Lạc Vũ Yên cuối cùng cũng trở về Hoàng Thương phủ, vừa bước vào cửa lớn đã bị một đám hạ nhân vây quanh.
" Vương Phi cuối cũng người cũng trở về rồi "
" Vương Phi, Vương Gia vì tìm người mà làm náo động hết cả phủ, haiz..."
" Vương Phi chúng nô tài suýt chút nữa đã bị trách phạt rồi, huhu "
" Người đâu mau báo tin Vương Phi đã trở về "
Lạc Vũ Yên vẫn chưa hiểu được gì, tại sao tất cả mọi người lại nhốn nháo lên như vậy? Nàng cũng đâu phải đi luôn không về chứ.
" Các người sao lại tìm ta gấp như vậy? Trong phủ có chuyện lớn gì sao?"
Thẩm quản gia, một vị lão ông lớn tuổi đã làm quản gia ở Hoàng Thương phủ hơn 50 năm qua, lúc này cũng từ tốn trả lời nàng.
" Từ trưa hôm qua sau khi Vương Gia hồi phủ đã đến gặp người. Không ngờ ngài ấy không tìm thấy Vương Phi liền bắt hết hạ nhân tìm kiếm khắp nơi trong vương phủ. Mọi ngóc ngách đều tìm đủ, đến cả cây cũng sắp bị nhổ gốc lên rồi a~"
Lạc Vũ Yên lúc này mới quan sát lại xung quanh đúng là mọi thứ nơi đây đều có vài phần hỗn loạn.
" Thẩm bá, người có biết Vương Gia sao lại tìm ta gấp như vậy không? "
Thẩm quản gia suy nghĩ qua một hồi lâu thì cũng lắc lắc đầu.
" Lão nô thật sự không biết, có điều người mau chóng đến gặp ngài ấy đi "
Nói đến đây, Thẩm quản gia cũng khẽ nhẹ giọng nhắc nhở nàng.
" Lão nô cảm thấy Vương Gia lần này rất tức giận đó, haiz..."
Lạc Vũ Yên nghe đến đây cùng nhìn thái độ lo lắng của Thẩm bá nàng cũng hiểu ra được vài phần. Nhưng Hàn Thương Nguyệt hắn cư nhiên tìm nàng để làm gì chứ? Sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc nàng rời phủ. Nàng còn chưa nghĩ xong, từ xa đã nghe tiếng quát lớn như sấm nổ vang trời.
" LẠC VŨ YÊN "
Nhắm chặt mắt cũng biết người đó chính là Hàn Thương Nguyệt, sau tiếng quát lớn của hắn, chim chóc đang đậu trên cây cũng sợ hãi mà bay đi. Các hạ nhân đang quét dọn gần đó cũng biết tình thế khó khăn mà nhanh chân rời khỏi. Đáng giận nhất chính là Tiểu Hương cũng mất dạng từ khi nào, để lại một mình nàng đứng giữa sân rộng lớn cùng bầu trời kéo mây đen mù mịt.
Hàn Thương Nguyệt từ từ bước đến, gương mặt của hắn lần này còn đen hơn cả đám mây kia, khí thế cương ngạnh mà đi tới đứng trước mặt nàng, haiz...lần này e là hắn rất tức giận rồi.
" Hi ~ Vương Gia, ngài gọi ta "
Hàn Thương Nguyệt vừa đến gần đã cầm lấy cổ tay của nàng đưa lên. Giọng điệu như mắng người.
" Lạc Vũ Yên, nàng đã đi đâu? "
" Haha, ngài tìm ta sao? Ta không phải đã trở về rồi à...có gì từ từ nói"
Lạc Vũ Yên cố làm ra thái độ vui vẻ, cười cười nói nói với hắn nhưng thật ra trong lòng đã bị chính thái độ kia của hắn dọa sợ. Nàng tươi cười nửa ngày hình như cũng không làm nguôi cơn giận của hắn, ngược lại xem ra hắn càng tức giận hơn nữa.
" Nàng rốt cuộc đi nơi nào, đêm qua còn không trở về "
" Ngài nói lớn như vậy làm gì, ta sắp điếc tai luôn rồi "
" Được lắm, không muốn nói chứ gì "
Lạc Vũ Yên cảm thấy thái độ hắn lần này sao lại khác thường đến như vậy, lần đầu tiên nàng thấy hắn giận dữ đến như thế, là tại làm sao chứ?
" Này...này ngài muốn kéo ta đi đâu? Tay ta đau quá "
Hàn Thương Nguyệt mạnh mẻ nắm cổ tay nàng kéo nàng theo dọc hành lang trở về phía Tây viện. Xung quanh, dám hạ nhân nhìn thấy không khỏi bàn tán sôi nổi.
" Vương Phi lần này chọc giận Vương Gia rồi, có khi còn bị đuổi ra khỏi phủ "
" Nàng ta vốn không được Vương Gia sủng ái còn bị ngài ấy chán ghét, nên sớm trở về Lạc gia đi"
Trở về đến Tây phòng, Hàn Thương Nguyệt ném nàng vào trong. Sai người đóng cửa lại, lúc này chỉ có hắn và nàng ở bên trong tất cả những người khác không có lệnh không được lui tới.
" Hàn Thương Nguyệt, ngài bị làm sao vậy? "
" Nàng nghĩ nàng không nói thì ta không biết được sao? Sáng nay nàng bước ra từ xe ngựa của một tên nam nhân, hắn là ai? "
" Ta...ta cũng không biết hắn là ai "
Câu trả lời của nàng càng khiến Hàn Thương Nguyệt muốn điên lên mà bót chết nàng.
" Nàng và tên đó cùng đi với nhau cả ngày hôm qua, bây giờ lại nói không biết sao? "
Hàn Thương Nguyệt càng nói chân càng ép nàng đến sát góc tường, Lạc Vũ Yên cũng chỉ biết lui về phía sau. Đến khi đụng phải bức tường lạnh lẽo nàng muốn chạy thoát liền bị hắn một tay ôm nàng kéo lại. Cả người nàng lúc này bị kéo sát vào người hắn, nàng mơ hồ ngửi được mùi hương nhè nhẹ phát ra trên người Hàn Thương Nguyệt.
Nàng còn đang muốn chạy trốn lại bị hắn kéo về lần nữa, lần này còn dùng sức hơn lần trước khiến cả người nàng ép sát vào người hắn không còn khe hở.
" Nàng quen biết hắn từ khi nào? Hắn có điểm nào tốt hơn ta sao? "
" Hả..."
Lạc Vũ Yên như ngớ người, hắn hỏi cái này để làm gì nhỉ? Nàng không nên nghỉ nhiều nữa, trước mắt cứ dỗ ngọt hắn đi, để hắn bớt tức giận trước cái đã. Nam tử không phải đều thích nịnh hót sao?
" Tất nhiên là ngài tốt hơn nhiều rồi "
Hàn Thương Nguyệt vốn đang tức giận nghe đến đây trên mặt có phần hòa hoãn hơn chút ít. Nhưng hắn nghĩ đến chuyện gì đó rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt tức giận.
" Nàng nói thật sao?"
" Tất nhiên rồi, ngài tốt hơn, mọi thứ đều tốt hơn "
" Vậy nàng thích ai? "
" Hả...cái này?"