“Vương phi, đây là thiếp mời của phu nhân Trấn Viễn Hầu đưa tới”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua, thì ra là thiếp mời muốn đến gặp, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa cho Thải Âm “Ngươi đi chuẩn bị, ngày mai có khách.”
Chiêu đãi những phu nhân viên quan này vẫn luôn là chuyện phiền toái nhất, nàng không ra cổng trước không bước cổng sau, những người này vẫn đến tìm tới cửa.
“Vâng, vương phi”
Thải Âm nhận thiếp mời, nàng cũng là lần đầu tiên tiếp đãi nữ quyến, không biết có gì nên chú ý hay không, có lẽ nên đi hỏi các ma ma trong phủ một chuyến xem sao.
“Tiểu thư đem sổ sách về không sợ Vương gia phát hiện sao?”
Thấy những người khác đã đi xuống, Như Ngọc thấy Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra một bản sổ sách, vội hỏi.
“Phát hiện thì sao?”
Đây là tài sản riêng của nàng, Mạnh Dịch Vân phát hiện cũng không có thể làm gì.
“Lỡ vương gia tức giận thì sao?”
Vương gia không cho tiểu thư buôn bán, hai người vì thế lại tranh cãi một trận, đây chính là lần đầu tiên hai người cãi nhau kể từ lúc thành thân.
“Ta có biện pháp, ngươi đi ngoài cửa canh giữ giúp ta, có người đến thì nhanh báo liền”
Nàng mở sổ sách ra xem xét, tuy mặt trên đều là con số Ả Rập nên sẽ không ai nhận ra, nhưng nàng vẫn sợ có người đến mách lẻo với Mạnh Dịch Vân, như vậy mọi thứ sẽ bị lộ ra.
“Tham kiến vương phi”
Ba người khom người hành lễ Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ba người, một người cũng không biết, có chút lúng túng, lỡ nếu gọi sai thì sẽ gặp phiền toái.
“Các vị phu nhân khách khí, đều đứng lên đi”
Liếc mắt ra hiệu cho Thải Âm, Thải Âm hiểu ý, lập tức tiến lên bên cạnh các phu nhân, rót trà.
“Hôm nay mạo muội đến quấy rầy thanh tĩnh vương phi, xin vương phi đừng trách”
Một phu nhân khoảng bốn mươi tuổi mở miệng nói trước, mấy người trong đó đều đã coi nàng ta người đứng đầu, chắc là phu nhân trấn viễn hầu.
“Phu nhân khách khí, sớm nên gặp nhau mới đúng, chỉ là gần đây hơi bận rộn, không có thời gian”
Không biết giao lưu với giới thượng lưu, Hàn Nguyệt Nguyệt khi nói cảm thấy thật quá lao lực. Phu nhân Trấn Viễn hầu giới thiệu mấy vị phu nhân khác cho Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn qua, xem như quen biết với các nàng, người ta mang lễ vật tới cửa, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng tặng mấy phân, tính là đáp lễ.
Khách khí một chút, Hàn Nguyệt Nguyệt dẫn người đến hậu viện chiêu đãi mấy vị phu nhân dùng trà, dùng chút điểm tâm, sau khi ăn cơm trưa xong, vài vị phu nhân mới cáo từ trở về.
Mạnh Dịch Vân gặp phải chút phiền toái, ngày trở về bị lùi lại, Hàn Nguyệt Nguyệt nhàm chán, nên tính đi Thiên Hương lâu một chút.
“Thải Âm, ngươi đi chuẩn bị đi, đêm nay ta đã hẹn với Hoàng phu nhân đến Thiên Hương lâu dùng cơm”
Đã lâu không gặp mợ, Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo Như Ngọc cùng Thải Âm, quản gia sợ có người đến quấy rồi, nên bảo vài thị vệ trong phủ đi trước, vốn Hàn Nguyệt Nguyệt tính yên tĩnh đi đến, cuối cùng lại bị một đám người che chở, chậm rãi đi Thiên Hương lâu.
“Vương phi, Trần công tử cầu kiến”
Như Ngọc rất khó chịu về Trần công tử, lần trước chuyện tiểu thư té sông, bọn họ đều cùng một ruộc.
“Ai là Trần công tử?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.
“Là Trần gia công tử đã gặp lúc du hồ khi trước.”
Như Ngọc nói như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt mới nhớ tới, nhíu mày, ngay cả đi ra ăn bữa cơm lại có thể gặp nhiều người như thế.
“Vương gia không có ở đây, ta chỉ là nữ quyến gặp hắn không tiện, nói hắn rời đi thôi, ngày khác Vương gia trở về thì gọi hắn đến vương phủ cầu kiến là được”
Như Ngọc lĩnh mệnh, xoay người ra ngoài.
“Trần công tử, Vương gia chúng ta không có ở đây, vương phi không tiện gặp nam khách, Trần công tử nếu có việc thì xin đợi Vương gia hồi phủ rồi quay lại cầu kiến” Trần Hiền nghe vậy, hơi ảo não.
“Là Trần mỗ lỗ mãng, thật không có việc gì, chỉ là ở đây gặp phải vương phi, cho nên mới tiến lên bái phỏng, nếu không tiện gặp khách,vậy Trần mỗ xin cáo từ”
Như Ngọc giơ tay tiễn khách, Trần Hiền liếc mắt nhìn cửa một cái, nhìn không tới bên trong, đành phải rời khỏi.
Lần trước chuyện Hàn Nguyệt Nguyệt té sông hắn cũng có mặt, vốn tưởng rằng nàng cứ như vậy mà toi mạng, không nghĩ tới còn có thể sống lại, hiện tại nàng là Vân vương phi địa vị cao quý, vốn định tìm cơ hội xin lỗi, chỉ là vẫn tìm không thấy cơ hội thích hợp, hôm nay khó có dịp gặp được, nhưng người ta vẫn không bằng gặp hắn, trong lòng có chút không thoải mái.
Tốt xấu gì hắn cũng đường đường là nhi tử Thái Phó, qua hai năm nữa là có thể vào triều làm quan, đắc tội vương phi chẳng khác nào đắc tội Vân vương, đối với con đường làm quan của hắn chỉ sợ sẽ có trở ngại, người đã đến xin gặp, nhưng người ta vẫn cố ý không muốn gặp mình, e chỉ uổng công vô ích.
“Tham kiến vương phi nương nương”
Hoàng phu nhân vừa vào cửa liền hành lễ Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đứng dậy bước đến đỡ dậy “Nơi này không có người ngoài, mợ không cần đa lễ, mau mau đứng lên”.
“Con hiện tại vương phi địa vị cao quý, cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ.” Hoàng phu nhân nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, vốn nàng đang lo lắng Hàn Nguyệt Nguyệt khi làm vương phi sẽ kiêu ngạo bất hòa với nàng, không ngờ vẫn như trước kia, khiến nàng rất yên lòng.
“Cái gì lễ mà không thể bỏ, người là mợ của con, đều là người nhà, không cần quy củ nhiều như vậy”
Nghe thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói vậy, Hoàng phu nhân vô cùng cao hứng trong lòng.
Hai người ngồi xuống, Như Ngọc giúp Hoàng phu nhân rót trà, Hoàng phu nhân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi “Vương gia đối xử với con thế nào? Ta vốn định đến vương phủ thăm con, nhưng lại sợ đường đột”.
Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu “Khá tốt, làm phiền mợ lo lắng”
Mạnh Dịch Vân tính tình lãnh khốc, thủ đoạn ngoan độc, người nào không tò mò Hàn Nguyệt Nguyệt sinh sống ra sao trong vương phủ.
“Vậy là tốt rồi, Ngoại Tổ Mẫu cùng Ngoại Tổ Phụ của luôn nhắc con mãi, sợ con bị uất ức”
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười “Hại lão tổ tông phải lo lắng, vương phủ rất tốt, Vương gia mặc dù lãnh đạm chút, nhưng vẫn rất tốt với con”.
“Tương lai còn dài, có thể yên tâm đừng lo lắng.” ngoại trừ việc Mạnh Dịch Vân không cho nàng ra khỏi nhà ra, thứ khác đều được.
“Nghe nói Hương lâu có nhiều món ăn ngon, hôm nay mợ được nhờ phúc của con rồi.” nghe Hoàng phu nhân nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức kêu Như Ngọc cùng Thải Âm đi chuẩn bị.
Hoàng phu nhân nói với nha hoàn hai bên “Hai người các người cũng xuống đi”.
Thấy trong phòng không có người khác, Hoàng phu nhân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, nói “Con đừng trách mợ lắm miệng, con thành thân đã hơn hai tháng, sao chưa có động tĩnh gì?” thấy Hoàng phu nhân nhìn chằm chằm bụng của mình, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức hiểu ý, xấu hổ cúi đầu.
“Vẫn từ từ đã”
Nàng cố gắng tránh thai, làm sao có thể có hài tử, tuy nhiên nghe được Hoàng phu nhân nói vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất ấm áp.
“Nữ nhân đều thế, con không cần xấu hổ, Vương gia khác cũng từng tuổi này, hài tử đầy nhà, Vương gia hiện tại ngay cả một đứa bé cũng không có, con nên chú ý nhiều chút, chỉ cần có hài tử, Vương gia nhất định sẽ cao hứng, con nên biết nắm chặt chút.”
Việc này nàng nắm chặt ra sao, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút khó nói, thì ra nhiệm vụ sinh hài tử ở cổ đại đều đặt trên người nữ nhân, chỉ cần không có hài tử, người ta đều đã hoài nghi là nữ nhân có vấn đề, chưa từng có người đi hoài nghi nam nhân.
“Con đã hiểu”
Ở hiện đại, nam nhân đang lúc 30 như một đóa hoa, nhưng tại cổ đại quả thật có chút già, từ trong miệng người khác nói ra, Hàn Nguyệt Nguyệt mới ý thức được mình từ trước đến giờ chưa để ý đến cảm nhận của Mạnh Dịch Vân.
“Hiểu được là tốt, đây là phương thuốc mà năm xưa ta mua được từ tay một du y, khi đó ta uống sau đó liền sinh ra biểu ca của con, con dùng thử xem, có lẽ rất hữu dụng”
Hoàng phu nhân rút ra một tờ giấy trong ống tay áo đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy, mở ra nhìn, là một phương thuốc điều trị thân thể, không có chỗ gì không ổn,
“Cám ơn mợ, con khi về sẽ dùng thử xem”
Cái phương thuốc này đối với những người khác mà nói có lẽ rất khó có được, nhưng với nàng cái này cùng lắm chỉ là một đơn thuốc bổ mà thôi, khó có người để tâm đến hạnh phúc của mình như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn cực kỳ cảm kích.
Hai người dùng cơm xong, Hàn Nguyệt Nguyệt lại bảo Như Ngọc đến chỗ thợ may chọn hai bộ y phục đưa cho Hoàng phu nhân. Hoàng phu nhân cho rằng Hàn Nguyệt Nguyệt đang là vương phi nên chút tiền ấy không đáng kể với nàng, vì thế không suy nghĩ gì, yên tâm nhận.
Y phục này không phải là bộ phổ thông người ta hay mặc, một bộ gần mấy chục phụ kiện, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy hai bộ tốn ít nhất cũng hơn năm trăm lượng bạc.
“Thải Âm, viện này vì sao lại khóa?”
Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước lại, nàng đi dạo trong vương phủ rất nhiều lần, vẫn luôn thắc mắc tại sao viện đông này luôn không có người.
“Bẩm vương phi, đây là thiên viện, trong phủ vốn ít người, lại chưa từng dùng đến, cho nên liền khóa lại.”
Nàng sao dám nói viện này chính là chỗ cư trú của trắc phi và thị thiếp của vương gia.
“Viện lớn như vậy khóa lại thật rất đáng tiếc, ngươi đi theo quản gia lấy cái chìa khóa mở cửa ra, chúng ta vào xem”
Nàng từ lúc thành thân đến nay đều ở tại trong viện Mạnh Dịch Vân, tuy phu thê ở chung là việc rất thường tình, nhưng nàng không phải cũng nên có viện riêng của chính mình sao?
“Bên trong đã lâu chưa dọn dẹp, chỉ sợ tro bụi rất dầy, vương phi nếu muốn xem, nô tỳ đi gọi người vào dọn dẹp, ngày mai vương phi đến được không?” Thải Âm nói.
“Không sao cả, chúng ta không cần vào xem gian phòng là được.” nhìn từ xa thấy bên trong lớn như vậy, không biết phong cảnh ra sao.
“Vâng, vậy nô tỳ đi đây.” Thải Âm không dám vi phạm, đành phải đi theo quản gia lấy cái chìa khóa mở cửa ra.
“Nhiều phòng như vậy mà để không rất đáng tiếc, ngươi ngày mai kêu người thu dọn nơi này đi.”
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy trong viện chia làm bốn tiểu viện, từng phòng trong viện đều trống rỗng, cảm thấy thật đáng tiếc.
“Vâng vương phi”
Thải Âm đang âm thầm tính toán làm sao để dấu Hàn Nguyệt Nguyệt, do Hàn Nguyệt Nguyệt mới hỏi “Nơi này là cho ai ở? Sao lại nhiều phòng như vậy?”
Một nơi rộng như vậy nếu là cải tạo một chút, về sau cũng ngang ngửa viện của Mạnh Dịch Vân rồi.
“Bẩm vương phi, những thứ này là cho, cho khách nhân ở, chỉ là khách nhân Vương gia rất ít, cho nên chưa từng dùng đến” Thải Âm ấp a ấp úng nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười “Ngươi sợ cái gì? Không phải là cho thị thiếp của Vương gia ở sao, có cái gì không thể nói.”
Thải Âm đổ đầy mồ hôi lạnh “Vương phi không cần nghĩ nhiều, Thải Âm vào phủ từ lúc mười tuổi tới nay, trong viện này đều luôn khóa.”
Rất sợ Hàn Nguyệt Nguyệt hiểu lầm, nếu Vương gia biết nhất định rất tức giận.
“Ta lại không có hỏi, ngươi khẩn trương làm gì? Viện lớn như vậy để không rất đáng tiếc, ngươi kêu người tu sửa nơi này lại một chút, về sau có thể tới đây tránh nóng”
Một rừng trúc xanh rộng lớn, ở giữa lại cái ao sen, thật là một nơi nhân gian tiên cảnh. Thải Âm sợ mình càng nói càng sai, đành phải ngậm miệng trốn sau lưng Như Ngọc.
Càng nghĩ cũng càng cảm thấy có thể thực hiện được, vừa lúc bây giờ đang rảnh rỗi, Hàn Nguyệt Nguyệt dạo qua một vòng, sau đó trở về phòng thiết kế một bản, chuyện lớn như vậy, vẫn nên nói cho Mạnh Dịch Vân một tiếng, nhưng đã hơn nửa tháng, vẫn chưa thấy tin tức, Hàn Nguyệt Nguyệt mệt mỏi tựa vào trên ghế.
Mạnh Dịch Vân vừa đi liền đi hơn nửa tháng, vậy về sau nàng sẽ không chờ vô ích như vậy nữa, nếu không cứ thế, chưa đến một năm, chính mình khẳng định sẽ trở thành oán phụ nơi khuê phòng.