“Vương phi, trong cung truyền lời lệnh người mang hai tiểu vương gia tiến cung”, Trúc Thanh nói, Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, “Đáp lời nói, ta đi liền”, rốt cuộc hoàng hậu có ý gì đây, cứ cách hai ngày lại lệnh nàng vào cung một lần, nói là nhớ hai đứa nhỏ, nhưng đánh chết nàng cũng không tin.
Chuẩn bị một ít đồ, để giấy nhắn lại cho Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt mang Đoàn Đoàn và Viên Viên lên xe ngựa vào cung.
Vừa bước vào Phượng Nghi Cung, đã ngửi thấy một mùi hoa rất nồng, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ nhăn mặt, hoa mặc dù thơm, nhưng mùi nồng quá.
“Vương phi đã tới rồi à, mau tới đây, đây là loài hoa người trồng hoa trong cung mới gây giống được, đúng lúc hoa nở, ai gia gọi vương phi vào để cùng thưởng thức”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bên chậu hoa.
“Thật khéo tay, hoa rất đẹp”, nghe vậy, hoàng hậu khẽ mỉm cười.
“Nếu vương phi thích, vậy mang về mấy chậu đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Vậy sao được, không cần đâu ạ”, nhìn thì đẹp đấy, nhưng mùi này ngửi nhiều không có lợi cho thân thể, đặc biệt là với nữ nhân.
Lúc ra về trời đã tối, Hàn Nguyệt Nguyệt về tới phủ, cũng chưa thấy Mạnh Dịch Vân về, bị hương hoa trong cung hun cả một buổi chiều, toàn thân đều nhiễm mùi.
“Kim thu, chuẩn bị nước nóng”, Kim Thu lui ra, Sắc Âm đi vào, nói : “ Vương phi, mới rồi, nha hoàn của An quận chúa tới báo là An quận chúa bệnh nặng, xin người qua xem sao”.
Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên, “Khi nào?”, thời gian này không thấy Tô An có hành động gì, giờ lại nói là bệnh, nhất định có vấn đề, Sắc Âm cúi đầu, “Một nén nhang trước”, ngày hôm qua còn khỏe, hôm nay bệnh gì chứ.
“Đi, đi xem thử, bảo Trúc Thanh đi mời Công Tôn thái y tới”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra, Sắc Âm theo sau, đến viện của An quận chúa, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng khóc từ bên trong vọng ra, Hàn Nguyệt Nguyệt vội bước vào.
“Quận chúa thế nào?”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, nha hoàn kia lập tức quỳ xuống, vừa dập đầu vừa khóc nói, “Cầu vương phi cứu quận chúa, quận chúa sắp không xong rồi”.
Thấy nha hoàn này không hiểu quy củ như vậy, Sắc Âm lạnh mặt nói, “Quận chúa bệnh, sao không mời thái y đến khám? Nếu quận chúa có chuyện, ngươi đừng mơ thoát được”, nha hoàn kia ngừng khóc nói, “Xế chiều hôm nay, quận chúa đã bắt đầu thấy không khỏe, nô tỳ cũng muốn đi mời thái y, nhưng nô tỳ đến Trúc Viên, không gặp được vương phi, cho nên, cho nên.....”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, “Được rồi, đi nấu một chậu nước nóng mang tới đây”.
Thấy nha hoàn kia đã ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức tới bắt mạch cho Tô An, may là tới kịp, nếu trễ chút nữa, thì nguy rồi.
“Trúc Thanh, về phòng ta lấy rương thuốc tới đây, quận chúa bị nhiễm lạnh nên sốt cao”, nghe vậy, Sắc Âm lập tức chạy về Trúc Viên lấy rương thuốc.
Nghe tiếng chân đã xa, Hàn Nguyệt Nguyệt thở phào một hơi, lấy ngân châm trong ống tay áo ra châm vào các huyệt vị trên người Tô An, độc này vào máu cực nhanh, trong vòng tám canh giờ mà không cứu kịp, người trúng độc sẽ chết, Tô An đã bị trúng bốn canh giờ rồi, may mắn là đã phát hiện kịp, nếu Tô An có việc gì, nàng và Mạnh Dịch Vân cũng không khỏi bị liên lụy.
“Vương phi, thuốc đây ạ”, Hàn Nguyệt Nguyệt vừa rút châm xong, Sắc Âm liền đầy cửa vào, thấy bên giường có một vũng máu đen, lập tức đóng cửa lại, đi tới.
“Vương phi, người sao vậy?”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, Sắc Âm lo lắng hỏi, đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi lên ghế.
“Không sao, mau xử lý vết máu sạch sẽ đi”, để người khác thấy không tốt.
Thấy dáng vẻ Hàn Nguyệt Nguyệt như vậy, Sắc Âm biết chuyện chắc chắn không đơn giản, không hỏi nhiều, lập tức lấy một bộ y phục trong ngăn tủ ra lau vết máu, lại dùng nước trà rửa lại.
“Vương phi, nước nóng đây ạ”, tiếng một nha hoàn truyền vào từ ngoài cửa, Hàn Nguyệt Nguyệt cố chống đỡ, “Vào đi, mau giúp quận chúa lau người, thay y phục” Sắc Âm vội đem y phục dính máu nhét vào trong rương thuốc.
“Vương phi, người sao vậy, vương phi?”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nằm xỉu trên bàn, Sắc Âm lo sợ lay gọi, vừa mới đến, nghe thấy tiếng của Sắc Âm, Trúc Thanh vội bước nhanh vào.
“Vương phi sao rồi?”, Sắc Âm lắc đầu, Công Tôn thái y bước vào sau, Trúc Thanh quay đầu nói “Thái y, mau bắt mạch cho vương phi thử xem, rốt cuộc là bị làm sao?” vừa rồi còn khỏe mạnh, sao mới một lát đã thành thế này, Sắc Âm nháy mắt, lắc đầu một cái.
“Thái y, hay là ngài khám cho quận chúa trước đi, Trúc Thanh, mau đỡ vương phi về Trúc Viên”, vương phi bị như vậy nhất định có liên quan với vũng máu vừa rồi, Trúc Thanh gật đầu, vội đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt về Trúc Viên.
“Quận chúa không sao chứ?”, Sắc Âm hỏi, Công Tôn thái y vuốt râu, nói “Không sao, thân thể hư nhược, nghỉ ngơi cho tốt là được rồi”, nghe vậy Sắc Âm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy làm phiền thái y đến khám cho vương phi thử xem”, Công Tôn thái y gật đầu, viết một toa thuốc, Sẵc Âm nhận lấy, đưa cho nha hoàn sau lưng, “Nhanh đi bốc thuốc đi, nếu quận chúa có mệnh hệ gì, cẩn thận đầu ngươi không còn”, Sắc Âm lạnh lùng nói.
Nha hoàn kia nhận toa thuốc, “Vâng ạ, nô tỳ nhất dịnh sẽ chăm sóc cho quận chúa thật tốt”, Sắc Âm dẫn Công Tôn thái y đến Trúc Viên, giữa đường thấy Tô ma ma đi tới. “Ma ma, quận chúa bị bệnh, mấy nha hoàn kia lại tay chân vụng về, làm phiền ma ma lại đó xem sao”, Tô ma ma đang lo lắng cho Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng thấy ám hiệu của Sắc Âm, liền nói, “Ta đi xem thử”.
Đuổi hết nha hoàn trong phòng ra, chỉ còn lại Trúc Thanh và Sắc Âm, Công Tôn thái y bắt mạch cho Hàn Nguyệt Nguyệt, mày nhíu lại.
“Sao rồi?” Trúc Thanh lo lắng hỏi.
“Vương gia đã về chưa?” Sắc Âm lắc đầu, “Bình thường giờ này vương gia đã về rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa thấy, thái y, rốt cuộc vương phi bị sao vậy?”
“Vương phi động thai, thai nhi quá nhỏ, sợ là không giữ được, phải xem ý vương gia thế nào”, đây là con cháu hoàng gia, vương gia không đồng ý, lão cũng không dám làm bừa.
Trúc Thanh và Sắc Âm đều rất ngạc nhiên, vương phi có thai? Chuyện lớn như vậy chắc chắn không thể gạt vương gia được, “Ta đi hỏi Tần thị vệ thử”, Sắc Âm nói, “Nhanh chút, càng để lâu, vương phi càng nguy hiểm”, Sắc Âm gật đầu rồi chạy đi.
Sắc Âm kiếm khắp nơi trong phủ, cũng không thấy bóng dáng Tần Minh và Hắc Ưng, đành đi tìm Vương quản gia, Vương quản gia nghe xong, vội vàng chạy đến Trúc Viên.
“Vương gia không có tin tức, Hắc Ưng và Tần Minh cũng không thấy”, Sắc Âm nói, Trương Tiểu Tinh nghe xong, nói “Vương phi quan trọng hơn”, mấy người đều đồng ý, không biết Vương quản gia nói gì với Công Tôn thái y, lão kêu người chuẩn bị đồ, sắc thuốc.
Trúc Thanh bưng thuốc tới, Sắc Âm đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt dậy, “Vương phi, uống thuốc đi, thuốc này hai canh giờ sau mới có tác dụng, có thể sẽ rất đau, vương phi hãy cố chịu”, nghe vậy Hàn Nguyệt Nguyệt cố mở mắt ra, nói “Làm phiền thái y rồi”.
Cái thai bây giờ còn chưa tới một tháng, nàng không dám chắc, vốn định chờ mấy ngày nữa chắc chắn mới nói cho Mạnh Dịch Vân biết, giờ sợ là không còn cơ hội nữa rồi, giữa Tô An và đứa bé, nàng chỉ có thể chọn một, cái thai còn nhỏ, hơn nữa sau này còn có thể có lại, nhưng nếu Tô An có gì bất trắc, cả nhà sẽ gặp nạn.
Thật ra vừa bước vào phòng Tô An, nàng đã phát hiện không ổn, mặc dù mùi rất nhạt, nhưng nàng vẫn ngửi thấy được, mùi này bình thường không có hại gì, nhưng nếu trộn lẫn với mùi hoa trong cung lúc chiều, phụ nữ có thai ngửi được chắc chắn sẽ bị sảy thai.
Hàn Nguyệt Nguyệt uống thuốc xong, lẳng lặng nằm trên giường, chờ thuốc phát huy tác dụng, nước mắt bất giác rơi xuống, nàng không xứng làm mẫu thân, đứa bé còn chưa ra đời, nàng cũng không bảo vệ được, y thuật dù có cao hơn nữa, cũng không cứu được.
“Tiểu thư, đừng quá thương tâm, đứa bé cũng không thể sống lại được, người và vương gia còn trẻ, vẫn còn cơ hội mà, hãy giữ gìn sức khỏe”, Trương Tiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt như vậy rất đau lòng.
Bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, nàng chưa từng thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đau lòng như thế này bao giờ.
“Tiểu Tinh, ngươi nói chàng có trách ta không?”, là do nàng vô dụng, nếu chú ý một chút đã không ra nông nỗi này.
Trương Tiểu Tinh nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, “Không đâu mà, vương gia thương tiểu thư như vậy, hơn nữa, không phải còn có hai tiểu vương gia sao?”, là chủ tớ nhưng hai người tình như tỷ muội.
Hôm sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, đã là buổi trưa, ngơ ngác nhìn nóc nhà, chuyện tối qua cứ như giấc mộng, Hàn Nguyệt Nguyệt đặt tay lên bụng, lòng nhói đau.
Sắc Âm đi vào, thấy nàng đã tỉnh, nói “Vương phi, ăn chút cháo đi ạ”, hiện giờ nàng giống như đang ở cử, không thể qua loa được, nếu không lưu lại bệnh sẽ không tốt.
“Vương gia về chưa?”, Sắc Âm đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào đầu giường, “Vẫn chưa ạ, đêm qua vương gia không về, nhưng vương phi đừng lo lắng, Tần thị vệ đã nhắn lại vương gia có việc gấp phải ra khỏi thành một chuyến, vài ngày nữa mới về được”, Sắc Âm lén nhìn mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, thấy nàng không nghi ngờ gì, mới an tâm một chút.
Thật ra thì cả vương gia, Hắc thị vệ và Tần thị vệ đều mất liên lạc, hiện tại sức khỏe vương phi là quan trọng nhất, không thể sầu lo quá mức, nên nàng và quản gia mới thống nhất giấu vương phi, chờ vương gia trở lại mới tính tiếp.