Vương Gia Tha Mạng

Chương 20: Phiên ngoại 3: Tiểu Liễu nhi lễ vật




Và đây video clip thứ 3 xin dc ra mắt, lần nay chúng ta sẽ được bít “quà mừng cưới” của bé Liễu nhi tặng cho anh Viên….

Vấn đề này, trong quá trình edit, beta có hỏi nhưng tui đâu bít trả lời đâu??? Hên là có PN giải thix…^.^

==========

Thang Viên đem cái hộp mà tiểu Liễu nhi đưa mở ra xem lại, cắn môi dưới suy nghĩ hồi lâu, vẫn chưa hạ quyết tâm. Đang lúc do dự, quản gia đến, nói là do hôm qua bận bụi thống kế kiểm tra và nhận các món quà cưới nên chưa đến chúc mừng, hôm nay mang đến một chút rượu cùng thức ăn đến để tạ lỗi.

(Triệt ca đâu????!!! Có thằng tới rủ vợ anh uống rượu kia…nó hok nghe lệnh cấm của anh kia…)

Thang Viên buông cái hộp xuống, cùng quản gia ngồi xuống bàn uống mấy chén rượu Trúc Diệp Thanh (sao ta nhớ mại mại hình như vó rượu này quen lắm…hình như của Viên ca a…T.T…quà mình chúc mình…), xướng mấy đoạn tiểu khúc. Thang Viên vốn tửu lượng không lớn, uống có mấy chén Trạng Nguyên Hồng thì người đã say không nhận thức được gì, huống chi là rượu đô mạnh như Trúc Diệp Thanh? Hai bên mới có ba chén xuống bụng, thì liền bắt đầu hì hì ngây ngô cười, quản gia nhìn y có điểm uống quá chén, liền cũng ngừng không uống nữa. Phân phó hạ nhân đưa y dìu lên giường, từ từ lấy tấm chăn mỏng đắp lên, tất cả xong xuôi liền đi ra.

Lại nói đến Thang Viên nửa tỉnh nửa say, lấy cái hộp của tiểu Liễu nhi ra, hì hì nở nụ cười một hồi, cầm quần áo thay xong xuôi, lại đắp cái chăn lên nằm trên giường chờ Vương gia trở về.

Ngày hôm nay Vương gia về trễ, mở cửa thấy Thang Viên đang ngủ trên giường, liền khinh thủ khinh cước (nhẹ nhàng) tiêu sái đi tới, thì mũi lại xộc vào toàn mùi rượu, cúi đầu nhìn Thang Viên, mặt ửng hồng, môi đỏ thẫm khẽ mở, trong lúc ngủ mớ vẫn còn rên khe khẽ một tiểu khúc: Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, túy lí trâm hoa đảo trứ quan. Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Phù sinh trường hận hoan ngu thiểu, lưu quang dung dịch bả nhân phao. Hưng vong thiên cổ phồn hoa mộng, phú quý tam canh chẩm thượng điệp. Kim tôn thanh tửu đấu thập thiên, nhân sinh mạc phóng tửu bôi kiền. Bả tửu sơ cuồng đồ nhất túy, vũ quần ca bản tẫn tình hoan. Cẩm bị la khâm phiên hồng lãng, chích tiện uyên ương bất tiện tiên. Tỉnh thì thi tửu túy thì ca, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai……

Vương gia vẽ …. khóe miệng, tay đem y kéo lại, trên môi y hôn một cái, lại buông y ra thật nhẹ nhàng, sau đó tự mình đi rửa mặt, choàng cái áo khoác rồi cũng nằm trên giường, nằm xuống bên người Thang Viên, vừa mới xốc tấm chăn mỏng lên, liền thấy Thang Viên mặc một bộ sa màu đỏ mỏng manh, phủ bên ngoài quần lót, có chút kinh ngạc đem y kéo lại, muốn cởi quần áo ra, không nghĩ là Thang Viên lại tỉnh, mở mắt say lờ đờ nhìn nhìn Vương gia, chợt đỏ mặt kéo chặt cái chăn đem chính mình bọc kín lại. Vương gia nhìn bộ dạng này của y, không hờn giận chớp mắt, tay đem Thang Viên từ đống chăn kéo ra. Thang Viên cắn môi dưới lẩm bẩm vài tiếng, cuối cùng không thể chống lại khí lực mạnh mẽ của Vương gia, bị Vương gia kéo ra ôm vào trong lòng.

Vương gia cẩn thận quan sát một lượt, chỉ thấy Thang Viên bị che đậy bởi sa y đỏ thẫm, loáng thoáng lộ ra quần lót màu trắng bên trong, Thang Viên chưa từ bỏ ý định vùng vẫy, phía sau liền thò ra một cái đuôi hồ ly đỏ rực. Vương gia nhìn chằm chằm cái đuôi hồ ly kia hết nửa ngày, tay cầm lấy cái đuôi kia kéo kéo vào trong lòng, Thang Viên “Ai nha” một tiếng, không tự chủ được ngã dựa sát vào Vương gia. Vương gia kề vào lưng Thang Viên ôm lấy y, ở bên người y nhẹ nhàng nói: “Sao lại biến thành hồ ly?”

“Không….” Thang Viên đã tỉnh rượu một nửa, nhưng cả người vẫn bủn rủn, cũng không có khí lực, chỉ biết để Vương gia ôm lấy.

Vương gia nhìn bộ dạng của y, nhiệt huyết liền bốc lên, đôi bàn tay to ở trên người Thang Viên lại niết lại nhu, chỉ hận không thể đem y dụi hết vào trong chính người của mình. Thang Viên cả người mềm yếu vô lực, bị Vương gia làm cho trên người nóng như lửa, nhịn không được phải rên rỉ, vặn vẹo thân mình cầu xin tha, nhưng khi y vừa động đậy, đuôi hồ ly phía sau liền lắc lư theo, Vương gia nhìn thấy vậy, làm sao còn có thể nhẫn nhịn được nữa? Xoay người áp chế cắn lỗ tai Thang Viên, tay liền duỗi vào trong sa y vuốt lung tung. Thang Viên lẩm bẩm vài tiếng, liền nhịn không được phải rên rỉ, hai tay ôm cổ Vương gia cọ xát.

Mây mưa một trận qua đi, Vương gia đem Thang Viên ôm nằm sấp trên người mình thở, ở bên tai Thang Viên trêu tức nói: “Rất tốt, ngày mai sẽ làm một bộ đồ thỏ cho ngươi.” Thang Viên cả người vô lực vùi vào trong lòng Vương gia, bĩu môi nói: “Không cần, bị người khác thấy thì sao?”

Vương gia cúi đầu cười nói: “Chỉ mặc cho ta xem thì có sao?”

“Nếu sớm biết như thế, thì sẽ không mặc!” Thang Viên thở hào hển nói.

“Chuyện đó còn không phải do ngươi!” Vương gia nói xong, đem Thang Viên cuốn lại bắt đối mặt với chính mình, nhẹ nhàng sờ sờ môi y, thở dài một tiếng nói: “Yêu tinh!”

=========Hết PN 3==========