~ Cửa lớn / Hoàng Thương phủ ~
" Tiểu Hương muội đừng giận nữa có được không? "
Lạc Vũ Yên tay chân luống cuống đang ra sức dỗ dành Tiểu Hương, muội ấy sao lại khóc dai như vậy chứ? Suốt cả đoạn đường trở về phủ cũng không nói với nàng lời nào, vẻ mặt giận dỗi lại còn khóc thúc thít không ngừng.
" Tiểu thư là lừa gạt nô tỳ "
" Được rồi là ta lần này không tốt, lần sau..."
" Nô tỳ lần sau không cho người đi nữa "
Lạc Vũ Yên thở dài một hơi, đến a đầu ngốc này cũng muốn quản nàng. Nhớ lúc trước nàng hay trốn nhà đi chơi đến cả mẹ nàng cũng hết cách không quản nỗi nàng nữa.
" Được không đi thì không đi, muội đừng khóc nữa, rất phiền đó "
Tiểu Hương cuối cùng cũng im lặng bước theo nàng vào trong phủ, sau khi nói vài lời cảm tạ với Thái Tử nàng cũng theo bọn người của Hàn Thương Lăng trở về. Đến trước cửa phủ bọn họ cũng rời đi một thể.
Nàng len lén hướng về phía Tây phòng đi đến, điều nàng lo sợ còn lại chính là Hàn Thương Nguyệt a~ theo như tình hình hiện tại hắn đã biết nàng trốn ra khỏi phủ. Lần này xem ra nàng khó tránh khỏi bị hắn trách phạt.
Lạc Vũ Yên ra hiệu cho Tiểu Hương và các hạ nhân xung quanh viện im lặng, không cần phải hành lễ. Chân nhè nhẹ bước ngang qua thư phòng của hắn mới có thể trở về phòng của nàng. Trời cũng đã sập tối theo như nàng tính toán thì giờ này hắn vẫn đang bận phê duyệt công văn, hẵn sẽ không có thời gian gọi nàng đến chấp vấn.
Cuối cùng cũng an toàn trở về phòng, Lạc Vũ Yên thở phào một hơi mở cửa phòng đi nhanh vào. Hôm nay đi nhiều nơi như vậy mệt chết nàng, phải nhanh chóng lên giường ngủ một giấc mới tốt.
" Giường yêu quý ta đến đây, aaa~ ngài... "
Nàng giật cả mình lùi về phía sau, hắn sao lại ở phòng nàng, lúc này còn đang ung dung thoải mái ngồi trên giường của nàng, chân nhịp nhịp như thể đã ngồi đây chờ nàng từ sớm. Trên tay hắn còn...cầm theo một thước gỗ dài, ôi mẹ ơi không phải là muốn đánh nàng chứ. Hình tượng này của hắn...rất giống với mẹ nàng mỗi khi nàng trốn nhà đi chơi a~
" Mẹ ~ Là mẹ sao? "
" Nàng nói nhảm cái gì vậy? "
" Ôi Vương Gia ~ ngài sao lại đến phòng của ta "
Hàn Thương Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt vừa rồi của hắn làm nàng lạnh hết cả sóng lưng. Hắn trên tay vẫn đang cầm thước gỗ cố ý quơ qua quơ lại trong không trung, lạnh nhạt nói.
" Vương phủ của bổn vương, ta ở đâu cũng được cả, nàng có ý kiến gì sao?"
Lạc Vũ Yên biết khó liền lui, trong lòng vốn rất lo sợ nhưng ngoài miệng cố gắng nặng ra nụ cười miễn cưỡng.
" Không có, Vương Gia cao cao tại thượng, tuấn mỹ vô song, ta sao dám có ý kiến gì chứ "
" Vậy sao? Đứng đó làm gì mau đến đây ngồi đi "
Nàng có ngốc mới đến đó, hắn trên tay cầm theo hung khí vẻ mặt còn khó lường như vậy. Qua đó chính là muốn tìm đường chết.
" Ta đứng ở đây rất tốt, ngài cứ tự nhiên ngồi đi, haha "
" Qua đây "
Nàng rốt cuộc bị hắn dọa cho sợ thật rồi, có phải hắn muốn dụng hình ép cung nàng hay không. Lạc Vũ Yên gương mặt đã trắng bệt nội tâm liên tục gào thét từ từ bước đến chỗ hắn.
Hàn Thương Nguyệt bị bộ dáng khổ sở của nàng làm cho mắt cười nhưng cố nhịn mà cười thầm trong bụng. Hắn lúc nãy đến đây là muốn trừng phạt nàng một phen nhưng nhìn dáng vẻ lúc này của nàng trong lòng hắn đã không còn tức giận nữa.
" Ngồi đi "
" À "
" Nàng sợ ta đến vậy sao? "
Lạc Vũ Yên trong lòng thầm mắng, hắn thật hỏi thừa thãi. Lúc hắn tức giận thị về bên cạnh cũng muốn bỏ chạy huống chi là nàng. Nàng theo ý hắn mà từ từ ngồi xuống một bên của giường lớn.
Hắn cũng không muốn dọa nàng sợ nữa, tay cũng bỏ thước gỗ xuống, sau đó từ từ lôi trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ
" Tặng nàng "
Lạc Vũ Yên tinh thần như muốn bấn loạn, hắn thay đổi thái độ nhanh đến chống cả mặt. Hắn bây giờ như vậy là đang có ý gì. Nàng không dám nhận lấy hộp gỗ, bên trong biết đâu được còn có thứ đáng sợ hơn.
" Bên trong là thứ gì vậy? "
Hàn Thương Nguyệt trực tiếp cầm lấy hộp gỗ nhét vào tay nàng.
" Mở ra sẽ rõ "
Lạc Vũ Yên trước mắt cũng không thể từ chối, tay run run, mắt không dám nhìn thẳng mà từ từ mở hộp gỗ. Vừa nhìn vào nàng liền ngơ ngác cầm lấy nó đưa lên xem.
" Cái này không phải là miếng ngọc bội lúc sáng ta đưa đến chỗ ngài sao? "
Nàng khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn cũng không nói gì, ngầm hiểu lời nói của nàng quả nhiên đúng rồi.
" Miếng ngọc này là của tổ mẫu giao lại cho ngài, ngài đưa ta làm gì? "
Hàn Thương Nguyệt lúc này mới từ từ giải thích.
" Ngọc bội này đã có từ rất lâu, là kĩ vật tổ truyền nhiều đời vừa hay lại truyền đến tay ta "
" Ngài tặng cho ta thật sao? "
" Nàng không thích? "
Lạc Vũ Yên tất nhiên là rất thích, đồ vật tốt như vậy xem ra sẽ rất đắt giá đây, để xem 100 lượng, không...không là 1000 lượng, 1 vạn lượng, ha ha...
" Nàng dám bán đi...ta sẽ dùng thước này đánh mông nàng "
Lạc Vũ Yên bất ngờ bị nói trúng tim đen liền chột dạ cười cười trấn an hắn.
" Ta sao có thể bán đi chứ...chỉ là trong suy nghĩ thôi chưa không có làm a~ "
Hàn Thương Nguyệt cố nén ý cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc hướng tới nàng dặn dò.
" Giữ kĩ cho bổn vương, đeo trên người là tốt nhất...còn chuyện này nữa "
Lạc Vũ Yên nghĩ đến điều gì đó tim liền đập mạnh một cái, hắn lúc này không phải là muốn hỏi tội nàng sao...cuối cùng vẫn là không thoát được a~
" Vương Gia ta sau này không dám chạy loạn nữa, ngài đừng tức giận "
Hàn Thương Nguyệt nhìn vẻ mặt gấp rút nhận tội của nàng mà muốn cưới, hắn cũng không phải nói tới chuyện này, nàng chột dạ làm cái gì, dáng vẻ hối lỗi lại có thể khả ái như vậy. Hắn bất giác đưa tay lên mặt nàng nhéo nhéo.
" Ta nghĩ lần sau nàng cũng không dám đến đó nữa...ta không phải muốn nói tới chuyện này. Chuyện lúc sáng giữa ta và Diệp Uyển Như nàng cũng đừng hiểu lầm, ta không có làm gì với nàng ấy "
Hắn là đang giải thích với nàng sao, hắn vừa nói lúc sáng...thật không có chuyện gì, nàng sao lại cảm thấy... vui lên rồi.
" Chuyện đó...ta...không phải là Lạc tiểu thư kia, nên ngài...không cần phải..."
Hàn Thương Nguyệt nghe nàng nói như vậy tâm tình liền cảm thấy khó chịu, nàng thật sự không để tâm đến chuyện của hắn chút nào sao, rõ ràng là nghe không hiểu tâm ý của hắn mà.
" Nàng thật không để tâm? "
" Ta...không biết, Vương Gia có phải ngài rất thích nữ tử dịu dàng, nhu thuận lại còn yếu đuối hay không? "
Hàn Thương Nguyệt tất nhiên là hiểu ý của nàng đang muốn ám chỉ đến Diệp Uyển Như, nàng rõ ràng trong lòng có để tâm đến chuyện của hắn. Hắn lần này là muốn thử xem nàng có hay không để ý đến tâm ý của hắn.
" Tất nhiên rồi, kiểu nữ tử như vậy không phải nam nhân nào cũng sẽ thích hay sao "
Nàng vừa nghe xong vẻ mặt lại rủ xuống vài phần, trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó. Nàng không hề biết rằng mọi biểu cảm của nàng đều bị hắn tỉ mỉ mà quan sát hết, trong lòng hắn liền nổi lên ý cười vui sướng.
" Các tỷ tỷ ở thanh lâu cũng nói như vậy, nhưng ta...lại không giống "
" Nàng đang nói gì, ta nghe không rõ "
Lạc Vũ Yên bị hắn hỏi gấp liền hồi phục lại tinh thần, xua xua tay giải thích.
" Ta không có ý gì...chỉ là tiện miệng hỏi vậy thôi "
" Nàng thật không có ý gì? "
" Đúng vậy "
Hàn Thương Nguyệt vừa rồi còn có chút chờ đợi liền rất nhanh bị nàng chối bỏ. Nàng thật không để tâm đến hắn hay đang cố tình không hiểu tâm ý của chính mình đây. Hắn có chút buồn bực lập tức đứng dậy rời đi.
" Chuyện nàng tự ý rời khỏi phủ lại còn chạy loạn ở bên ngoài...tội này nên chép phạt 100 lần gia quy cho ta, chép xong mới được rời khỏi phòng "
" Vương Gia, ngài..."
Nàng còn chưa kịp nói xong hắn đã đi mất tâm từ lúc nào, tên này có hay không bị đa nhân cách đây. Hàn Thương Nguyệt, thật đáng hận.
~ Cung Thái Tử ~
" Thái Tử cho gọi thuộc hạ là có gì phân phó "
Hàn Chính Thuần thân mặc trường bào uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo làm người khác sợ hãi.
" Ngươi đi điều tra người này cho ta "
" Người ngài nói là...? "
" Lâu chủ Vọng Nguyệt lâu, ta có cảm giác hắn rất quen thuộc "
Tên ám vệ cúi đầu nhận mệnh.
" Thái tử thuộc hạ còn có chuyện cần bẩm báo "
" Nói "
" Theo tin tức truyền đến, Tứ Vương Gia đã hồi kinh rồi "
" Tứ đệ về rồi sao? Hay lắm "