Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác

Chương 299




Mạc Kỳ Minh quyết định nói dối, bởi vì hắn tuyệt không thể làm cho Lăng Tuyết Mạn biết hắn có tình cảm không cách nào nói hết với nàng, càng không thể khiến nàng hoài nghi hoặc là biết nam nhân bắt nàng đêm nguyên tiêu chính là hắn, bèn tiếp tục nói: "Nàng không phải gạt người sao? Nàng rõ ràng thích nhị ca, lại làm như cái gì cũng không phải, Tiểu Thất đưa chăn cho nàng ở trong thiên lao, đó không phải là cũng thích nàng sao? Nàng không phải đùa bỡn tình cảm của Tiểu Thất sao?"

"A? Ngài nói là ý tứ này?" Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to hai mắt nhìn.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy nàng nghĩ rằng ta nói cái gì với nàng?" Mạc Kỳ Minh hỏi ngược lại.

Lăng Tuyết Mạn mấp máy môi, cười có chút mất tự nhiên, lắc lắc đầu nói: "Tam Vương gia, ngài hiểu lầm, Nhị Vương gia và ta, cũng giống như hãy ngài và ta a, ta là em dâu ngài, cũng là em dâu của ngài ấy, giữa chúng ta có Hiên nhi, cho nên mới hay gặp gỡ một chút, cũng không còn gì khác, về phần Tiểu Thất, càng không có gì, hai chúng ta càng có thể chơi đùa cùng một chỗ, đều là người trẻ tuổi, dễ dàng thân thiết, ngài lại nghĩ không thuần khiết, hắn là em chồng ta, Tam Vương gia không thể nói bừa a!"

"Người trẻ tuổi? Chẳng lẽ ta già đi sao?" Mạc Kỳ Minh phẫn hận cắn răng, "Đừng so ta với Nhị ca!"

"Ách, Tam Vương gia ngài cũng không phải quá già, chỉ hơi già một chút, nói như thế nào thì ngài cũng so lớn hơn ta mười hai tuổi lận, còn không tính là già sao?" Lăng Tuyết Mạn không muốn đả kích người ta, nhưng cảm thấy cần nói cho rõ ràng, gương mặt liền ngượng ngùng.

Mạc Kỳ Minh nghe vậy tức thiếu chút nữa hộc máu, nghiến răng nghiến lợi, "Nhị ca còn lớn hơn nàng tới mười bốn tuổi! Tại sao nàng không nói hắn già?"

"Cái này..." Lăng Tuyết Mạn lúng túng, âm thầm nuốt nước miếng, muốn tìm từ thích hợp, "Đây là bởi vì, bởi vì... Nhị Vương gia tướng mạo anh tuấn, tao nhã, tính nết lại ôn hòa..."

"Vậy bổn vương thì sao?" Mặt Mạc Kỳ Minh đen như than, trực tiếp ngắt lời.

"Ách, ta không nói được không?" Lăng Tuyết Mạn giật nhẹ miệng, muốn chừa cho hắn chút mặt mũi, hi vọng nam nhân nào đó tự mình hiểu lấy, không cần tiếp tục hỏi.

Nhưng, Mạc Kỳ Minh lại quá giận, "Không thể!"

"A, ta nói lời nói thật ngài đừng tức giận a!" Lăng Tuyết Mạn rất cẩn thận nhìn Mạc Kỳ Minh, chậm rãi nói: "Âm tình bất định, cáu kỉnh bạo táo, tính cách rét lạnh, hỉ nộ vô thường,... Ách, nghĩ không ra, chờ ta nghĩ lại nói tiếp với ngài."

"Lăng Tuyết Mạn! Nàng quá đáng!" Mạc Kỳ Minh giờ phút này không hề bình tĩnh như thường thấy, một khuôn mặt tuấn tú nổi giận, suýt nữa trực tiếp bóp chết nữ nhân đáng chết này!

"A!"

Lăng Tuyết Mạn bị kinh hãi kêu to, sau đó thân mình lui thẳng ra sau, lắp bắp giải thích: "Ta không nói, là, là ngài muốn ta nói... không liên quan đến ta a..."

Mà tiếng kêu này, vừa vặn làm cho những người bên ngoài tìm kiếm bọn họ nghe được, Nhã Phi vội hô: "Mạn Mạn! Mạn Mạn tẩu đang ở đâu?"

"A! Nhã Phi, ta ở trong này! Tam Vương gia muốn giết người diệt khẩu!" Nhìn Mạc Kỳ Minh từng bước bước đến, Lăng Tuyết Mạn bật la lên, vừa la, mặt Mạc Kỳ Minh mãnh liệt đen lại, sải bước gần, đưa tay che miệng Lăng Tuyết Mạn, hổn hển gầm nhẹ: "Đáng chết! Ai muốn giết nàng chứ?"

"Ah... Ah..." Lăng Tuyết Mạn trừng to mắt, hai tay dùng sức vặn bung Mạc Kỳ Minh ra, rống trả lời: "Vừa rồi ngài muốn giết ta đó thôi!"

"Ta -"

"Mạn Mạn!"

"Mẫu thân!"

Tiếng kêu lo lắng càng ngày càng gần, Mạc Kỳ Minh tức hết chỗ nói, nhưng còn một tia lý trí, cố nén ý muốn dùng nụ hôn để ngăn chặn cái miệng đáng đánh đòn của Lăng Tuyết Mạn, cắn răng nói: "Đáng chết, đầu óc nàng sao lại như vậy chứ?"

"Ta, tại mẹ ta sinh ta như vậy!" Lăng Tuyết Mạn không phục già mồm nói.

Mạc Kỳ Minh lại nắm chặt tay, dựa trên công lực của hắn, liền biết Mạc Kỳ Diễn cách bọn họ không đến mười thước, ánh mắt lóe ra, giảm thấp giọng nói: "Mạn Mạn, nàng lại nói hưu nói vượn, ta liền nói cho Nhị ca biết nàng vụng trộm thích hắn!"

"Không được! Ta không có thích!" Lăng Tuyết Mạn vội vàng phủ nhận, nhìn ánh mắt Mạc Kỳ Minh kiên định, lại vội vàng lắc đầu, "Ta không nói ngài muốn giết ta."

"Ta vốn là không có giết nàng!" Mạc Kỳ Minh kích động, hai tay đặt ở trên bờ vai Lăng Tuyết Mạn, nửa thật nửa giả uy hiếp: "Nàng lại nói bậy một câu, ta sẽ giống Ly Hiên, cũng hôn nàng!"

"Ách..." Lăng Tuyết Mạn co quắp khóe miệng bật thốt lên: "Ly Hiên là con ta, ngài không phải con ta!"

"Nữ nhân đáng chết!"

Mạc Kỳ Minh nghe động tĩnh bên ngoài, muốn tức giận cũng không còn thời gian, dứt khoát cúi người vỗ vào mông Lăng Tuyết Mạn một cái, bỏ lại một câu, "Lại không nghe lời, ta sẽ tiếp tục đánh nàng!" Sau đó liền nhanh đi kéo cửa ra, hướng ra ngoài hô: "Nhị ca! Ngũ đệ! Ở Mặc Thủy Trai!"

Lăng Tuyết Mạn khóc không ra nước mắt, nàng còn chưa có bị người đánh vào mông đâu, một tay che cái mông nhỏ, một tay chống ở trên ghế, vẻ mặt cầu xin nhìn mấy nam nhân cùng Nhã Phi vô cùng lo lắng vội tiến vào.

"Mạn Mạn, cái gì giết người diệt khẩu? Ngươi làm sao vậy?" Mạc Kỳ Dục vào đến, vội vàng hỏi.

Nhã Phi nâng váy, vừa nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn, liền khẩn trương chạy đến trước mặt, trên dưới trái phải nhìn một lần, ôm lấy bờ vai nàng, hỏi: "Mạn Mạn, vừa rồi tẩu hô cái gì giết người? Dọa chúng ta!"

Mạc Kỳ Diễn chau mày nhìn bộ dạng Lăng Tuyết Mạn, lại nhìn hướng Mạc Kỳ Minh, cười nhẹ, "Tam đệ, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ah... Ah..., Tam Vương gia muốn giết ta!" Lăng Tuyết Mạn buồn bực khóc kể nói.

"Cái gì?" Mấy nam nhân cả kinh, đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Mạc Kỳ Minh.

Mạc Kỳ Minh đen mặt, cả giận nói: "Các người ít nghe nha đầu chết tiệt kia nói bậy đi!"

"Sao lại thế này? Mạn Mạn, sao Tam ca muốn giết nàng? Vì sao a?" Mạc Kỳ Lâm ngậm cười, nhè nhẹ hỏi Lăng Tuyết Mạn, đáy mắt lại tràn đầy bí hiểm. Mạc Kỳ Minh vung tay áo, trừng Lăng Tuyết Mạn, "Nàng nói a, nói thật cho các huynh đệ đều nghe một chút!"

"Ách, hẳn là hiểu lầm, hiểu lầm..." Lăng Tuyết Mạn buồn bực nói: "Tam Vương gia không có động thủ, dùng, dùng ánh mắt giết ta đó! Bởi vì, bởi vì hắn bị ta nói ra khuyết điểm của hắn, sau đó thẹn quá hóa giận, sau đó dùng mắt trừng ta, ta sợ hãi liền cho rằng hắn muốn giết ta diệt khẩu, ách, không nghĩ là đã kêu quá lớn!"

"Khuyết điểm? Khuyết điểm gì?" Nhã Phi tò mò mở to hai mắt, liếc về mặt Mạc Kỳ Minh vừa đen lại vừa lạnh, lại vội bịt miệng, "Coi như muội không có hỏi đi."

"Đúng đúng, xem Khổng Tước đi, Nhã Phi, Hiên nhi, chúng ta đi!"

Lăng Tuyết Mạn kéo tay một cái, lướt qua năm khuôn mặt nam nhân tuấn tú run rẩy không thôi, nhẹ nhàng linh hoạt lách người.