“Vương gia, sáng sớm nay, quân Nam Tĩnh đã lui 50 dặm”, nghe binh lính báo, mấy người đang thảo luận an tĩnh lại, “Lui binh rồi sao?” Hoàng Dận khó hiểu hỏi, tối qua Nam Tĩnh còn một bộ không công được thành không bỏ qua, thế nào qua một đêm đã lui binh?
“Vâng, sáng nay thám tử báo lại, Nam Tĩnh thật đã lui binh 50 dặm”, bọn họ cũng rt kh hiu, vn còn giao chiến, đang thơng lợng đi sch, đột nhin lui binh, c phải l đ cho bọn họ bung lỏng cảnh gic, sau đ sẽ bt ngờ tn cng?
“C phải l kế của bọn chúng khng?”, qun s Lý Mậu ni. My ngời đu nhn Lý Mậu, Vơng Dũng cời ha hả, “Nht định l sợ rồi, Đại Khnh ta l đại quc trăm năm, h đ một tiu bộ lạc nh bọn chúng xm phạm”, hn khng đ Nam Tĩnh trong mt, chỉ l To tng qun chết rồi, khng ai khng chế cục diện, nn mi đ bọn chúng thừa cơ, hiện tại c Vn vơng tiếp quản, còn sợ khng đnh lại một Nam Tĩnh nho nhỏ hay sao?
“Vơng tng qun, khng th chủ quan, đy rt c th l......, đ thuộc hạ phi ngời đi thăm dò lần nữa”, Lý Mậu ni, tra rõ tnh hung rồi ni sau, mặc kệ thế no cũng khng th khinh địch, phải nhanh chng giải quyết cho xong Nam Tĩnh đ v kinh thnh.
”Vơng gia, ý ngi thế no?” Lý Mậu hỏi, Mạnh Dịch Vn xoa xoa trn, “Theo lời Lý qun s đi”, hiện tại hn cũng chẳng nghĩ ra biện php tt hơn.
Sau khi binh sĩ rời đi, my ngời tiếp tục đ ti vừa rồi, hiện giờ không có viện binh, nếu cứ tiếp tục đánh, không tới 1 tháng, binh sĩ sẽ kiệt sức, đến lúc đó đừng nói là kinh thành, cả Nam Tĩnh cũng không giải quyết được.
“Báo, bẩm vương gia, ngoài thành có một nhóm người giang hồ muốn xin gặp, nói là người quen cũ của vương gia”, bính lính nói. Mọi người nghe thấy đều thầm nghĩ: hôm nay là ngày gì mà nhiều chuyện quá vậy, trước là Nam Tĩnh lui binh, sau lại có anh hùng giang hồ xuất hiện, nếu nhóm người giang hồ này giúp một tay, vậy thì có thể giải quyết vấn đề trước mắt rồi.
“Người cầm đầu là ai?” Mạnh Dịch Vân hỏi. Binh lính kia cúi đầu “Thuộc hạ không biết, người đó nói là vương phi phái tới” hắn là một binh sĩ nho nhỏ, nào biết người kia là ai, chỉ nghe nói vương phi, liền không dám chậm trễ chạy vào thông báo.
Hoàng Hạo đứng lên, “Thật sao?”, Vân vương phi không phải đã chết trong trận lửa ở hoàng cung rồi sao?
“Vương gia?” Trình Anh nhìn Mạnh Dịch Vân, mặc kệ những người này là ai, chỉ cần có thể ra sức cho họ là được rồi.
“Đi xem thử”, Mạnh Dịch Vân nói, mấy người lập tức đi tới tường thành, nhìn đám người phía dưới, ít nhất chừng 100 người, Vương Dũng không nhịn được, hỏi lớn, “Phía dưới là ai? Vì sao tới đây?”
Người dẫn đầu đáp, “Thật là Vân vương? Tại hạ là Đông Phương Trí, đến giúp vương gia một tay”.
Mạnh Dịch Vân nhìn người đó, đúng là Đông Phương Trí, người này là bằng hữu của Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ là nàng bảo bọn họ tới? Mạnh Dịch Vân nói “Mở cửa thành”. Nghe lệnh, binh lính phía dưới lập tức mở cửa thành ra, nghênh đón đám người kia vào.
“Tham kiến vương gia”, thấy Vân vương, nhóm người hành lễ. “Các vị anh hùng xin đứng lên, từ xa đến, cứ ngồi xuống trước, từ từ nói”, đám người đi theo Mạnh Dịch Vân vào phòng.
Vì quá đông, Mạnh Dịch Vân nói, “Trình tướng quân dẫn các vị anh hùng đi nghỉ ngơi trước đi”. Trình Anh dẫn đám người đi hậu viện, còn lại mấy người cầm đầu.
“Vương gia, lần này mọi người đến là do nhận được mật báo của vương phi, muốn chúng ta trong vòng 5 ngày chạy đến đây”, Đông Phương Trí nói, may là có ám hiệu để liên hệ, nếu không nhiều người như vậy, hắn không biết làm sao triệu tập cho kịp.
Mấy người trong phòng nghe Đông Phương Trí nói, cực kỳ khó hiểu, Vân vương phi không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ là cố tình che giấu?
“Huynh nói là Vân vương phi mời các vị tới? Vậy hiện giờ Vân vương phi đang ở đâu?” Hoàng Dận hỏi, chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt không chết? Vậy sao phải mất tích, chẳng lẽ biểu muội đã sớm đoán được trưởng công chúa sẽ mưu phản?
“Tại hạ không biết, chỉ nhận được lệnh bài hiệu triệu của vương phi mà thôi”, Đông Phương Trí nói,mấy người phía sau nhao nhao gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi nhận được lệnh bài của vương phi, vẫn còn một số đang chờ ở ngoài thành 40 dặm, chỉ cần vương gia lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ muôn lần chết không từ”, bọn họ chờ đợi đã nhiều năm rồi, không ngờ chủ lệnh bài lại là Vân vương phi, rất bất ngờ.
“Có thể cho ta xem một chút được không?” Lý Mậu nói, hắn đã sớm đoán, Vân vương phi làm sao chết dễ dàng như vậy, nữ nhân này không tầm thường, đáng tiếc chưa có cơ hội gặp.
Người nọ lấy lệnh bài ra, để trên bàn, mấy người vây lại nhìn, càng khó hiểu hơn, chỉ có Lý Mậu cầm lên, khẽ cười, “Thì ra là vậy, khó trách”. Mọi người đều nhìn Lý Mậu.
“Lão Lý, đừng giả bộ bí hiểm nữa, nói nhanh lên, lệnh bài kia có gì bí ẩn”, bọn họ cũng từng nghĩ lôi kéo người trong võ lâm, nhưng không biết làm sao, chỉ một lệnh bài của vương phi đã có thể làm được, thật khiến người khó hiểu.
Lý Mậu nhìn Vương Dũng nói, “Ngươi là kẻ thô kệch biết cái gì, đây chính là lệnh bài cứu mạng, giang hồ có đồn đãi, chỉ cần có khối Hoa Mai lệnh bài này, cho dù ngươi sắp chết, cũng sống lại được”, đây đúng là ngàn vàng khó cầu đó.
“Thần kỳ như vậy?” Vương Dũng cầm lệnh bài trong tay Lý Mậu nhìn thử, cũng không có gì đặc biệt mà, chỉ là một khối gỗ phía trên có khắc đóa hoa mai mà thôi.
“Thần kỳ không phải lệnh bài, mà là chủ nhân của lệnh bài kìa”, Lý Mậu nói xong, nhìn Mạnh Dịch Vân, “Vương gia được quý nhân giúp đỡ, chiến sự rất nhanh sẽ kết thúc, ha ha” Vân vương phi này quả nhiên không chỉ đơn giản là tiểu thư tướng phủ. Mấy năm trước, trên giang hồ đột nhiên xuất hiện một nữ tử, y thuật inh, nàng cứu người không thu một đồng nào, chỉ mong những người đó nhớ đã thiếu nàng một món nợ ân tình.
Trên giang hồ, người được nữ tử này cứu nhiều đếm không xuể, hơn nữa đều là nhân vật đứng đầu giang hồ, thì ra là vì hôm nay, khó trách Vân vương yêu chiều như vậy, ha ha, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Mạnh Dịch Vân chỉ mỉm cười, thư Hắc Ưng đã đến, giờ người của nàng cũng đã đến, vậy chắc nàng cũng đang ở gần đây? Nghĩ đến người mình ngày đêm nhớ nhung, lòng Mạnh Dịch Vân liền ấm áp.
“Ta cũng muốn có một khối như vậy” Vương Dũng nghe Lý Mậu nói xong, cầm Hoa Mai lệnh bài không buông tay, người nào mà không phải mắc bệnh, có được cái ngày đồng nghĩa tánh mạng của ngươi được bảo đảm thêm.
Lý Mậu lấy lại lệnh bài trong tay Vương Dũng đưa cho người nọ, “Chờ đánh thắng rồi, còn sợ không được?”, lệnh bài là của vương phi, chỉ cần vương gia giải quyết xong mọi chuyện, còn sợ vương phi không cho? Cùng lắm đến lúc đó không cần thăng chức gì hết, muốn hai khối lệnh bài là được, vinh hoa phú quý đều là mây bay, tính mạng mới là quan trọng nhất.
Hoàng Hạo và Hoàng Dận nghe Lý Mậu nói, sững sờ, không ngờ biểu muội nhìn yếu đuối lại lợi hại như vậy.
“Vương gia, huynh đệ của chúng tôi còn đợi ở ngoài thành, ngài xem?”, một đại hán nói, lần này nhân vật quan trọng trong bang hắn đều tới, chính là để báo ân.
Mạnh Dịch Vân hỏi, “Các vị có bao nhiêu người?” , người giang hồ mặc dù võ công cao, nhưng dù sao cũng chưa được huấn luyện chính quy, nếu ra chiến trường, dễ dàng thua thiệt.
“Không nhiều, khoảng hơn 2 ngàn, người trong bang đến được đều đã đến hết, 1 địch 20 cũng không vấn đề gì”, đại hán nói, một Nam Tĩnh nho nhỏ, bọn họ chẳng để vào mắt đâu.
“Các vị bôn ba đến đây, trước nghỉ ngơi một ngày, kế hoạch cụ thể cần bàn bạc thêm”, Mạnh Dịch Vân nói, mọi người đều cho là phải. Lý Mậu dẫn mấy người Đông Phương Trí đi nghỉ ngơi, có đám người này, nhất định thời gian sẽ rút ngắn một nửa.
“Vương gia, Nguyệt Nguyệt bây giờ đang ở đâu?” Hoàng Hạo hỏi.
Hoàng Dận kéo vạt áo Hoàng Hạo, dù thế nào Nguyệt Nguyệt cũng là vương phi, sao gọi thẳng tên như vậy. Nhưng hiện tại Mạnh Dịch Vân đang vui vẻ, không có ý kiến gì, “Chắc sắp đến rồi, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi”. Mấy người không dám hỏi nhiều, lập tức lui xuống.
“Ngươi kéo ta làm gì, buông tay, ta nói buông tay, có tin lão tử bổ ngươi một chưởng không” Lý Mậu kéo tay Vương Dũng. Vương Dũng muốn giãy ra nhưng lại không dám dùng lực, vị quân sư này là văn nhân yếu đuối nha, mạnh không được.
“Ngươi đúng là kẻ thô kệch, hiện giờ vương gia có chuyện cần suy nghĩ, không phải ngươi muốn Hoa Mai lệnh bài sao?” nghe thấy lệnh bài, VươngDũng mới yên lại, lệnh bài này là đồ tốt đó.
“Vương phi thật sự là thần y sao?” Vương Dũng hỏi, nếu vương phi là thần y, vậy không phải binh lính bị thương được cứu rồi sao?
Lý Mậu kéo Vương Dũng, “Đi, đây không phải là chỗ nói chuyện, vào viện ta nói tiếp, ta mới vừa được một vò rượu ngon còn chưa mở ra đâu, lợi cho ngươi rồi”.
Hàn Nguyệt Nguyệt đến biên cương, không lập tức đi tìm Mạnh Dịch Vân, mà lẻn vào nơi đóng quân của Nam Tĩnh, người xưa đã nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, Hàn Nguyệt Nguyệt giả thành một bính lính.
Vì nhỏ con ,nên bị phân đến phòng bếp, mặc dù không đến gần vua Nam Tĩnh được, nhưng là nơi rất tốt để hỏi thăm tin tức.
Chỉ cần đánh nhau, Mạnh Dịch Vân nhất định sẽ tổn thất rất nhiều binh lính, dưới tình thế cấp bách, Hàn Nguyệt Nguyệt châm lửa đốt sạch kho lương của Nam Tĩnh, không có lương thực, xem cái ngươi còn đánh gì nữa.