Nghe được tiếng cửa mở, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cảm thấy người nọ đến bên giường, nhưng lại không làm gì tiếp, chờ một lát, Hàn Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị tốt, nhưng người nọ lại đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Lén lút mở mắt ra, liếc một cái, chỉ thấy cách đây không xa buông rèm thật nhiều, ngăn gian phòng thành hai nửa, người nọ ở phía bên kia rèm, cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt không thấy rõ hình dáng.
Tiếng đàn từ từ vang lên, Hàn Nguyệt Nguyệt mới xác định được, người đó là Thái Minh Nhi, Hàn Nguyệt Nguyệt không hiểu tại sao nàng ta lại bắt nhốt nàng trong phòng của nàng ta.
“Ngồi xuống đi, nghe ta đàn một khúc nữa”, sau khi hết một khúc, nghe được tiếng của Minh Nhi, Hàn Nguyệt Nguyệt từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, ngoại trừ nàng còn có người khác sao? Không thì Thái Minh Nhi đang nói chuyện với ai?
Một lát sau, tiếng đàn dừng lại, Hàn Nguyệt Nguyệt vễnh tai chú ý động tĩnh bên ngoài.
“Vương gia đến tìm Minh Nhi có chuyện gì sao?”, Mạnh Dịch Vân? Nghe thấy lời Thái Minh Nhi, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức nổi giận, nàng đã biến mất lâu như vậy, Mạnh Dịch Vân không lo đi tìm, lại chạy tới nơi này ước hẹn với người tình cũ.
“Quấy rầy Minh Nhi cô nương đánh đàn rồi, bổn vương chỉ là muốn hỏi thăm Minh Nhi cô nương có thấy thê tử ta ở đâu không?”, nghe thấy lời Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt liếc mắt, coi như chàng có lương tâm.
“Vương gia đến đây chính là vì chuyện này sao?”, Thái Minh Nhi nhìn Mạnh DịchVân.
Mạnh Dịch Vân gật đầu, “Kính xin Minh Nhi cô nương chỉ cho”, xế chiều hôm nay Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài, hắn cho là sẽ về liền, giờ trời đã sắp tối rồi mà không thấy bóng người, trong lòng có chút lo lắng.
“Nếu như ta nói nàng đã đi rồi thì sao?”, Thái Minh Nhi nói, Mạnh Dịch Vận không hiểu ý Thái Minh Nhi, Nguyệt Nguyệt đã đi đâu.
Thái Minh Nhi thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, đưa ngọc bội trong tay đến trước mặt Mạnh Dịch Vân, nhìn chằm chằm Mạnh Dịch Vân, để có thể thấy rõ sự biến đối vẻ mặt của hắn.
“Cô nương sao lại có mảnh ngọc bội này?”, không cầm lấy, thấy mảnh ngọc bội này giống mảnh ngọc bội của mình như đúc, Mạnh Dịch Vân khó hiểu hỏi, từ mấy năm trước hắn cũng không nhớ đã làm mất mảnh ngọc bội này ở đâu, về sau vì nhiều nguyên nhân, lại có được một mảnh ngọc bội giống như đúc mảnh cũ, chính là mảnh đang đeo trên người.
Thái Minh Nhi khẽ mỉm cười, “Vương gia thật là mau quên, chính vương gia tự tay đưa cho Minh Nhi mảnh ngọc bội này mà, vương gia đã quên sao? Cái đêm bốn năm trước ở Từ Châu?”, nàng vĩnh viễn cũng không quên ngày đó, cùng những lời Mạnh Dịch Vân đã nói với nàng ngày đó.
Mạnh Dịch Vân không nhớ, “Minh Nhi cô nương có thể nói rõ ràng một chút được không?”, Từ Châu? Chính là cái đêm mình uống say kia sao? Nhưng mà buổi sáng lúc tỉnh dậy hắn chẳng có ấn tượng gì về đêm đó cả.
Thấy Mạnh Dịch Vân không nhớ ra, Thái Minh Nhi cảm thấy hơi mất mác, “Thì ra là chỉ có một mình Minh Nhi nhớ mà thôi, vương gia đã sớm quên rồi”, đêm đó hắn nắm tay nàng nói, trên đời này nàng là người duy nhất hiểu hắn, cũng là nữ nhân duy nhất ở gần hắn, nhưng vì sao sáng hôm sau hắn không chào từ biệt đã ra đi, mấy lần gặp sau, hắn càng ngày càng xa lánh nàng, lúc đó hắn đã quen biết nàng kia hay sao?
Mạnh Dịch Vân xụ mặt xuống, bọn họ mặc dù hợp ý, nhưng cũng không phải loại quan hệ đó, chỉ là do lúc đó tình huống quá mức hỗn loạn, hắn cần người tâm sự mà thôi, không ngờ lại làm cho nàng hiểu lầm, còn mảnh ngọc bội, hắn đưa cho nàng lúc nào chứ, không có một chút ấn tương nào cả.
Thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, Thái Minh Nhi nói tiếp, “Ta biết ngươi đã thành thân, mảnh ngọc bội này không nên giữ lại nữa, nên muốn đưa nó cho Hàn tiểu thư, nhưng Hàn tiểu thư hiểu lầm ý ta, không nói lời nào đã bỏ đi, ta tưởng rằng nàng đi tìm ngươi, thật xin lỗi, ta không biết mảnh ngọc bội này lại làm nàng sốc đến vậy”, Thái Minh Nhi cúi đầu, nước mắt sắp rơi xuống.
Mạnh Dịch Vân cau mày, nha đầu kia nhất định là hiểu lầm rồi, hắn làm sao có thể đưa lung tung vật tùy thân cho những cô nương khác.
“Minh Nhi cô nương không nên tự trách, xung quanh nơi này không có nhà dân, Nguyệt Nguyệt chắc không đi xa đâu, xin cáo từ”, Manh Dịch Vân xoay người muốn đi, Thái Minh Nhi thấy Mạnh Dịch Vân không để ý đến mình, cắn mạnh môi dưới, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau thương nhìn Mạnh Dịch Vân, “Vương gia chẳng lẽ chưa từng để ý đến Minh Nhi chút nào sao? Chúng ta quen biết đã năm năm, mà hai người mới ở cùng nhau chỉ một năm mà thôi”, về tướng mạo, tài hoa nàng có điểm nào thua nữ nhân kia chứ, vì sao Mạnh Dịch Vân lại chọn nàng ta mà không chọn nàng.
Mạnh Dịch Vân dừng bước, ngoại trừ Hàn Nguyệt Nguyệt, hắn lần đầu tiên đối mặt với một cô nương khóc thế này không biết phải làm sao, “Bọn ta là phu thê, trong lòng ta chỉ có một mình nàng ấy mà thôi, Minh Nhi cô nương quá tốt, bổn vương thật không xứng”, nếu không nhờ lần này gặp lai, hắn cũng đã quên mất sự tồn tại của nàng ta rồi.
Nhìn Mạnh Dịch Vân biến mất sau cánh cửa, Thái Minh Nhi hung hăng nắm chặt tay thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào trong thịt, chảy cả máu, đau thương trong mắt đã biến mất ngay lúc Mạnh Dịch Vân xoay người bước đi, thay vào đó là tức giận, ghen tỵ, và căm hận.
Giao tình mấy năm lại không bằng mấy tháng ở cùng nữ nhân kia, trong lòng nàng không cam tâm và phẫn nộ: ngươi quan tâm nàng như vậy, vậy thì xem xem tình nghĩa phu thê của hai người nhiều đến mức nào.
Hàn Nguyệt Nguyệt sững sờ giương mắt nhìn nóc phòng, lúc này trong lòng không biết là nên cảm động vì câu nói kia của Mạnh Dịch Vân hay nên lo lắng vì quá khứ của hắn và nữ nhân khác, nếu như nàng không xuất hiện, có phải Mạnh Dịch Vân sẽ cùng Thái Minh Nhi thành thân? Nếu không phải vô tình biết được, vậy không phải là cả đời nàng cũng sẽ không biết Mạnh Dịch Vân còn có hồng nhan tri kỷ, ông trời bày ra tất cả những chuyện này, chẳng lẽ chỉ là vì để cho nàng biết những việc này sao?
Thái Minh Nhi đến bên giường, thấy dáng vẻ mất hồn của Hàn Nguyệt Nguyệt, giải á huyệt cho Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy lại tinh thần, nhìn Thái Minh Nhi, mỹ nhân khuynh thành như vậy, Mạnh Dịch Vân sao lại không yêu chứ? Chẳng lẽ là do bọn họ thành thân rồi, hắn bị trói buộc bởi trách nhiệm, vậy nếu như bọn họ chưa thành thân, hôm nay Thái Minh Nhi tỏ tình hắn sẽ đồng ý sao?
“Nghe hết rồi đúng không? Chắc là trong lòng rất không vui hả?” Thái Minh Nhi nhìn chằm chằm mặt Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Tại sao lại không vui, ngươi đã bị cự tuyệt không phải sao? Mặc kệ trước kia hai người như thế nào, nhưng bây giờ trong lòng chàng chỉ có mình ta, ta phải cảm thấy vui mừng mới đúng chứ?”, không thể để cho nàng ta được như ý, nếu như tức giận, vậy chẳng phải đúng ý nữ nhân này rồi sao.
Thái Minh Nhi cười lạnh một tiếng, “Ngươi thật là đại lượng, người ta nói con gái nhà quan đều được dạy dỗ rất tốt, hôm nay mới thấy quả đúng thế thật, trong mắt các ngươi nam nhân tam thê tứ thiếp là việc hiển nhiên, vậy ta với ngươi giao dịch thế nào?”
“Ta và cô nương không quen biết, không biết cô nương muốn giao dịch gì với bổn vương phi ta?”
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không yếu thế, Thái Minh Nhi cũng không tức giận, chậm rãi nói, “Ta muốn gả vào vương phủ, ta không tranh vị trí chánh phi với ngươi, thế nào?”, chỉ cần gả cho Mạnh Dịch Vân rồi, nàng còn sợ sẽ không đạp được Hàn Nguyệt Nguyệt xuống sao?
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Thái Minh Nhi, cười ha hả, “Minh Nhi cô nương thật là hào phóng, chỉ là ngươi tìm lộn người rồi, ngươi muốn gả vào vương phủ thì phải đi tìm vương gia chứ, vương gia trước giờ làm việc luôn quyết đoán sẽ không nghe theo ý kiến của ta”, cướp trượng phu người ta, mà còn dùng lời lẽ hùng hồn như vậy, Thái Minh Nhi này đúng là cá biệt trong thời đại này.
“Ngươi ~, đừng không biết tốt xấu, vương gia là một người có tình có nghĩa, nếu không phải tại ngươi, hắn sao lại không cưới ta chứ? Chẳng qua vì nể mặt thân phận đại tiểu thư Tướng phủ của ngươi mới hỏi ngươi thôi, ngươi tự đề ình quá rồi.”, nếu Hàn Nguyệt Nguyệt không có thân phận như vậy thì Mạnh Dịch Vân sao lại phải cưới nàng, chỉ là vì thánh chỉ mà thôi.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt một bộ không lo gì, Thái Minh Nhi hiển nhiên cực kỳ tức giận, nàng vốn chờ Mạnh Dịch Vân đến cửa cầu hồn, kết quả đợi tới đợi lui, lại là thành chỉ ban hôn hắn và người khác.
Thấy bộ dáng Thái Minh Nhi phẫn hận, Hàn Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng cảm thấy thắng được một ván rồi, vừa rồi Mạnh Dịch Vân đã cự tuyệt, nàng không tin Thái Minh Nhi còn dám đi nói nữa, với tính khí của Mạnh Dịch Vân, nếu nhắc lại chuyện đó lần nữa, nhất định sẽ tức giận, Thái Minh Nhi hiểu rõ Mạnh Dịch Vân, nên mới không dám nhắc lại chuyện đó nữa, muốn xuống tay từ chỗ nàng, không có cửa đâu.
“Ta không có mị lực, Minh Nhi cô nương nếu tự tin như vậy, sao không tự mình đi nói với vương gia, nếu như vương gia đồng ý, ta chỉ là một nữ nhân nào dám lên tiếng phản đối chứ?”, hừ hắn cũng không dám cưới tiểu thiếp đâu.
Thái Minh Nhi bị Hàn Nguyệt Nguyệt nói trúng điểm yếu, lập tức điểm á huyệt của Hàn Nguyệt Nguyệt, tức giận sập cửa mà đi, Hàn Nguyệt Nguyệt liếc mắt nhìn theo, nghe được tiếng bước chân đã đi xa, lén cười thầm trong lòng.
Nữ nhân này thật thông minh, giấu nàng trong phòng của nàng ta, cứ cho là bọn Mạnh Dịch Vân phát hiện nàng bị Thái Minh Nhi bắt đi, cũng sẽ không lục soát chỗ này, ai ~ Mạnh Dịch Vân là đồ đại trư ngốc, không có việc gì làm lại đi giăng tình khắp làm gì, trêu hoa nghẹo nguyệt, cuối cùng người chịu khổ luôn là nàng.
“Vương gia, đã tìm khắp nơi trong trang mấy lần rồi mà cũng không tìm thấy vương phi”, Hắc Ưng đứng sau lưng Mạnh Dịch Vân nói, mấy dặm xung quanh đây hoang tàn vắng vẻ, vương phi có thể đi đâu chứ?
“Tiểu thư đi đâu rồi? Có phải đã gặp nguy hiểm gì rồi, không được, chúng ta tiếp tục tìm thôi”, Như Ngọc nóng nảy nói, sớm biết thế này, nàng đã không đi theo Tiểu Tinh, giờ không thấy tiểu thư, lòng nàng vô cùng lo lắng, núi hoang đồng vắng, tiểu thư có thể đi đâu được?
“Như Ngọc, đừng nóng, ta và Hắc Ưng ra ngoài trang tìm, có lẽ vương phi đã ra ngoài giải sầu, ngươi ở lại trong trang tìm thử đi”, nghe thấy lời Trương Tiểu Tinh, Như Ngọc gật đầu, “Được, ta đi kiếm ngay bây giờ”, để lâu nữa, trời càng tối thêm, được Mạnh Dịch Vân cho phép, mấy người lập tức hành động.
Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, nghĩ lại những lời Thái Minh Nhi đã nói, chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt giận mình nên bỏ đi rồi? Nhưng lại cảm thấy không đúng, với tình tình của Nguyệt Nguyệt, sẽ cầm mảnh ngọc bội kia đi tìm hắn tính sổ mới đúng, như vậy chỉ có một khả năng, là Nguyệt Nguyệt đã gặp chuyện.
Nơi này là trang viên của Thái Minh Nhi, chẳng lẽ nàng ta bắt Nguyệt Nguyệt? Mạnh Dịch Vân từ từ hồi tưởng lại lời Thái Minh Nhi, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu như vậy, không thể đánh cỏ động rắn được, nếu như bị phát hiện, bọn họ sẽ đem người giấu nơi khác.