Hồng Xuân các. Nơi này được trang hoàng lung linh nhưng rất thanh nhã mà không dung tục. Mọi đồ vật tranh trí đều tốn hoàng kim vạn lượng mới có thể mua. Bởi vậy nhưng người tới xem đều rất nghiêm túc. Nghe đồn, chủ nhân đứng đằng sau Hồng Xuân các là một kẻ rất có thế lực và chắc chắn không nên đắc tội.
Trong dòng người chen chúc ấy có một nữ tử nhan sắc tầm thường mặc một bộ bạch sam. Đôi mắt nàng sâu không thấy đáy. Nàng chậm rãi bước vào Hồng Xuân các và chọn cho mình một bàn trống ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh nhẹn tới hỏi.
"Quan khách, ngươi dùng gì?"
Chất giọng thanh lạnh vang lên.
"Một ấm trà sen và vài món ngon"
"Có ngay. Quan khách xin chờ một lát"
Nàng đưa mắt quan sát xung quanh. Ở bàn cạnh đó có vài nam tử trung niên đang bàn luận.
"Các ngươi biết gì chưa? Năm nay ba nước lân bang đều có đại diện tới tham gia"
"Đúng thế! Nghe nói Hiên Viên quốc Huyền Mĩ công chúa đích thân tham dự. Công chúa có nhan sắc tựa tiên nữ. Được nhìn thấy nàng một lần ta chết cũng mãn nguyện"
"Mấy chuyện đó ai mà không biết! Ta còn biết, năm nay hoàng thân quốc thích của 4 nước sẽ làm giám khảo để tăng tính công bằng nữa kìa"
"....."
Đủ mọi chuyện trên trời dưới biển đều rơi hết vào tai nàng. Đột nhiên nàng lẩm bẩm.
"Dạ Nhất, ngươi nói xem đây có phải là một cuộc thăm dò lớn không?"
Đáp lại nàng là một giọng nói của thiếu niên mới vỡ giọng.
"Đúng vậy. Chẳng phải là để mấy kẻ cầm đầu lấy uy sao?"
Thiếu nữ đó chính là Hàn Tuyết. 5 năm trước lão quái vật nhận nàng làm đồ đệ. Nghe lão kể, ngày xưa lão là đệ nhất cao thủ Lã Tử Cương thống lĩnh một nhóm 50 sát thủ tinh anh và đặt tên chỉ một chữ Lãnh. Là tổ chức thần bí tồn tại vì một mục đích bảo vệ Thánh vật của đại lục. Nhưng trong tổ chức có gián điệp. Hắn đã đánh cắp thánh vật và bỏ trốn. Từ đó Lãnh tan rã và lão sư phụ bị lưu lạc tới nơi này. Dù tính tình của lão rất bất thường cùng cử chỉ đê tiện nhưng trong 5 năm qua sư phụ đã dạy nàng rất nhiều thứ.
Lão đã dạy nàng Diệt Thiên thần công và Quái kiếm cùng rất nhiều loại võ công thâm hậu khác. Diệt Thiên thần công đúng như tên gọi chỉ cần một chiêu cũng có thể huỷ diệt cả trời đất. Đây là loại công pháp nguy hiểm nhất từ trước tới nay. Ai sở hữu loại công pháp này sẽ là kẻ mạnh nhất. Những nhân sĩ giang hồ đố kỵ và luôn gán cho Diệt Thiên thần công cái mác tà môn ngoại đạo. Vì vậy họ luôn truy sát những người biết loại võ công này nhằm trừ hậu hoạ về sau. Lão quái cũng là bị ám hại tới đường cùng nên mới phải ẩn cư nơi này. Trong thời gian đó, vẫn luôn có những kẻ muốn diệt cỏ tận gốc mà tìm đến đây. Bởi vậy, lão mới phải đặt bẫy để cản đường bọn chúng.
Quái kiếm là kiếm pháp do sư phụ tự sáng tạo. Đường kiếm có khi uyển chuyển, mềm mại, có lúc lại mạnh mẽ, quyết đoán, có khi lại nhanh nhẹn, tinh ranh khiến đối thủ như bị dẫn vào một màn sương mù mịt. Lão sư phụ có kể lại cho nàng rằng khi mới nhìn thấy nàng lão đã nhìn ra căn cơ luyện võ rất cao. Và đặc biệt thích hợp với loại võ công như Diệt Thiên thần công và Quái kiếm.
Quả đúng như vậy, đến nay nàng đã luyện đến tầng thứ 8 trong 10 tầng của Diệt Thiên thần công và thành thạo Quái kiếm. Thêm nữa, lão sư phụ còn dạy nàng dùng nội lực khống chế âm thanh. Dạy cho nàng những khúc nhạc uyển chuyển nhưng lại có uy lực kinh người. Ban ngày thì luyện võ, ban đêm nàng lại phải cùng lão chế độc dược. Thời gian đó, có lẽ Dạ Nhất là thoải mái nhất. Cả ngày nó cuộn tròn trong dược phòng và ngủ. Thỉnh thoảng ngửi thấy mùi độc dược thì bò lại rồi đớp gọn sau đó ôm bụng no nê đi ngủ. Nó được nuôi tới nay đã gần trưởng thành, chỉ cần một nhích nữa là nó sẽ có được loại độc kinh khủng của xà vương cùng nội công hộ thể. Hiện tại, xà vương oai phong của chúng ta đã biến thành cái vòng ngọc nhỏ quấn quanh cổ tay Hàn Tuyết.
Nàng đã được lão sư phụ thả tự do với nguyện vọng tìm lại đứa con trai đã thất lạc. Lão còn giao cho nàng tín vật của Lãnh và nhờ nàng giao cho một người tên Nhân Đạo Quang, người đó sẽ giúp đỡ nàng. Hàn Tuyết thở dài. Giữa ty tỷ con người thế này thì biết tìm gã họ Nhân ấy ở đâu? Trong khi nàng đang miên man thì có một thanh kiếm đặt trên mặt bàn nàng đang ngồi. Giọng nói trầm khàn vang lên.
"Cô nương, ta ngồi cùng được chứ? Hết bàn trống rồi"