Mặt
trời lên cao, từng sợi dương quang vàng óng ánh rải vào bên trong nhà, đem trọn
gian phòng nhuộm thành một màu vàng óng ánh, nhiệt độ dần ấm áp hẳn lên, đã tới
cuối mùa xuân đầu mùa hè, trời trong nắng ấm.
Dạ
Nguyệt Sắc bị ánh sáng chói chang đâm vào mắt có chút không thích, tâm bất cam
tình bất nguyện mở mắt, phản ứng đầu
tiên nhất định rằng tối hôm qua đã ôm mỹ nam ở bên cạnh ngủ cả đêm, kết quả bên
cạnh rỗng tuếch, chỉ còn lại trên giường đơn độc một mình.
Dạ
Nguyệt Sắc mở to ánh mắt buồn ngủ mông lung, chu mỏ, kêu lớn: "Đỗ Quyên,
tiểu thư nhà em muốn rời giường!"
Đỗ
Quyên đẩy cửa đi vào, nhìn tiểu thư nhà mình mặt trời lên cao mới rời giường,
mắt trợn trắng, tiểu thư quan gia người ta, ai không dậy từ lúc gà vừa gáy
tiếng đầu tiên, sáng chiều phụng dưỡng , luyện đàn, tập múa, luyện thư pháp,
cũng chỉ có tiểu thư nhà nàng có
thể nằm ngủ thẳng giấc đến bây giờ mới
tỉnh.
"Tiểu
thư, Tứ hoàng tử mời khách, tiểu thư có
muốn đi hay không?" Đỗ Quyên vừa cho Dạ Nguyệt Sắc mặc quần áo rửa mặt,
vừa thử dò xét hỏi một chút.
"Không
đi!" Dạ Nguyệt Sắc trả lời không chút do dự nào, dù buổi yến tiệc của tên
nhân yêu chết tiệt ấy vui đến mức nào chăng nữa, nàng cũng không thèm đi, cộng
thêm bên trong còn có một con Hồ Ly Tinh, nàng cũng không phải là muốn đến vườn
thú nhìn động vật, đén buổi tiệc dở hơi của hắn làm gì.
"Vậy
cũng tốt!" Đỗ Quyên mặt hưng phấn nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trước kia chỉ cần có
Tứ hoàng tử ở đâu, tiểu thư dù có chen lấn đến vỡ đầu chảy máu cũng quyết đi
cho được, không nghĩ tới hôm nay không đi, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện
gì, nàng cũng sẽ không bị lão gia trách phạt rồi.
Dạ
Nguyệt Sắc hồ nghi nhìn Đỗ Quyên, lành lạnh nói một câu: "Em cao hứng cái
gì!"
"Bởi
vì Tứ hoàng tử chỉ đích danh không mời tiểu thư!" Đỗ Quyên vui vẻ nói,
tiểu thư thật là thông suốt, nàng đã cảm thấy Cẩm Nguyệt vương gia so với Tứ
hoàng tử đẹp mắt hơn nhiều.
Chỉ
đích danh không mời nàng? ! Dạ Nguyệt Sắc khẽ hé mắt, ngay sau đó cười tà ác,
vậy nàng thật sự muốn đi !
"Lúc
nào thì đãi tiệc?" Dạ
Nguyệt Sắc không chút để ý hỏi, trong lòng lôi tên nhân yêu Nguyệt Lưu Ảnh ra
mắng nhiếc , không muốn nàng đi, nàng càng muốn đi.
"
Chiều hôm nay!" Đỗ Quyên vui sướng hồi đáp. Không chút nào chú ý tới Dạ
Nguyệt Sắc khác thường.
"Tốt
lắm, ăn mặc cho bản tiểu thư xinh đẹp một chút!" Dạ Nguyệt Sắc rất vui vẻ
nói, Đỗ Quyên không nghi ngờ gì, cao hứng búi tóc kiểu thịnh hành nhất hiện
nay, chuẩn bị trâm cài mà Dạ Nguyệt Sắc thích cắm vào trên đầu.
Dạ
Nguyệt Sắc cầm lấy ngọc trâm xanh biếc trong
tay Đỗ Quyên, nghiêng cắm ở trên búi tóc, không để ý tới Đỗ Quyên, vui sướng
chạy đến tủ y phục chọn một cái quần lụa mỏng màu xanh nhạt. Động tác nhanh,
thay đổi y phục lập tức xuất phủ.
"Tiểu
thư, tiểu thư đi đâu vậy?" Đỗ Quyên nhất thời ủy khuất, không phải nói
không đi tham gia buổi tiệc sao.
Dạ
Nguyệt Sắc đi tới ngoài cửa mới nhớ tới, loại yến hội này đều phải có thiệp mời
mới có thể đi vào, mắt Dạ Nguyệt Sắc chuyển một hướng phủ Vương Thượng thư đi
tới.
Cửa
phủ Vương Thượng thư, Vương Thương Thư mặt đầy ẩn tình sâu xa nói với Vương
Duẫn: "Duẫn Chi, hôm nay Tứ hoàng tử đãi
tiệc có mời rất nhiều danh môn thục nữ, tùy tiện chọn một người ai cũng tốt hơn
nhiều so với con gái của Dạ Tướng phủ, nếu con vẫn không chọn được, vậy cha
không thể làm gì khác hơn là thay con làm chủ!"
"Cha!"
Sắc mặt Vương Duẫn có chút khó coi, "Chuyện của con, tự con làm chủ! Nếu
cha cứ tự ý ép buộc như thế, vậy con không thể làm gì khác hơn là xuất
gia!"
Mặt
Vương Thương Thư liền biến sắc, đây là đứa con độc nhất của ông đó. Ông vẫn còn
muốn bế bồng cháu đích tôn, con gái lão hồ ly Dạ tướng gia kia, sinh phải yêu
nghiệt gì thế này
“Tốt
nhất con cứ tự mình chọn lựa, cha không ép con, nhưng Dạ Nguyệt Sắc thì không
được!"
"Nhi
tử không phải là Dạ tiểu thư thì không lập gia đình!" Vương Duẫn cũng là
tính tình quật cường, mặt kiên định, không nhường bước chút nào nhìn Vương
Thương Thư.
Dạ
Nguyệt Sắc chạy tới liền nghe được Vương Duẫn thâm
tình tỏ tình, nhìn bộ dáng Vương Duẫn đáng yêu như
vậy, nhìn lại mặt của Vương Thương Thư có thể so với đáy nồi, thở dài, aiiii,
quá xinh đẹp thật không phải là lỗi của nàng.
"Hừ!"
Vương Thương Thư hừ lạnh một tiếng, đi vào cửa, trong đầu không ngừng lẩn quẩn
phải làm sao miws có thể để đứa con trai độc nhất của mình hồi tâm chuyển ý.
"Khụ
khụ!" Dạ Nguyệt Sắc đi tới trước mặt Vương Duẫn sắc mặt không phải là rất
tốt, ho nhẹ hai tiếng, Vương Duẫn vừa nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc, sắc mặt lập tức
chuyển biến chuyện, cao hứng nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: "Dạ tiểu thư, tiểu
thư tới tìm Duẫn Chi có chuyện gì?"
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn bộ dáng vừa mừng vừa kinh ngạc của Vương Duẫn, trong lòng dâng
lên một cảm giác áy náy, ngay sau đó bị nàng mãnh liệt an ủi đánh thẳng
vào tan thành mây khói.
"Tiểu
Duẫn a!" Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng nói: "Ngươi xem thời tiết hôm nay
thật tốt, ra ngoài đi dạo rồi thật đúng lúc!”
"Tiểu
thư muốn hẹn Duẫn Chi đi dạo sao?" Vương Duẫn mặt hưng phấn nhìn Dạ Nguyệt
Sắc, khiến cảm giác áy náy của Dạ Nguyệt Sắc thăng cấp lần nữa, nhưng Vương
Duẫn lập tức nhíu mày một cái, "Nhưng A Ảnh có mở tiệc. . . . . Không sao,
ta bồi tiểu thư đi dạo!"
Đây
không phải là trọng sắc khinh bạn sao rõ rành rành, trên mặt Dạ Nguyệt Sắc thay
vẻ mặt thất vọng, sâu kín nói: "Ta thấy hay là lần sau đi, sao Duẫn Chi có
thể là loại tiểu nhân trọng sắc khinh bạn đó
chứ!"
Trọng
sắc khinh bạn! Vương Duẫn khẽ cau lông mày xinh đẹp, dĩ nhiên không thể để cho
Dạ tiểu thư cảm thấy như vậy, nhưng nên làm như thế nào mới có kế sách lưỡng
toàn đây? Vương Duẫn ngay sau đó cười một tiếng, Đàn Sơn không phải là địa
phương thích hợp để đi dạo sao?
"Dạ
tiểu thư cùng đi với ta đến Đàn Sơn dự
tiệc thì được rồi!" Vương Duẫn mặt hưng phấn nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt
ánh sao lấp lánh, nơi nơi ước mơ.