Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 1: Ngươi! Mụ Mập Chết Dẫm!






Trong lúc Hàn Phỉ còn đang choáng váng, một luồng sức mạnh đột ngột đem nàng đẩy ngã trêи mặt đất nhưng giống như kì tích, nàng lại không đau một chút nào.

Hàn Phỉ giống như đang nằm mộng.
"Ha ha ha! Các ngươi xem nàng ta không dậy nổi kìa!"
"Mụ mập chết dẫm, còn muốn nằm mà không muốn làm việc hả? Ta cho ngươi đẹp mặt."
"Ai nha, Mạn tỷ tỷ! Nàng không phải không làm việc mà là động không nổi.

Ngươi xem cái thân thể toàn là thịt kìa, chà chà."
"Phi, vẫn còn xem chính mình là đại tiểu thư à? Cũng không tự nhìn một chút xem chính mình lớn lên có bộ dáng ra sao."
Chê cười liên tiếp khiến đầu óc Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như tỉnh táo, nàng vô thức muốn bò lên nhưng lại kinh hãi phát hiện tay nàng không thể động đến sàn nhà!
Đây là cái quỷ gì?
Hàn Phỉ vội vàng cúi đầu nhìn, vừa nhìn đã thấy trêи người mình từng vòng từng vòng thịt mỡ, nàng có cảm giác lạnh lẽo như bị ném vào trong nước vậy.
Hàn Phỉ run rẩy duỗi tay ra, thật sự không muốn thừa nhận đó là một đôi tay, năm đầu ngón tay rất đen, nhìn vẫn rất mềm mịn nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đốt ngón tay, đằng này mập đến độ giống hệt cái móng heo, sao có thể là tay?

"Mụ mập chết dẫm còn không mau lên! Chờ phu nhân đến ngươi chờ mà hứng chịu."
"Ta khuyên ngươi nên thức thời một chút tốt nhất là đem cái nhà này quét dọn sạch sẽ đi."
"Ai nha, Mạn tỷ tỷ! Cái mụ béo này tốt xấu gì cũng là tiểu thư của Hàn phủ chúng ta, chúng ta đối xử như vậy hình như không hay lắm."
"Phu nhân cũng nói chỉ ăn cơm không làm việc liền đuổi đi.

Con heo mập này ăn nhiều lắm, tốt nhất là cũng nên làm chút sự tình."
Nói xong, mấy nữ nhân ăn mặc trong phục nha hoàn vênh váo, tự đắc ném một cái chổi, bước đi cũng không thèm quay đầu lại giống như nhìn lại một chút cũng làm bẩn mắt các nàng.
Nhưng may mà trước khi đi các nàng còn để lại một cái chổi, Hàn Phỉ hai mắt cơ hồ sáng lên, dùng hết khí lực bυ" sữa mẹ với tới cây chổi kia, sau đó dưới sự giúp đỡ của cây chổi phí sức của chín trâu hai hổ mới đứng dậy được.

Ôi vì thế mà cây chổi đáng thương cũng truyên bố hi sinh oanh liệt.
Chỉ làm những việc này cũng khến Hàn Phỉ phải thở một lúc lâu, cuối cũng không thể không ưu thương ý thức được nàng thật sự xuyên không, còn đổi một cái thân thể, giống hệt như trong miệng các nàng nói: Mụ mập chết dẫm.
Hàn Phỉ chưa từ bỏ ý định cúi đầu liếc mắt nhìn, lại phát hiện ngay cả mũi chân mình cũng không thấy, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng khổng lồ, tròn vo của mình, nàng đưa tay vỗ vỗ, lại còn lắc lư.
Dưới sự kϊƈɦ thích cường đại, Hàn Phỉ suýt nữa ngất xỉu, nhưng lập tức nghĩ đến một khi ngã chổng vó thì cũng không đứng lên nổi nữa, liền miễn cưỡng nhịn xuống, hít sâu vài hơi miễn cưỡng tỉnh táo lại.
"Tiểu thư, ngươi tại sao lại ở chỗ này.

Ngươi không sao chứ."
Hàn Phỉ quay đầu lại, đã nhìn thấy một nữ hài mặc đơn sơ cùng cực, trêи đầu còn búi kiểu đầu Na Tra, khuôn mặt vô cùng sốt ruột xông lại.
Hàn Phỉ đánh giá một hồi, không có mở miệng.
"Tiểu thư, người đây là làm sao.

Đều do Xuân Hồng, để tiểu thư bị khi dễ!"
Xuân Hồng nói một hơi, viền mắt đỏ lên, nước mắt mỗi giọt lần lượt thi nhau rơi xuống.
Hàn Phỉ lảo đảo chỉ chỉ cái chổi dưới mặt đất, dưới ánh mắt kinh ngạc của Xuân Hồng nói: "Đem cây chổi này nhặt lên cho ta."

Xuân Hồng nhất thời không rõ, liền quên luôn cả khóc.
Hàn Phỉ mười phần bình tĩnh nói: "Hừm, ta không ngồi xuống được."
Xuân Hồng không nhịn được bật cười "Phì" một tiếng.
Nhìn thấy nàng cười, Hàn Phỉ coi như là thở ra một hơi, nàng không muốn nhìn nhất là nữ nhân ở trước mặt nàng khóc, hơn nữa, người muốn khóc nhất hẳn là nàng mới đúng!
Nàng tất cả còn không có chuẩn bị sẵn sàng, liền từ một cô gái có sắc đẹp, dáng người bốc lửa nóng bỏng, biến thành một bà béo, đi hai bước liền sẽ thở.
Đợi Hàn Phỉ từ quá khứ tươi đẹp mà tỉnh lại, nàng lại một lần nữa vì thân thể này của chủ nhân cũ mà rơi nước mắt, mà nhìn lại thì cái sân rách rách rưới rưới này, thật phù hợp với thân phận của một đại tiểu thư sao?
Nàng ngồi ở trêи giường, một bên lo lắng giường không đủ rắn chắc, vừa nghĩ, từ ngày mai nên làm cái gì bây giờ.
Nàng ở hiện đại cũng là sống một mình, cha mẹ chết sớm, không có thân thích, vì lẽ đó nàng không bị thân tình ràng buộc, ngược lại là có chút không bỏ được việc chuẩn bị mở trung y quán, đó là mong ước cả đời của nàng, còn chưa kịp khai trương liền đi đến cái địa phương rách nát này.
Bất quá, đến đâu thì hay đến đó, đây là quy tắc sống mà nàng sau khi từ cô nhi viện ra tôn thờ.
Hàn Phỉ thở dài, hiện tại trọng điểm không phải là sự tình hiện tại, mà là thân phận nàng bây giờ cùng tất cả sự tình, cửa ai bây giờ.
Đang lúc Hàn Phỉ ưu sầu việc này, bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào, làm cho tâm tình Hàn Phỉ nguyên bản đang buồn bực càng thêm táo bạo.
Nàng lắc thịt mỡ, hung thần ác sát phá tan cửa, chống nạnh, quay về bên ngoài rống lên: "Ầm ĩ cái gì thế!"
Ngoài cửa mọi người bị một tiếng trung khí mười phần này của Hàn Phỉ làm cho khϊế͙p͙ sợ, nhất thời không có một người nói chuyện.
Hàn Phỉ đưa mắt nhìn người đứng ở phía ngoài cửa, liền thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ, toàn thân trêи dưới tỏa ra ánh sáng "Ta rất có tiền", nàng đoán chính là "Phu nhân" trong miệng đám nha hoàn kia.
Hàn Phỉ mải suy nghĩ, nhất thời không có chú ý tới ngưỡng cửa, thân thể mập mạp bị vấp một cái, bùm một tiếng cái trán va vào cạnh cửa, chỉ nghe trong óc truyền đến một tiếng vang lanh lảnh.
"Keng -- bắt đầu khởi động hệ thống nhân vật trong vở kịch, Giảm Béo Kiện Thân Đánh Hạ Nam Thần, kí chủ chuẩn bị sẵn sàng, hiện nay nhiệm vụ là đánh trả nhị phu nhân, khen thưởng một tinh tệ, kí chủ không nên khinh thường!"
Hàn Phỉ sững sờ, giọng nói vừa rồi..


có phải có người vừa ở trong đầu nàng nói chuyện không?
Trong lúc Hàn Phỉ ngây người, vị phu nhân bên kia cũng không dễ chọc.
Vị phu nhân ung dung, hoa quý kia thấy Hàn Phỉ vô lễ như thế, lại thấy tư thế của nàng, tức giận đến mức run cả người, ngược lại một nha hoàn bên cạnh bà ta thấy thế liền hé miệng nói: "Đại tiểu thư nhìn thấy nhị phu nhân lại không hành lễ hỏi thăm sức khỏe! Nhất định là con nha đầu Xuân Hồng đáng ghét không có làm tốt phận sự của hạ nhân! Liền chút chuyện nhỏ này cũng không nhắc nhở được!"
Nói xong nha hoàn kia đưa tay tát Xuân Hồng "bốp, bộp" hai tiếng vang dội.

Hai cái tát mạnh mẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Hồng kia thành công khiến Hàn Phỉ từ vừa trong thanh âm phục hồi tinh thần lại, vừa nhìn điệu bộ này lập tức nổi trận lôi đình, lại dám ở trước mặt nàng mà bắt nạt người của nàng!
Nhưng do thói quen lâu ngày khiến Hàn Phỉ sắc mặt chưa đổi, trái lại còn nở một nụ cười.
Nàng tiến lên vài bước, nói một câu: "Di Nương, là ta sai, không có nghênh tiếp người."
Xét thấy thái độ biết điều của Hàn Phỉ, bực tức trong lòng Hạ Thị cũng vơi bớt một chút, nhìn Hàn Phỉ hự hự đi tới với bộ dạng như một con lợn, nhất thời còn bị chọc cười, trong mắt khinh bỉ càng sâu, xem ra lần bỏ thuốc gần đây hơi nhiều một chút, con lợn này lại mập rồi, bất quá ngược lại càng hợp mắt!
Hàn Phỉ thật vất vả tới đây, đã nhìn thấy trêи mặt Xuân Hồng hai cái dấu tay, hai má sưng đỏ vừa nhìn là biết đau thế nào, lúc này đang nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
Hàn Phỉ chậm rãi, đang lúc tất cả mọi người cho là nàng sẽ ăn nói khép nép xin nhị phu nhân, Hàn Phỉ đã giơ tay phải lên, cái bàn tay to lớn như cái quạt kia "bốp" một phát liền đem nha hoàn bên người nhị phu nhân đánh cho ngã lăn quay ra đất..