Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác

Chương 118




"Không muốn, không muốn!"

Lăng Tuyết Mạn đẩy mặt Mạc Kỳ Hàn, tích cực nói: "Ngươi còn chưa nói ta cùng Ngô Đồng ai xinh đẹp hơn đâu? Không được hôn ta!" (hỏi từ chương 116, hỏi qua tới chương 118 mà vẫn chưa chịu trả lời đấy.)

"Ách, nàng muốn nghe sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.

"Đương nhiên! Nữ nhân đều thích so sánh mà!" Lăng Tuyết Mạn gật đầu, thật kiên trì nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn rút rút, nín nửa ngày, phun ra mấy chữ, "Không có cách nào đánh giá được!"

"A? Cái này mà là đáp án cái gì?" Lăng Tuyết Mạn co quắp.

"Không còn đáp án khác, nàng có nghe hay không tùy nàng." Mạc Kỳ Hàn căng thẳng nói.

"Tình nhân thối, ngươi chỉ trả lời cho có lệ thôi, không có lấy một câu thật lòng!" Lăng Tuyết Mạn tức giận giơ quả đấm, hận không thể một quyền khua vỡ đầu của nam nhân này!

Mạc Kỳ Hàn nheo mắt, nắm cái mũi Lăng Tuyết Mạn, cực kỳ không vui nói: "Nha đầu, thiên hạ này sẽ tìm không ra người thứ hai giống nàng dám bất kính với bản công tử như vậy!"

"Hừ, thiên hạ này cũng không có người thứ hai xui như ta, trước làm quả phụ, sau bị cường bạo, sau đó lưu lạc trong bóng đêm không thể lộ ra ngoài ánh sáng!"

Lăng Tuyết Mạn cắn răng nghiến lợi, một phen bắt tay Mạc Kỳ Hàn đang nhéo cái mũi nàng, sau đó cắn lấy một ngụm.

Mạc Kỳ Hàn thét lớn một tiếng, nhăn mày, nhưng không có rút tay về, để mặc hai hàm răng phát tiết cắn chặt không há miệng, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn cảm giác trong miệng ùa vào mùi máu tươi, mới nới lỏng miệng, sau đó trừng to mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, không thể tin, dẫu môi, "Ngươi... ngươi không đau sao?"

"Vô nghĩa! Cho ta cắn nàng chảy máu, thử xem có đau hay không?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trong bóng đêm thấy không rõ lắm miệng vết thương, một chút thương tổn này hắn cũng không để ý, nhớ ngày đó khi hắn luyện công mỗi ngày bị thương, đều nghiêm trọng hơn nhiều, lúc trước còn cương quyết nhịn được, làm bộ như không có chuyện gì, sợ người khác biết hắn đang luyện võ.

Lăng Tuyết Mạn hơi nhếch môi, đáy lòng thấy lạnh cả người, sợ hãi nói: "Tình nhân, thực xin lỗi, ta... ta nhất thời xúc động."

"Không sao, không cho nàng cắn một ngụm này, tội danh cường bạo của ta chắc cả đời không thể gỡ xuống, hiện tại nàng báo thù, về sau hứa sẽ không lại nói chuyện ta cường bạo nàng, chỉ nói nàng chung tình với ta, tự nguyện hiến thân cho ta là được rồi!" Mạc Kỳ Hàn nói thật tự nhiên, ngữ khí nghiêm trang, trong đôi mắt lại ẩn chứa ý cười.

Lăng Tuyết Mạn lại cắn răng nghiến lợi, "Ta thực nên đem miệng của ngươi cắn thành ba cánh hoa! Nam nhân đáng chết, thật coi ngươi là vạn người mê à?"

"Tuyết Mạn, nàng thẹn quá thành giận sao? Nàng đại khái chưa thấy qua cường bạo chân chính là như thế nào đi, đêm đầu tiên ta đối với nàng như thế nào, nàng rất rõ ràng, nhưng miệng nàng lại không rời hai chữ cường bạo, ta cũng thật muốn tức chết rồi!" Mạc Kỳ Hàn buồn bực nói.

"Đi chết đi, chết đi, chết đi!!!!"

Lăng Tuyết Mạn đã điên rồi, không nói gì trừng mắt mấy cái, sau đó mắt khẽ nhắm, nằm ngay đơ giả chết!

Nhưng, một bàn tay ma quỷ lặng lẽ bò lên ngực của nàng, còn chưa đợi nàng ngăn cản, cái tay kia đã không ngại đường xa chui vào cổ áo nàng, cầm đẫy đà của nàng, bên tai còn truyền đến lời nói làm người ta tức giận đến hộc máu, "Vật nhỏ, nàng ăn nhiều cơm mới được, cho dù không bổ thân, cũng phải bổ ngực a, nếu không, ngực gầy, ta là phu quân sẽ hỏi tội nàng!"

"A a a a a-"

Lăng Tuyết Mạn khóc không ra nước mắt, "Ông trời ơi, cứu ta với, nhanh thu hồi tên dâm tặc làm nhiều việc ác này đi!"

"Ha ha ha."

Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười sang sảng, mở vạt áo Lăng Tuyết Mạn, cởi ra tất cả trói buộc trên người nàng, tay hơi lạnh lẽo mơn trớn mỗi một chỗ trên thân mình thơm mềm kia, làm thiên hạ run rẩy toàn thân, nơi đi qua, như khơi lên từng trận lửa, thiêu đốt nàng, cũng thiêu đốt hắn.

Hôn, dày đặc hạ xuống như mưa rơi, từ đỏ môi dời xuống, tới cổ tuyết trắng, xương quai xanh, sau đó ngừng ở hai luồng mềm mại, khẽ liếm hút, nghe được thanh âm của nàng hút không khí, hắn cười tà khí, ngậm vào nụ hoa phấn đỏ của nàng.

Nàng sớm ngượng ngùng nói không ra lời, biết từ chối vô dụng, phản kháng vô dụng, giãy giụa cũng vô dụng, nàng chỉ bắt buộc bản thân mình xem nhẹ mỗi một động tác của hắn, xem nhẹ mỗi một chỗ phản ứng trên thân thể mình, nhưng, cái này cũng đều vô dụng, khi hắn ôn nhu hay là kịch liệt âu yếm, thân thể mẫn cảm của nàng không cách nào khống chế muốn gần sát hắn, muốn được nhiều hơn.

Cởi quần áo của mình, hắn phủ trên thân thể của nàng, hôn lên môi đỏ của nàng, đồng thời động thân mà vào, cùng nàng hợp làm một, môi nàng ức chế không nổi run rẩy yêu kiều, hai tay kìm lòng không đậu đặt lên hai vai của hắn, hắn cũng dán chặt nàng, trên trán chảy ra mồ hôi, thở dốc không ngừng.

Kích tình phát ra một khắc, hắn dán lên mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của nàng, thì thầm: "Tuyết Mạn, không được phụ ta, ta sẽ chịu không nổi."

Tâm Lăng Tuyết Mạn đột nhiên cứng lại, ngơ ngác hỏi, "Vậy ngươi thích ta sao?"

Mạc Kỳ Hàn cứng đờ, ánh mắt mau né đi, thản nhiên nói: "Không biết."

"À." Lăng Tuyết Mạn buồn bã gật đầu, không rõ hiện tại trong lòng là cảm giác gì, có thất vọng, có không sao cả, có mê võng, có không hề cam tâm.

"Tuyết Mạn, mệt mỏi sao?" Mạc Kỳ Hàn lật người, đắp kín chăn gấm cho hai người, ôn nhu hỏi.

"Có một chút." Lăng Tuyết Mạn nhàn nhạt trả lời.

Mạc Kỳ Hàn nói nhỏ: "Đến, gối lên trên tay ta ngủ, buổi tối không thể lại đá chăn, càng ngày càng lạnh, lúc ta có ở đây còn có thể giúp nàng đắp chăn, nếu ta không có thì làm sao?"

"Ngươi không thích ta, sao lại quan tâm ta?" Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hổn hển quát.

Tay Mạc Kỳ Hàn đang vân vê góc chăn dừng lại, trầm mặc một hồi lâu, không nói được một lời, tiếp tục động tác vẫn chưa xong, sau đó thản nhiên nói: "Không có vì cái gì, ngủ đi."

"Dâm tặc, ta ghét ngươi!" Lăng Tuyết Mạn chán nản hô lên một câu, giận dữ nghiêng thân đi, đưa lưng cho Mạc Kỳ Hàn.

Mạc Kỳ Hàn nhấp nhẹ môi, thò tay kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn, vẫn ôn nhu nói: "Lại đây, ta muốn ôm nàng ngủ."

"Ngươi tại sao không đi ôm con heo đi?" Lăng Tuyết Mạn tức giận không lựa lời, đẩy cánh tay hắn.

"Ta muốn ôm nàng, nàng nếu coi mình như heo, ta không sao cả." Mạc Kỳ Hàn giương lên khóe môi, trong đôi mắt mang theo nhiều ý cười.

"Ngươi! Ngươi dâm tặc đáng chết, ngươi mới là heo! Ngươi là con heo dê xồm!" Lăng Tuyết Mạn tức muốn khóc, xoay người, dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn.

Mạc Kỳ Hàn bắt hai tay nhỏ bé kia, bật cười nói: "Tích cực như vậy làm cái gì? Nàng cũng không thích ta, sao còn ép ta nói thích nàng?"