ, là chưa bao giờ thấy qua nàng đẹp như vậy!” Nguyệt Vô Thương vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, chỉ là trong giọng nói chó chút run run cười mà Dạ Nguyệt Sắc không nghe được.

Dạ Nguyệt Sắc một chút cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, đột nhiên nhớ đến bức tranh mỹ nữ ở trong căn phòng nhỏ kia, vẻ mặt lấy lòng tiến đến bên người Nguyệt Vô Thương, yếu ớt hỏi: “Nguyệt Nguyệt a, ta cảm thấy nữ tử trong bức họa hôm nay còn xinh đẹp hơn ta rất nhiều a?”

Nói xong còn không quên hướng về phía Nguyệt Vô Thương cười một cái sáng lạn. Nguyệt vô Thương hơi cong môi một cái,trên dưới trái phải nghiêm túc quan sát một lần, nghiêm túc suy tư một chút, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: “Đương nhiên là…”

Vừa nói cũng không quên gõ lên trán Dạ Nguyệt Sắc một cái, nhìn ánh mắt người nào đó đều sáng ngời lên, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Dạ Nguyệt Sắc: “Đương nhiên là, người trong bức họa tương đối xinh đẹp!”

Dạ Nguyệt Sắc đang cười đông cứng lại trên mặt, mím mím môi, một mặt nghi hoặc nhìn Nguyệt Vô Thương, từ trên xuống dưới đánh giá hắn. Người kia trên mặt tràn đầy ý cười, một mặt hào phóng để cho Dạ Nguyệt Sắc đánh giá hắn.

Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc một bộ muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, bộ dáng giấu ở trong lòng lại không được thoải mái, Nguyệt Vô Thương thấy vậy tâm tình nhất thời vui sướng, lười nhác mỉm cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc.

“Cái kia…” Dạ Nguyệt Sắc nhìn nhìn nguyệt vô Thương rốt cục không nhịn được, cười giống như hoa nhìn Nguyệt Vô Thương: “Cái kia, Nguyệt Nguyệt, người trong bức họa là ai?”

“Một người rất quan trọng!” Nguyệt Vô Thương trịnh trọng nói lên, thu hồi bộ dáng một chút cũng không để ý như ngày thường lại, nói thập phần nghiêm túc.

Dạ nguyệt sắc đột nhiên “Hừ” một tiếng, xoay mặt không thèm để ý đến Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương phục hồi tinh thần liền cong cong khóe miệng, như thế nào mà hắn đột nhiên ngửi thấy trong xe ngựa có vị chua!

“Nam Uyên, bên ngoài như thế nào, vì sao ta lại ngửi thấy mùi chua!” Nguyệt Vô Thương lười biếng nói với người bên ngoài xe ngựa.

Nam Uyên thân mình khựng lại thiếu chút nữa thì rơi xuống xe ngựa, bọn họ ở trong xe ngựa ngọt ngào cũng coi như xong đi, lại còn hỏi hắn loại vấn đề này. Nam Uyên nhẹ ho hai tiếng, không sợ chết nói: “Vị chua là từ trong xe ngựa truyền tới !”

Trong mắt Nguyệt Vô Thương hào quang chiếu rọi, đưa mặt lại trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, miễn cưỡng hỏi Dạ Nguyệt Sắc, “Không biết Sắc Sắc có ngửi thấy hay không?”

“Hừ!” Dạ Nguyệt Sắc xoay mặt, hừ lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên phát hiện ra ý tứ trong lời nói của Nguyệt Vô Thương, đột nhiên xoay người lại, rất có cảm giác nông nô nổi dậy làm chủ nhân, hướng về phía Nguyệt Vô Thương quát: “Ai ghen với ngươi, bổn tiểu thư trong lòng đã có chủ !”

Khuôn mặt Nguyệt Vô Thương tràn đầy ý cười, chốc lát xuân qua thu đến, nheo nheo lại mắt, trong mắt gió thu hiu quạnh! Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy gió thu lạnh lẽo thổi qua run bần bật, trời rất nóng rùng mình một cái. Co rúm lại thân mình, rõ ràng có chút lập trường không kiên định nhìn Nguyệt Vô Thương .

Còn ra vẻ cho hắn thấy rõ lập trường của mình, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương ánh mắt có chút lung lay, yếu ớt nói: “Chẳng lẽ chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn!”

Nguyệt Vô Thương cánh tay dài duỗi ra, Dạ Nguyệt Sắc liền rơi vào trong lòng Nguyệt Vô Thương, kinh hô một tiếng.

“A, ngươi muốn làm gì?” Dạ Nguyệt Sắc nhìn kẻ kia cười đến mức tà ác, nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt đỏ tươi ướt át, vừa thấy đã biết là bộ dáng rất tức giận, Dạ Nguyệt Sắc mặt như đưa đám.

Bên ngoài Nam Uyên thân mình đổ mồ hôi, vuốt ve trái tim yếu ớt của mình, âm thầm cảm thấy may mắn vì mình có võ công cao cường, nếu không cũng đã sớm ngã xuống. Bội phục định lực của mình, hai người này thế nhưng ở trong xe ngựa chơi trò ngoài giới hạn, ô ô, hắn lại còn ngồi được..

“Trong lòng có chủ?” Thanh âm lười nhác của Nguyệt Vô Thương mị hoặc vang lên, đôi môi dán tại bên tai Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời thần kinh căng thẳng. Giống y như đà điểu rúc vào trong lòng Nguyệt Vô Thương .

“Hử?” Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc không nói lời nào, ngữ điệu cao lên một chút, âm cuối chính là mang theo hương vị độc chiếm mãnh liệt, Dạ Nguyệt Sắc không thể chống cự được giọng nói này của Nguyệt Vô Thương. Vội vàng tựa đầu vào trong lòng Nguyệt Vô Thương, ấp úng nói: “Chưa, chưa, chưa, trong lòng ta vốn không có ai a!”

Ngón tay trắng nõn của Nguyệt Vô Thương nâng khuôn mặt Dạ Nguyệt Sắc đang rúc trong lòng mình lên, ngữ điệu sâu kín nói: “Khuynh quốc khuynh thành giống như ta, người mà hoa gặp hoa nở, vậy mà Sắc Sắc lại có thể nói trong lòng không có ai?”

Dạ Nguyệt Sắc bị bắt buộc nhìn vào khuôn mặt yêu nghiệt của Nguyệt Vô Thương, liếc mắt nhìn,bở môi duyên dáng. Tim đập thình thình vài cái, nhìn Nguyệt Vô Thương một bộ nếu như ngươi không nói ta cứ như vậy nhìn bộ dạng của ngươi, Dạ Nguyệt Sắc vẻ mặt lấy lòng tươi cười, “Không phải, ta là xuân tâm nhộn nhạo!” Trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu: ngươi hài lòng chưa, yêu nghiệt!

Nguyệt Vô Thương ánh mắt tối sầm lại, khóe miệng gợi lên một độ cong hoàn mĩ vô khuyết, trên tay cũng hơi hơi dùng chút lực kéo Dạ Nguyệt Sắc đến trước mặt. Chóp mũi hai người cùng đụng vào nhau, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy lông mi của Nguyệt Vô Thương thật dài đều quét lên trên mặt nàng, có chút ngứa, lại mềm mại .

Thanh âm trầm thấp đến mất hồn của Nguyệt Vô Thương vang lên, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Chuyện khi nào?”

Dạ Nguyệt Sắc vốn tưởng hắn sẽ nói cái gì làm cho người ta thêm nhộn nhạo, không nghĩ tới hắn lại hỏi một vấn đề mạc danh kì diệu như vậy, Dạ Nguyệt Sắc khuôn mặt mờ mịt nhìn Nguyệt Vô Thương.

“Chính là Sắc Sắc khi nào thì bắt đầu với người ta xuân tâm nhộn nhạo ?” Nguyệt Vô Thương nâng cằm của Dạ Nguyệt Sắc lên, đôi môi mềm mại như có như không miết qua lại môi Dạ Nguyệt Sắc, vô cùng nghiêm chỉnh nói.

Dạ Nguyệt Sắc thấy thực là uể oải a, thế nào mà đề tài lại đổi đến trên người nàng vậy ? Không phải đang hỏi người trong bức họa kia là ai sao? Ô ô, Dạ Nguyệt Sắc nhìn khuôn mặt nghiêm túc không có ý buông tha của Nguyệt Vô Thương, học bộ dáng nghiêm chỉnh của Nguyệt Vô Thương , sâu kín nói: “Tình không biết có từ bao giờ, nhưng càng ngày càng sâu…”