Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 51




Edit: Xíu

Ngày cày bừa vụ xuân đã đi qua được năm ngày, đại cữu Chu Dân liền mượn xe trâu của người dân trong thôn, đem heo con bỏ lên xem chở tới đây.

Lúc Chu Dân đi tới thì mấy người tôn tử Chương gia đều đã đi xuống ruộng, trong nhà chỉ còn lại Chu thị cùng Chương Vân, nghe thấy tiếng gọi của Chu Dân ở ngoài cổng truyền đến, Chu thị liền từ phòng bếp chạy ra, còn Chương Vân đang ở sau nhà chỉnh sửa mảnh đất trồng rau nghe thấy cũng chạy đi qua.

"A Phân, ta đưa ba con heo con đến". Chu Dân từ trên xe trâu nhảy xuống, đi ra phía sau ôm các con heo con vào trong lòng, liền hô lên, "Chuồng heo ở đâu?".

Chu thị mỉm cười chạy đến bên xe trâu ôm một con heo xuống, rồi đi đầu dẫn đường cười nói:"Đi đến góc sân bên kia, muội sẽ đưa huynh đến đó". Chu Dân liền ôm heo con, đi theo phía sau Chu thị vào sân.

Hai người đi thẳng đến chuồng heo mới xây,Chương Vân từ sân sau chạy vào liền thấy bọn họ, cười nói: "Có một con heo con nữa, con sẽ đi ôm nó."

"Để đó đi, đừng thấy chúng nó còn nhỏ mà tưởng nhẹ, cũng phải nặng hơn 20 cân đó, với vòng tay nhỏ bé của cháu thì khó có thể ôm được, vẫn là để ta đến ôm cho". Chu Dân sải nhanh bước chân, vẫn không quên lớn tiếng ngăn cản nàng, vì sợ heo con nặng quá sẽ đụng phải Chương Vân.

"Đại cữu, sao cháu có thể yếu như vậy được, đừng xem cháu như một con gà con, hơn hai mươi cân cháu cũng có thể ôm được đấy". Chương Vân bật cười, cảm thấy đại cữu quá coi thường sức lực của mình, lập tức chạy ra bên ngoài chỗ đậu xe trâu, khi đến nơi chỉ thấy một con heo con phấn bạch đang nằm trên xe.

Chương Vân cao hứng lập tức leo lên xe trâu, liền nhìn thấy tiểu heo con đang híp mắt, tay chân trói buộc, tuy rằng trên người phát ra mùi vị mặc dù không dễ ngửi lắm, nhưng nhìn lại có chút u mê, đáng yêu, vì thế liền ngồi xổm xuống dang hai tay ra ôm con heo con vào trong ngực.

Con heo con đang cuộn tròn như ngủ mà như không ngủ, ngay khi Chương Vân ôm nó, nó bắt đầu cử động, trong miệng phát ra tiếng kêu éc éc, thân hình tròn trịa, da còn nhiều lông tơ tinh minh, bàn tay thật sự không có chỗ nào để nắm lấy, như vậy nó còn động đậy tránh đi, nhất thời Chương Vân ôm trong ngực không được nữa.

Mắt thấy heo con muốn thoát khỏi vòng tay của Chương Vân, Chu Dân vội vàng quay đầu bước vào trong xe trâu, duỗi tay cầm lấy, cười nói:"Ta đã nói rồi, này thực không dễ ôm, vẫn là để đại cữu đưa đến đây cho đại cữu đi". Chương Vân thử một hồi cũng không được nên ngoan ngoãn nhường cho đại cữu ôm đi, liền nhảy xuống xe đi theo phía sau.

Một lúc sau, ba con heo con được đưa vào chuồng heo lớn, Chu thị cũng đem chuồng heo nhỏ chỉ cho Chu Dân xem và nói rằng nơi đó chuẩn bị để nuôi heo mẹ.

"Như vậy không tồi đâu, làm luôn để lần sau không phải trở tay nhờ người giúp đỡ, dù đều là người quen biết trong thôn, không cần trả tiền công nhưng phải chuẩn bị đồ ăn, mà làm đơn giản thì cũng không được, một ngày ăn cũng tốn không ít tiền". Chu Dân nhìn xong vội gật đầu, nói thẳng làm như vậy thật tốt.

"Chính là cái ý này, công công* cùng Hữu Khánh cũng nghĩ như vậy nên cùng nhau làm luôn, dù sao cũng cần phải có heo đực để sau này phôi giống với heo mẹ phải cần chỗ nuôi riêng, nên xây để vậy cũng không uổng phí". Sau khi Chu thị mang Chu Dân đi xem hai chuồng heo xong liền cười dẫn đại ca đi vào hướng nhà chính.

(*công công: cha chồng, bố chồng)

Chương Vân đã sớm chạy ra sân sau nhà, kể từ lần trước bà ngoại đến nói chuyện bắt heo con để nuôi, Chương Hữu Khánh cùng Chương Trình đã dành thời gian hai đêm buổi tối để đào củ cúc vu đã được chôn trong mùa đông lên, hiện giờ tất cả đều được đặt trong phòng cỏ tranh ở hậu viên.

Từ trong sọt trúc lấy ra một ít củ cúc vu ôm vào trong ngực, chạy đi vào nhà bếp, cái này đều chưa có rửa qua, nếu là heo lớn thì có thể ăn trực tiếp, còn heo con thì hơi quá lớn, cho nên Chương Vân đem củ cúc vu bỏ vài trong chậu gỗ múc nước tẩy rửa sạch sẽ, sau khi rửa sạch lớp đất dày, dùng dao cắt đôi, cắt ra nửa chậu gỗ, trộn với một ít cám mì rồi bưng đến chuồng heo, đổ vào máng gỗ, cho vào một ít nước xong đổ vào nửa còn lại vào máng gỗ.

Ban đầu ba con heo con đang nằm tròn vo trong chuồng, lúc này liền chạy một vòng đến máng gỗ chui vào ăn, thấy ba con heo con đều thích ăn, Chương Vân mới yên tâm, trên mặt nở nụ cười.

Nhìn heo con bên trong chuồng heo ăn một hồi, Chương Vân đặt bồn chậu gỗ trở lại phòng bếp, đi vào nhà chính, chợt nghe Chu thị nói:" Đại ca, làm sao có thể rẻ như vậy được, huynh và nương sẽ không phải là bỏ tiền vào rồi nói ít tiền đi đấy chứ, lần trước muội đã nói rồi, các ngươi nếu bỏ tiền vào thì muội sẽ không thể nhận heo con nữa ".

Chu Dân cười nói:"Sao có thể, muội và nương đã thương lượng tốt lắm rồi, nên chúng ta sẽ không làm như vậy, thật ra cái giá này là bà thông gia đưa ra, chúng ta một văn tiền cũng không bỏ vào".

Chu thị thấy Chu Dân nói chắc chắn như vậy, giống như không có lừa nàng, có thế này mới nói:" bà Thông gia sao lại làm như vậy, ba heo con chỉ lấy chúng ta có một lượng bạc, chúng ta đến nhà bà mua là do thân thích với nhà mình nên mua cũng yên tâm, nhưng cũng không thể để nhà thông gia bồi mất tiền đi, nếu không muội đưa thêm cho đại ca một ít tiền nữa, đại ca cầm về nhờ nương đưa đi qua".

"Nương sao có thể không hiểu đạo lý này, lúc thời điểm đi ôm heo, cũng đã nói qua không thể để bà thông gia bán giá rẻ hơn trên chợ cho nhà mình, nhưng bà thông gia lại nói cái giá này cùng với ở nhà không sai biệt lắm". Thấy Chu Dân nói vậy, Chu thị không thể sáp vào nói thêm một câu, "Không thể đi, hôm Hữu Khánh có đi hỏi thăm qua, nói là muốn bảy tắm trăm văn tiền một con nha".

Chu Dân cũng gật đầu cười nói:"Bà thông gia cũng nói qua với nương, tháng 12 âm với tháng giêng thịt heo giá tăng cao nên heo con giá cũng cao hơn, tầm bảy, tám trăm văn tiền một con, nhưng đó là người ngoài nghề nhìn thấy giá cao, mà trên thực tế thì chẳng có ai mua, mọi nhà ai cũng đợi đến qua năm cho giá giảm xuống mới mua, ở trên chợ giá cũng tầm ba trăm văn, bốn trăm văn là giá cao nhất cho một con rồi, bà nói giá với chúng ta cùng với giá ở trên chợ gần bằng nhau".

Nghe Chu Dân giải thích xong, Chu thị mới yên tâm cười nói:"Vậy là tốt rồi, đều là người thân thích, làm cho người ta mất thiếu ít tiền thực không tốt, như vậy muội liền an tâm nhận". Nói xong Chu thị liền đứng dậy đi vào phòng lấy một lượng bạc đưa cho Chu Dân, nhờ cầm về trả cho Lí thị.

Nhà Chương gia ban đầu chuẩn bị chi hơn hai lượng bạc, nhưng bây giờ tiện nghi đã giảm được hơn phân nửa, Chu thị cùng Chương Vân trong lòng đều rất vui vẻ, cùng Chu Dân nói chuyện nhà một hồi lâu rồi mới đứng dậy đi trở về.

Lúc này là ngày cày bừa vụ xuân nên người nông dân ai cũng vội vàng bận rộn, Chu gia cũng như thế, Chu thị cũng không giữ đại ca ở lâu, tiễn Chu Dân ra ngoài cổng , nhìn thấy hắn lên xe trâu vung roi thúc đẩy con trâu già đi, thẳng đến khi thân ảnh khuất khỏi tầm mắt, Chu thị mới quay trở lại trong sân.

Khi trời tối, Chương gia tôn tử bốn người trở về nhà, vừa bước vào sân, Chu thị đang cầm cái môi chạy ra khỏi phòng bếp cười reo lên:"Cha bọn nhỏ, có chuyện tốt nói cho chàng nghe".

"Có chuyện gì tốt?".Chương Hữu Khánh vốn định đem nông cụ ra phía sau nhà cất, thấy Chu thị mặt vui vẻ tươi cười như vậy liền dừng bước chân lại, Chương Trình, Chương Hưng cũng đi theo đến bên cạnh.

"Hôm nay đại ca đem heo con đến, ba đầu heo con chỉ mất một lượng bạc, ít hơn một nửa so với suy nghĩ ban đầu của chúng ta, chàng nói đây không phải là chuyện tốt chứ chuyện gì". Chu thị vui tươi hớn hở đem chuyện tốt nói ra cho chồng cùng con trai nghe.

Chương Hữu Khánh nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ rất ngạc nhiên, vội nói:"Sao lại rẻ như vậy, có phải do mẹ vợ bọn họ bỏ thêm tiền vào không, hay là di người ta nhìn mặt mũi thân thích nên lấy chúng ta giá thấp, nếu như vậy thật không tốt lắm đâu". Chương Vân mới từ hậu viên chạy đến vừa nghe thấy lời này, không khỏi bật cười, đều nói không là người một nhà thì không vào chung một cửa, cha cùng nương quả đúng là có suy nghĩ giống nhau.

"Không phải, nếu là như vậy, ta cũng không thể nhận lấy, đại ca nói, bà thông gia nói giá với nhà chúng ta bằng giá ở chợ, chỉ là sau tết giá cả bị giảm mà thôi". Chu thị vội cười giải thích cho chồng nghe.

Chương Hữu Khánh nghe xong mày dãn ra cười nói"Vậy thì tốt quá, chúng ta lại có thêm hơn một lượng để tích góp".

"Đúng vậy, mua heo con, lại tiết kiệm được tiền, nhà chúng ta đầu năm thật gặp được chuyện tốt, năm nay nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió." Chu thị cả thấy đây là một dấu hiệu tốt, sẽ mang lại cho một năm nay may mắn.

"Vợ Đại Khánh, lời này nói ra cho cùng đây là chuyện tốt, người dân chúng ta chỉ cầu được cuộc sống trôi qua ngày suôn sẻ bình yên thôi sao". Chương Liên Căn ở một bên nghe chuyện, nói xong câu này không khỏi bật cười, vừa cười vừa uống , trong lòng thì rất thoải mái.

Cả nhà đều cười vui vẻ, Chu thị đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nói: "Nhìn ta, chỉ lo đi nói chuyện, trong nồi còn nấu đồ ăn, chỉ sợ nát thành cháo hết rồi". Nói xong liền quay người chay vào phòng bếp, mọi người phía sau đều bật cười ha ha, Chương Vân cũng đi theo vào phòng bếp giúp đỡ.

Gặp được chuyện tốt như vậy, tâm tình của cả nhà đều rất vui, đến bữa ăn cơm chiều cả nhà ngồi quây quần bàn chuyện nuôi heo con, tất cả đều ngóng trông mong chúng mau lớn mập mạp để đến cuối năm bán đi kiếm được chút tiền, tất nhiên điều Chương Hưng quan tâm hơn việc heo mau lớn là có thể có thịt ăn, nhớ tới mùi thịt heo thì liền thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng, người một nhà đều giễu cợt hắn, nói hắn là ba câu không rời ăn".

Sau bữa ăn cơm vui vẻ thì Chương Vân giúp đỡ Chu thị dọn dẹp bát đĩa sau khi ăn xong, cha con Chương Hữu Khánh, Chương Trình dọn dẹp nông cụ, Chương Liên Căn lại ngồi ở bên cửa bắt đầu đan những chiếc sọt, giỏ, sau khi đan xong hoang thành sản phẩm thì có thể đi bán kiếm được ít tiền.

Các thành viên trong gia đình đều bận rộn việc riêng, mãi cho đến khi trời nhá nhem tối, trăng tròn sao treo trên trời rồi mới nghỉ ngơi trên giường, người nông dân cuộc sống thưởng ngày đều rất bận rộn, buổi tối thì liền đi ngủ một giấc đến hừng đông, hôm sau lại thức dậy rồi tiếp tục một ngày khác công việc bận rộn.

Sau khi có heo con, Chu thị cùng Chương Vân so với ngày trước càng bận vội vàng hơn một chút, cho heo, cho gà ăn, quản lí đất trồng rau, phơi rau khô, nấu cơm, giặt giũ, xách nước, tất cả đều phải l cho xong, ngoài ra còn phải bớt chút thời gian để bóc hột ngô, xay bột ngô. Mặc dù trong nhà không có nhiều bắp ngô, nhưng cũng mất không ít thời gian làm việc, cũng may là không phải cần gấp, chỉ cần tranh thủ chút thời gian chậm rãi làm là có thể có được lương thực để ăn.

Những công việc này Chương Vân cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, trong đầu lại đang động tâm suy nghĩ nhớ thương đến những hạt giống mắt phượng, những hạt mắt phượng còn sót lại, những hạt cũ không thể nảy mầm, chúng đã được gieo trong ao bên đường nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa nảy mầm, xem như là một lần thất bại, bất quá nàng cũng không nản lòng, nghĩ do năm cũ lúc đó thời tiết lạnh nên hạt mặt phượng vào mùa đông lạnh sẽ ngủ đông, ước chừng gieo hạt sai mùa, lúc này là đầu mùa xuân, nàng nghĩ chờ đến lúc thời tiết ấm áp hơn sẽ phải thử lại một lần nữa để xem liệu nó có thể nảy mầm và gieo hạt thành công hay không.

Chuyện về hạt mắt phượng, Chương Vân đã hạ quyết tâm, nhưng lúc này heo con không thể chờ đợi được nữa, ngày thường phải cho heo con ăn một chút thức ăn rau xanh mới được, nếu chỉ cho ăn củ cúc vu trộn với cám mì thì dinh dưỡng sẽ không cân đối cần nên chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến heo lâu lớn mập mạp hơn, dưới tình huống không có quả mắt phượng chỉ có thể cho heo ăn bèo tây, nên Chương Vân lại định đi hái nhiều bèo tây về cho heo ăn.

Mỗi ngày sau khi Chương gia tôn tử đi ra ngoài thì Chương Ván cho lợn, cho gà ăn, sau đó dọn dẹp xong thì đóng cửa đi ra ngoài cắt bèo tây về cho heo ăn, vốn dĩ ban đầu nàng muốn đi cắt cây cỏ nến, cái này lợn, gà đều rất thích ăn, cỏ ngọn nến này đều sinh trưởng ở mép nước, Chương Vân chạy quanh ba bốn cái ao trong thôn cũng như sông Thanh Lĩnh Hà nhưng chỉ hái được chút ít cỏ nến, xem ra phải chờ một thời gian nữa thì cỏ nến mới sinh trưởng tươi tốt lên được.

Nếu không có cỏ nến nước, Chương Vân cũng chỉ có thể giống như những đứa trẻ khác, ra bờ sông Thanh Lĩnh Hà hái bèo tây, may mà bèo tây ở đây sinh trưởng rất nhiều, người cắt rất đông nhưng vẫn đủ cho ba con heo ăn.

Mỗi buổi sáng sớm , sau khi đưa bữa sáng ra đồng, Chương Vân đi theo Chu thị đến bờ sông Thanh Lĩnh, Chu thị lấy nước còn Chương Vân lấy bèo tây cho heo ăn, mỗi buổi sáng bên bờ sông Thanh Lĩnh có rất nhiều người tụ tập nên rất náo nhiệt, có những đứa trẻ giống như Chương Vân đi cắt rau bèo tây, cũng có những nàng dâu như Chu thị đi ra gánh nước, còn có các nhóm bà tử, nàng dâu cầm chậu gỗ, chày gỗ , mang theo quần áo bẩn ra bờ sông giặt sạch, tiếng cười nói râm ran khắp nơi ven sông.