“Cô cô đừng tức giận, Nguyệt Nguyệt không được khỏe, hiện giờ không ở trong phủ, nên không thể thỉnh an cô cô, chờ khi Nguyệt Nguyệt trở lại, con nhất định dẫn Nguyệt Nguyệt tới nhà cô cô thỉnh an”, Mạnh Dịch Vân nói.
Mạnh Hinh nghe được lời Mạnh Dịch Vân, chớp mắt một cái, “Ta vừa vào kinh liền nghe nói thê tử con có thai, hiện cũng đã được sáu bảy tháng rồi, sao con không đón nàng về cùng? Ở bên ngoài sao bằng ở nhà được”.
Mạnh Dịch Vân khẽ mỉm cười, “Phiền cô cô lo lắng rồi, Nguyệt Nguyệt vốn định về cùng con, đáng tiếc thân thể mỏi mệt, nên ở lại biệt viện nghỉ ngơi, đợi sức khỏe tốt hơn mới trở về”.
Mạnh Hinh than một tiếng, nhìn ngoài cửa, “Tùy con thôi”.
“Hôm nay gió hơi lớn, mau mặc thêm y phục, đừng để cảm lạnh”, Thẩm Thục Kiều thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đứng bên cửa sổ, vội cầm một cái áo khoác khoác cho Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt Nguyệt khép cổ áo lại, xoay người, “Vú à, vú lại hầm cái gì vậy, con nghe mùi mà đã muốn nôn rồi nè”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chén canh trên bàn oán trách nói, những thứ bổ thế này, lâu lâu uống còn được, chứ ngày nào cũng uống thì……ai!!
“Con bé này, nói cái gì thế, con đang mang thai, tất nhiên phải ăn nhiều thứ bổ, thân thể khỏe mạnh, đến lúc sinh mới có sức chứ”, Thẩm Thục Kiều đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống ghế, thận trọng hầu hạ.
Hiện tại thai đã được tám tháng, bụng rất to, đi lại cũng khó khăn.
“Lần nào vú cũng nói như vậy hết, đồ bổ mà ngày nào cũng ăn thì cũng sẽ thấy ngán thôi, vú phải nghỉ ngơi đi, con không sao, chúng ta mỗi người một nửa”, Hàn Nguyệt Nguyệt xớt ra một nửa cho Thẩm Thục Kiều.
“Con thật nhiều lý do”, Thẩm Thục Kiều cười nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt ở Dược Cốc rất nhàn nhã, nhìn bụng mình càng ngày càng to, Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ kích động, Mạnh Dịch Vân đi đã hơn ba tháng rồi, Dược Cốc tách biệt với bên ngoài, không nghe được tin tức gì, Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi ngày chỉ có thể nhìn trời, tưởng tượng ra Mạnh Dịch Vân đang làm gì mà thôi.
Y Thường Thanh thường không ở trong cốc, còn Y Huyên thấy cái bụng to của Hàn Nguyệt Nguyệt thì rất tò mò, mỗi lần đều chăm chú nhìn thật lâu, mặc dù nàng là một đại phu, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy nữ nhân mang thai, rất hứng thú đợi đứa bé ra đời.
“Nguyệt Nguyệt, tháng sau là muội sinh rồi, có khẩn trương không?”, Y Huyên vuốt ve bụng Hàn Nguyệt Nguyệt, thỉnh thoảng lại dán lỗ tai vào, chỉ cần đứa bé động một cái, nàng liền cực kỳ kích động quơ tay múa chân.
“Khẩn trương cái gì, dù có sợ thì vẫn phải sinh a, tỷ này nếu thích em bé như vậy thì tự mình sinh một đứa đi, lấy tay ra”, Hàn Nguyệt Nguyệt trừng mắt nói, nàng bất bình giùm sư huynh đấy.
Lần trước sư huynh đi Tây Vực một chuyến, mang theo mấy thứ đồ kỳ lạ trở về, nàng đeo theo thật lâu còn phải lấy đứa con trong bụng ra làm cớ xin xỏ, sư huynh mới ột khối ngọc thạch hiếm, sư huynh rất quý những thứ này, Hàn Nguyệt Nguyệt hí hửng vội đem đi khoe với sư tỷ, ai ngờ sư tỷ lại có rất nhiều khối thế này, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy uất ức a, cũng là sư muội, nhưng sao mình thì phải xin xỏ gãy cả lưỡi mới được một khối, còn sư tỷ không phải xin xỏ gì cũng được một đống.
Hơn nữa Y Huyên còn nói, nàng không thích mấy thứ này, tiện tay đưa cho Vân thúc và bà vú, lúc ấy Hàn Nguyệt Nguyệt dường như nghe được tiếng cõi lòng sư huynh tan nát.
Đại tiểu thư à chẳng lẽ tỷ không biết ngọc thạch ở bên ngoài rất là quý hiếm sao? Tại sao có thể tùy tiện nói không thích rồi đưa cho người khác, hơn nữa tại sao lại không phải là đưa cho nàng chứ, Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang tính toàn mấy khối này có thể bán được bao nhiêu tiền.
“Có gì hiếm lạ chứ, tại sao ta phải tự mình sinh”, Y Huyên miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi bụng Hàn Nguyệt Nguyệt, lạnh lùng nói.
“Đáng tiếc cho gương mặt đẹp như vậy a, nếu tỷ ra ngoài một chuyến nhất định sẽ làm mê đắm ngàn vạn nam nhân, sư tỷ à, thật ra thì thành thân không phiền phức như tỷ nghĩ đâu, chỉ là hai người yên nhau sống cùng nhau mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tự do của tỷ chút nào”, sống trong Dược Cốc quá lâu, sư tỷ quá đơn thuần, không biết đến thế giới bên ngoài, nếu không chắc chắn sẽ không như vậy.
“Ghen tỵ sao? Dù sao nam nhân của muội ta nhìn không vừa mắt, muội không phải lo lắng”, nghe được lời Y Huyên, Hàn Nguyệt Nguyệt trợn to mắt, “Vậy tỷ vừa mắt ai vậy?”
Y Huyên chống cằm, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Cũng không hẳn là để ý, chỉ là cảm thấy hắn có chút thú vị mà thôi”, đáng tiếc giữa chừng đã bị sư huynh bắt trở về, cũng chưa gặp lại.
“Là ai? Hình dáng thế nào, mau nói uội nghe đi?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hai mắt tỏa sáng, chẳng lẽ trong lòng sư tỷ có người rồi sao?
“Không biết, lo dưỡng thai cho tốt đi, hỏi nhiều làm gì?” bỏ mặt Hàn Nguyệt Nguyệt đang tò mò muốn chết, Y Huyên bỏ ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt nói thầm, nàng chỉ là quan tâm hạnh phúc của sư huynh mà thôi, đẹp trai ngời ngời thế kia, vậy mà Y Huyên lại không nhận ra.
Sắp tới ngày sinh, Hàn Nguyệt Nguyệt chờ mòn mỏi cũng không thấy Mạnh Dịch Vân đến, cực kỳ mất mác, đã lâu như vậy không đến thăm nàng, bận dữ vậy sao?
Hàn Nguyệt Nguyệt tuy chưa từng sinh con nhưng cũng biết nữ nhân có thai cần vận động thích hợp, đến lúc sinh mới dễ, hơn nữa ba tháng cuối thai kỳ không được bổ nhiều quá, nếu không em bé sẽ quá lớn, lúc sinh sẽ khó ra.
Mỗi lần nghĩ đến việc sinh con, Hàn Nguyệt Nguyệt lại nhớ tới trước kia nghe người ta nói, nữ nhân sinh con là một lần đến Quỷ Môn Quan, nên có chút hoảng hốt, hơn nữa nghe nói gãy tay gãy chân chỉ là đau cấp năm cấp sáu còn sinh con là đau đến cấp mười hai lận.
Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, nhưng vừa nghĩ tới đứa con của mình và Mạnh Dịch Vân sắp ra đời, lòng cũng rất mong đợi, không biết nó sẽ giống ai đây.
“Sao lại ra đây, mau vào nhà đi, sắp làm mẹ rồi còn không biết cẩn thận một chút”, Thẩm Thục Kiều thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi lại trong sân vội chạy ra đỡ.
Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, “Không sao mà, vận động thế này rất có lợi đó vú à, hơn nữa, bên cạnh con có mấy vị thần y lận, không cần lo lắng”, mỗi ngày đều nằm đến mức người sắp nhũn ra luôn rồi.
Thẩm Thục Kiều lắc đầu, thật là không có biện pháp mà, bụng Nguyệt Nguyệt lớn hơn so với những nữ nhân mang thai khác, mỗi lần nàng đi là lảo đảo như người say, làm người khác sợ toát mồ hôi.
“Nguyệt Nguyệt chúng ta nên vào thôi”, Y Huyên nhìn bụng của Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng cũng hơi sợ.
Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Được, đỡ muội vào”, hiện tại nàng mập hơn, bụng lại rất lớn, đi bộ khó khăn, mỗi lần đi đâu đều phải có người khác giúp mới được.
“Vương gia, đã tìm được nơi ở của Lục Phi Hổ rồi”, Hắc Ưng nói, “Tốt, không cần kinh động, tiếp tục quan sát”, Lục Phi Hồ chỉ là con tốt mà thôi, cái hắn muốn là kẻ chủ mưu đằng sau kìa, giờ nếu động thủ sẽ bứt dây động rừng.
“Vâng”, Hắc Ưng cung kính nói, thấy Mạnh Dịch Vân không có mệnh lệnh khác, liền lui ra ngoài, Trương Tiểu Tinh chờ ở ngoài cửa, thấy Hắc Ưng ra, lập tức đi tới, gật đầu với Hắc Ưng, xem như là chào hỏi.
“Vào đi”, tiếng Mạnh Dịch Vân truyền ra từ bên trong, Trương Tiểu Tinh đẩy cửa vào.
“Tham kiến vương gia”, thấy Mạnh Dịch Vân ngồi sau thư án, Trương Tiểu Tinh quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi, có chuyện gì?”, Trương Tiểu Tinh đứng dậy cúi đầu, không dám nhìn mặt Mạnh Dịch Vân, “vương gia, nô tỳ muốn xin đi Dược Cốc một chuyến”, nàng nghe Tần Minh nói tiểu thư thật sự có bầu, giờ đã sắp sinh rồi, nên nàng muốn tới.
Mạnh Dịch Vân nhìn Trương Tiểu Tinh, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, “Cũng được, dẫn theo hai bà vú, để Hắc Ưng hộ tống các ngươi đi”, vốn muốn tới Dược Cốc một chuyến, thế nhưng không có thời gian, Nguyệt Nguyệt lại sắp sinh rồi, để Tiểu Tinh đi cũng tốt.
“Vâng, vương gia”, Trương Tiểu Tinh cực kỳ vui mừng, thật ra thì nàng cũng không phải là nha hoàn của Mạnh Dịch Vân, không cần Mạnh Dịch Vân cho phép, nhưng nàng chưa từng tới Dược Cốc, không biết đường vào, cho nên tới tìm Mạnh Dịch Vân thử, không ngờ Mạnh Dịch Vân lại đồng ý.
“Vương gia, An quận chúa cầu kiến”, tiếng của Sắc Âm từ bên ngoài vọng vào, Mạnh Dịch Vân nhíu mày, “Nô tỳ xin lui trước”, nghe thấy lời Trương Tiểu Tinh, Mạnh Dịch Vân lấy lại tinh thần, nói “Đừng nói chuyện này với vương phi”.
“Vâng”, Trương Tiểu Tinh ra ngoài, thấy An quận chúa đang đứng cách đây không xa, Sắc Âm đang ngăn nàng ta lại không cho vào, thấy Trương Tiểu Tinh ra, An quận chúa cười một tiếng, “Tiểu Tinh cô nương đã đi ra, chứng tỏ vương gia đã xong việc, Sắc Âm cô nương còn muốn ngăn bản quận chúa sao?”.
Trong lòng Sắc Âm nguyền rủa vị An quận chúa này không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng chỉ là một nha hoàn, không dám mạo phạm, không thể làm gì khác là tránh đường cho nàng ta đi.
“Quận chúa xin mời”, An quận chúa cười nhìn Sắc Âm một cái, không nói gì, dẫn theo nha hoàn sau lưng đi đến thư phòng của Mạnh Dịch Vân.
“An An tham kiến vương gia”, An quận chúa cúi chào, Mạnh Dịch Vân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói “Đứng lên đi”.
An quận chúa đứng dậy, xoay người cầm lấy cái khay trên tay nha hoàn phía sau, đi tới trước mặt Mạnh Dịch Vân, đặt chén cháo trên bàn, “Vương gia lao lực suốt một ngày rồi, nghỉ ngơi chút đi, đây là cháo An An tự tay nấu, vương gia nếm thử xem”.
“Làm phiền quận chúa rồi, không còn chuyện gì nữa thì lui xuống đi”, Mạnh Dịch Vân không nhìn An quận chúa lấy một cái, chỉ cảm thấy rất phiền.
Nụ cười trên mặt An quận chúa nhất thời cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, “Quấy rầy vương gia rồi, vậy An An xin lui xuống, vương gia nhớ ăn cháo nha”, Mạnh Dịch Vân gật đầu một cái.
Thấy Mạnh Dịch Vân vẫn là bộ dạng lạnh như băng, An quận chúa về phòng đùng đùng nổi giận, đập nát hết tất cả đồ đạc trong phòng.
“Quận chúa bớt giận, bình thường vương gia đều như vậy cả, quận chúa cần gì phải tức giận”, nha hoàn đi theo An quận chúa nói.
An quận chúa buông đồ trong tay ra, ngồi xuống nói “Hắn không thèm nhìn ta lấy một cái, ngươi nói xem ta sao có thể không tức giận chứ”, mặc kệ nàng làm gì, Mạnh Dịch Vân cũng ngó lơ.
“Quận chúa hãy nghĩ thoáng một chút, có lẽ chỉ là do vương gia lo lắng cho vương phi nên vậy thôi, với tính cách của vương gia, bất kỳ nữ nhân nào đến gần đều không cho, thế nhưng vương gia ngầm cho phép quận chúa ở đây, không phải chứng minh vị trí quận chúa trong lòng vương gia khác những kẻ khác sao? Dù sao hiện giờ vương phi không có ở đây, quận chúa cứ kiên nhẫn một chút, thế nào cũng có ngày vương gia phát hiện ra quận chúa tốt”, nghe nha hoàn nói như vậy, An quận chúa liền thoải mái hơn rất nhiều.
“Đúng vậy, mới rồi giận quá nên hồ đồ rồi, nhanh dọn dẹp đi, đừng để cho người khác nhìn thấy”, hiện giờ đang ở vương phủ, cẩn thận vẫn hơn.