Mùa đông, trời lạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt chui rúc vào lòng Mạnh Dịch Vân tìm vị trí thoải mái nhất. Mạnh Dịch Vân ôm chặt Hàn Nguyệt Nguyệt vào lòng, dùng áo choàng bao lấy thân thể hai người, “Ban đêm trời lạnh, hay là về phòng đi”, Mạnh Dịch Vân nói. Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, mệt chết nàng, mấy ngy rồi cha đợc ngủ.
Một lúc lu sau, khng thy ngời trong ngực ni g, Mạnh Dịch Vn cúi đầu nhn thử, th ra l đã ngủ mt, bt đc dĩ cời một tiếng, đnh m nng vo phòng, ngời ny, đòi ngm sao g chứ, bầu trời đen kịt, c sao đu m ngm.
Thả ngời xung giờng, giúp Hn Nguyệt Nguyệt cởi giầy v o ngoi, kéo chăn ln, Mạnh Dịch Vn cởi o khoc, chui vo chăn, m ly Hn Nguyệt Nguyệt, giờ phút ny hn cảm thy nh đang mơ.
Hn Nguyệt Nguyệt cọ cọ vo ngực Mạnh Dịch Vn, ci m ny nng đã lu khng đợc hởng, vẫn m p nh vậy. Nng cời thầm, đa tay vòng qua hng Mạnh Dịch Vn, m thật chặt.
Sng hm sau, Mạnh Dịch Vn thức dậy, thy ngời trong lòng, khe miệng giơng ln, hn nhẹ ln trn Hn Nguyệt Nguyệt một ci. Hn Nguyệt Nguyệt trnh trnh, chui vo trong chăn, “Đừng rộn, đ ta ngủ tiếp một lt!”, my ngy nay ở chung vi một đm nam nhn thật khng dễ chịu tí no, khng biết Hoa Mộc Lan lm sao chịu đợc hay thế.
Mạnh Dịch Vn kéo chăn ra, sợ nng khng thở đợc, khẽ mỉm cời, m nng ngủ tiếp, hn cũng thật lu cha đợc ngủ yn ổn nh vậy.
Trình Anh, Vương Dũng, và hai huynh đệ Hoàng gia ngồi chờ Mạnh Dịch Vân ra, nhưng đã qua hơn 1 canh giờ mà vẫn chưa thấy người đến, mấy gười lại không dám đi gọi.
Ngược lại Đông Phương Trí và mấy nhân sĩ võ lâm khác lại rất thong thả ngồi uống trà, bọn hắn giờ là người của Vân vương, tất cả nghe theo Vân vương.
“Lão Lý, hay là ngươi đi xem thử đi?” Vương Dũng nói, bình thường vương gia đều đến rất sớm, hôm nay sao lại trễ thế này. Lý Mậu nói “Chờ một chút đi”, trước giờ vương gia làm việc luôn có chừng mực, chắc là có chuyện quan trọng nên mới vậy.
Về phần Mạnh Dịch Vân hiện tại đang ôm mỹ nhân trong ngực, đã sớm quăng đám người kia ra sau đầu, tối hôm qua nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, hiện tại nhất định vua Nam Tĩnh đang lo trấn an lòng quân, và bổ sung lương thảo, giờ hắn có thể thừa dịp này nghỉ ngơi cho tốt một phen.
Lúc sau tỉnh lại, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngủ say, Mạnh Dịch Vân nhẹ nhàng ngồi dậy.
Đám người bị bỏ quên bên ngoài, thấy Mạnh Dịch Vân khoan thai đi đến, đều đứng lên hành lễ. “Để các vị đợi lâu”, Mạnh Dịch Vân nghiêm mặt, mấy người kia cũng không dám dị nghị, đành cười cười, “Vương gia bận trăm công nghìn việc, hạ quan sao bì được”. Mặt Mạnh Dịch Vân cương một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục tự nhiên.
“Đều ngồi xuống đi”, nghe Mạnh Dịch Vân nói, mấy người ngồi xuống. “Hiện tại vương gia đã có biện pháp xử lý Nam Tĩnh?”, thấy vẻ nhẹ nhõm không thể che giấu trên mặt Mạnh Dịch Vân, Lý Mậu hỏi. Hôm nay Vân vương đến trễ, hơn nữa khí sắc không tệ, nhất định là có tin tốt.
Khóe miệng Mạnh Dịch Vân giương lên, “Đúng là không có chuyện gì gạt được Lý quân sư, hôm nay thật sự bổn vương có một tin tốt báo ọi người”. Nghe vậy, Lý Mậu toát mồ hôi trán, hắn nào có lợi hại như vậy, so với lão hồ ly ngài, hắn chỉ là thỏ nhỏ mà thôi, chỉ là hôm nay ngài quá mức kỳ lạ, nên hắn đoán đại.
“Hả? Tin tốt gì?” Vương Dũng hỏi, vương gia nói tin tốt, thì nhất định là cực tốt rồi.
“Kho lương của Nam Tĩnh bị thiêu, binh lính lại không hợp khí hậu Đại Khánh, trong thời gian ngắn sẽ không thể chiến đấu tiếp được”. Nghe vậy, mọi người đều vui mừng không thôi, không biết tin tức này là do vị cao nhân nào báo về.
“Ha ha, thật là trời cũng giúp ta, nếu vậy, để thuộc hạ dẫn binh tấn công bọn chúng, đảm bảo khiến bọn Nam Tĩnh kia chết không có chỗ chôn”, đây là thời cơ tốt, một lưới bắt gọn Nam Tĩnh.
“Cả ngày chỉ biết đánh, đánh, ngươi im lặng, nghe vương gia nói đã”, Trình An bất mãn nói. Mọi người đều nhìn Mạnh Dịch Vân, chờ nghe ý kiến của hắn.
“Hiện giờ Nam Tĩnh thế này, không bao lâu nữa sẽ lui binh”, Mạnh Dịch Vân nói.
Mọi người đều khó hiểu, sao chỉ qua một buổi tối, lại biến thành như vậy, Nam Tĩnh không phải còn đang hăng đánh sao? Sao lại lui binh?
“Vậy theo ý vương gia, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Lý Mậu hỏi. Mấy người võ lâm đều nhìn Mạnh Dịch Vân: bọn họ từ xa chạy tới, còn chưa bắt đầu đánh, Nam Tĩnh đã sắp lui binh, chuyện gì thế này?”
“Các vị anh hùng, hiện giờ, tình hình bên kinh thành đang rất rối ren, đại quân đi trước sẽ rêu rao quá mức, sợ là còn chưa tới kinh thành, Thái Uyên đã biết rồi, cho nên phiền mọi người đi tiên phong, nhờ Đông Phương công tử dẫn mọi người tiến về kinh thành trước, làm bọn chúng không kịp trở tay, sau đó Trình tướng quân sẽ dẫn 10 vạn quân theo sau”. Nghe Mạnh Dịch Vân nói, mọi người đều biết, Vân vương là chuyển chiến trường tới kinh thành.
“Được, tất cả nghe theo sắp xếp của vương gia!”, Đông Phương Trí nói. Lý Mậu gật đầu một cái, ý này không tệ, chỉ cần bọn họ đánh cho binh lính xung quanh kinh thành rối loạn, sau đó Trình An sẽ mang binh bao vây.
“Còn thuộc hạ thì sao?” Vương Dũng hỏi, để Trình Anh dẫn binh đi, vậy hắn làm gì?
Mạnh Dịch Vân nhìn Vương Dũng, “Nhiệm vụ của Vương tướng quân là dẫn dắt 10 vạn đại quân khác đuổi Nam Tĩnh ra khỏi biên giới Đại Khánh”. Vương Dũng cười ha ha, “Vâng, thuộ chạ nhất định đuổi bọn Nam Tĩnh ra khỏi Đại Khánh, sẽ không phụ lòng tin của vương gia”, mong muốn của hắn là đánh cho Nam Tĩnh tả tơi.
“Vậy bên này hoàn toàn dựa vào Vương tướng quân rồi”, kỳ thật Vương Dũng không biết suy nghĩ của Mạnh Dịch Vân, để hắn lưu lại, chính là vị muốn có một tâm phúc trấn thủ biên cương, Nam Tĩnh không cần hắn đánh, không bao lâu nữa sẽ tự lui binh.
Mấy người thảo luận chi tiết một phen, sau hơn 1 canh giờ, Đông Phương Trí dẫn theo người võ lâm về báo tin cho những người đang đợi ở ngoài thành biết, sẽ về kinh thành.
Trình Anh khó hiểu nghĩ: người ta xa xôi đến đây, vương gia sao lại đuổi đi nhanh thế? Ngày hôm qua quá muộn không có thời gian, vậy thì hôm nay phải chiêu đãi người ta một phen đã chứ. Nhưng hắn nào biết tâm tư Mạnh Dịch Vân, Đông Phương Trí có ý với Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân không muốn hai người gặp mặt, cho nên chỉ có thể sớm đuổi Đông Phương Trí đi.
“Tối nay mở tiệc, mọi người uống thoải mái một trận”. Mấy người nhìn nhau cười, “Nhất định, xong sẽ về kinh thành chiến đấu”. Nói xong, Mạnh Dịch Vân vội vàng chạy về phòng của mình, mấy người nhìn theo bóng lưng Mạnh Dịch Vân, đều khó hiểu: hôm nay vương gia sao gấp dữ vậy, bình thường không phải sẽ ở lại bàn bạc với Lý quân sư một hồi mới đi sao?
Lúc Mạnh Dịch Vân trở lại, Hàn Nguyệt Nguyệt đang tựa vào đầu giường, không biết nghĩ gì. Mạnh Dịch Vân đến bên giường ngồi xuống. Thấy Mạnh Dịch Vân trở lại, Hàn nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên. Mạnh Dịch Vân hỏi, “Đói bụng không?”
Mạnh Dịch Vân vuốt ve mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, cười cười, “Đi ăn cơm thôi”, mấy tháng không gặp, nàng gầy, Mạnh Dịch Vân thương tiếc nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay che kín mắt Mạnh Dịch Vân, “Nhìn gì chứ, lấy y phục giùm ta”, Hàn Nguyệt nguyệt nói, kỳ thật nhìn ngọn lửa trong ánh mắt hắn, nếu còn không đi, chỉ sợ không được ăn cơm.
Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ đứng dậy, cầm y phục tới. Hàn Nguyệt nguyệt nhanh chóng mặ vào. Thấy tóc Hàn Nguyệt nguyệt xõa dài, Mạnh Dịch cầm một cây trâm bạc tới, giúp nàng bới lên.
Hàn Nguyệt Nguyệt sờ cây trâm, nói “Ở đâu ra vậy?”, nàng còn đang lo không có gì cố định tóc.
“Mua, vốn định trở về sẽ tặng cho nàng”, đáng tiếc đã chậm một bước. Hàn Nguyệt nguyệt cười cười, “Đây là món quà đầu tiên chàng tặng ta đó”. Mạnh Dịch Vân cau mày “Chẳng lẽ những thứ trong phủ không phải?”, chỉ cần nàng thích, hắn đều nghĩ hết biện pháp tìm về.
Hàn Nguyệt Nguỵêt sụ mặt, “Mấy thứ đó không tính, tặng đồ là phải từ tâm”, những thứ kia đều là nàng nói hắn mới đưa, đâu phải tự hắn nghĩ ra chứ.
Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Dù thế nào cũng là lần thứ hai”, nói như vậy, trước kia hắn đã từng tặng rồi.
Hàn Nguyệt Ngyệt khó hiểu, “Rõ ràng là lần đâu tiên”, nàng sao đếm sai được, huống chi còn chưa được mấy lần. Mạnh Dịch Vân sờ sờ bên hông Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng đang định lui ra sau thì đã bị giữ lại.
Mạnh Dịch Vân móc ra một khối lệnh bài, “Cái này không tính sao?”
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn lệnh bài, “Không tính”, người này chẳng hiều tình thú gì cả. Mạnh Dịch Vân cười cười, “Được, không tính thì khônng tính, sau này ta lại tặng nhiều thứ khác là được, giờ đi ăn cơm trước.”
Hàn Nguyệt Nguyệt lấy lại lệnh bài treo bên hông, “Vậy chờ xem tấm lòng của chàng”. Hàn Nguyệt Nguyệt ra khoỉ phòng, đã gần trưa, trời hơi nắng, Mạnh Dịch Vân đi theo sau.