Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào thành xe, nhìn nhi tử đang ngủ say, “Qua cửa khẩu là đến nước nào vậy?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Trương Tiểu Tinh thầm nghĩ, tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ là nói chuyện không để tâm bao giờ, nói mấy lần rồi cũng không nhớ.
“Tây Lương ạ”, Trương Tiểu Tinh đáp. Hàn Nguyệt Nguyệt vỗ nhè nhẹ lên người Viên Viên, “Đi đổi một ít bạc đi”, không biết ngân phiếu của Đại Khánh có thể dùng ở quốc gia khác hay không, đổi cho yên tâm.
“Tiểu thư thật sự muốn đi Tây Lương à?” Trương Tiểu Tinh kinh ngạc nói, như vậy sao được, Tây Lương là man tộc, không nói đạo lý, đi nơi đó làm gì, lại hoang vu, nào có náo nhiệt như Đại Khánh.
“Đi đi, mua thêm ít thức ăn nữa”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Trương Tiểu Tinh miễn cưỡng đi, đến một tiền trang, đổi ngân phiếu.
“Đúng rồi, nếu giờ đổi bạc, vương gia nhất định điều tra được”, nghĩ tới đây, Trương Tiểu Tinh hưng phấn không thôi, là vương gia thông minh điều tra được, chứ không phải nàng tiết lộ tung tích, ha ha, Trương Tiểu Tinh lấy thêm mấy tấm ngân phiếu nữa, đưa cho ông chủ.
“Cô nương muốn lấy nhiều như vậy?”, Trương Tiểu Tinh gật đầu một cái, “Đúng vậy”, trấn này nhỏ, bạc cũng không nhiều, nàng lấy nhiều vậy là để cho ông chủ thêm ấn tượng.
Cầm một đống bạc ra khỏi tiền trang, Trương Tiểu Tinh than thở: thật là tự tìm khổ mà, một bao bạc lớn như vậy không bị người ta nhìn chằm chằm mới là lạ, trốn trốn tránh tránh một hồi, Trương Tiểu Tinh nhanh chóng lẫn vào dòng người.
“Vương gia, có tin tức!”, Hắc Ưng vội vội vàng vàng chạy vào thư phòng báo cáo, Mạnh Dịch Vân để quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên, “Ở đâu?”. Lúc Hắc Ưng đến Tứ Phương Thành, tìm được Mai Hoa Trang, nhưng Lục Tư Tư nói Trương Tiểu Tinh và vương phi không tới, hai người tựa như biến mất rồi.
Căn cứ miêu tả của ông chủ tiền trang, người lấy bạc là Trương Tiểu Tinh, nhưng qua lâu như vậy, không biết người đã đi hướng nào, nếu vương phi cố tình tránh, kỳ thật cũng không nhất định đi qua cửa khẩu.
Triệu tập người, chia làm hai hướng, Hắc Ưng dẫn đầu một đội, chạy thẳng tới Tây Lương, hi vọng trực giác của hắn không sai.
“Tiểu Tinh, chúng ta tạm thời dừng ở đây được không?” Hàn Nguyệt Nguyệt đề nghị, tuy chỉ là một trấn nhỏ, nhưng phong cảnh không tệ. Mấy ngày này ngồi mãi trên xe ngựa, xương cốt muốn rã rời rồi, hơn nữa, không tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ.
“Tiểu thư, người nơi này dã man như vậy, sao được? Hay là chúng ta về lại Đại Khánh đi?” Trương Tiểu Tinh nói. Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người ôm lấy Viên Viên, “Mới vừa đi, sao đã vội trở về, thưởng thức một chút phong cảnh nước khác, thật tốt.” Người ở đây tuy nói lớn tiếng một chút, động tác thô lỗ, nhưng cực kỳ thẳng thắn, nói chuyện không giống Đại Khánh, có vẻ nho nhã.
Hàn Nguyệt Nguyệt thuê một gian nhà, dù sao cũng không ở lại bao lâu, mua rất lãng phí. Trương Tiểu Tinh đi mua quần áo vào đồ dùng hằng ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt ở nhà trông hai nhi tử, thuận tiện quét dọn một chút.
“Mạnh phu nhân, đây là trứng gà nhà ta mới đẻ, cho phu nhân một ít, đứa bé ăn rất tốt”, một phụ nhân trung niên bưng rổ tới, Hàn Nguyệt Nguyệt mở cửa, “Ngại quá, làm phiền tẩu rồi.” Hàn Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng nói.
Gian nhà này là mướn của Cổ đại tẩu, ở cách vách, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt một mình dẫn theo hai đứa nhỏ, rất nhiệt tình giúp đỡ.
“Có đáng gì đâu, nha hoàn nhà phu nhân đi đâu rồi sao?” thấy HànNguyệt Nguyệt xắn tay áo, trên tay còn cầm khăn lau, Cổ đại tẩu hỏi. Người có tiền, trong nhà đều thuê nha hoàn, lẽ ra đây là việc của nha hoàn, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tự mình làm, tò mò hỏi.
“Nàng ra ngoài mua đồ rồi, Cổ đại tẩu vào chơi đi, một mình ta rất chán”, Hàn Nguyệt Nguyệt rót trà cho Cổ đại tẩu, thời tiết Tây Lương lạnh hơn Đại Khánh nhiều, ban ngày còn được, buổi tối phải có lò sưởi.
“Đừng bày vẽ làm gì, ngồi xuống đi, những chuyện này sao có thể tự mình làm, chờ nha hoàn kia về thì bảo nàng làm”, Cổ đại tẩu nói, mặc dù nhà mình không có nha hoàn, nhưng những nhà giàu trong trấn đều có, những vị tiểu thư, phu nhân kia làm gì biết làm những chuyện này.
Hàn Nguyệt Nguyệt xoa xoa tay, ngồi xuống ghế, “Ra bên ngoài sao còn chú ý nhiều như vậy, hai người làm nhanh hơn mà”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, không phải chỉ là lau bàn, quét sân một chút thôi sao, có gì mà làm không được.
“Phu nhân lấy rổ đến đựng trứng gà đi, ta còn phải về”, Cổ đại tẩu nói. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không từ chối, cầm rổ đến lấy bảy tám quả.
“Cổ đại tẩu, buổi tối mời cả nhà qua ăn bữa cơm, coi như đón nhà mới, náo nhiệt một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt tiễn Cổ đại tẩu ra cửa, nói.
“Sao vậy được”, Cổ đại tẩu nói. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Sau này chúng ta là hàng xóm, còn nhờ đại tẩu giúp đỡ nhiều mà”, ở đây không quen ai, nếu đắc tội hàng xóm, ngày sau đừng mong được an lành, mặc dù không định sống lâu dài, nhưng vẫn nên làm thân.
“Được, vậy chút nữa ta tới giúp phu nhân một tay”, Cổ đại tẩu nói. Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, đóng cửa, vào nhà, tới bên giường, đắp kín mềm cho hai nhi tử, trời có chút lạnh, không thể bị cảm, không biết Tiểu Tinh có mua được than không.
“Đây là?”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Trương Tiểu Tinh xách theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, phía sau còn có một đứa trẻ chừng hơn 10 tuổi đi theo, khó hiểu hỏi.
Trương Tiểu Tinh để đồ xuống bàn, đứa bé kia theo sát Trương Tiểu Tinh, cúi đầu, rất sợ bị Hàn Nguyệt Nguyệt đuổi đi.
“Tiểu thư, trên đường nô tỳ gặp nó đang bị người ta đuổi theo, giúp một phen, ai ngờ sau đó nó cứ đi theo, nô tỳ thấy tội nghiệp liền dẫn về”. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn đứa bé mấy lần, chắc là một đứa bé ăn xin. Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, dùng giọng rất ôn hòa hỏi, “Đệ tên là gì?”
Đứa bé kia nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, cúi đầu, “Bọn họ đều gọi đệ là Hao Tử”, mấy người ăn xin kia đều gọi nó như vậy, chắc là tên của nó rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt thương cảm, nhưng vẫn kiên trì hỏi tiếp, “Vậy nhà đệ ở đâu? Trong nhà còn ai?”, đưa nó về nhà coi như làm một chuyện tốt.
“Đệ không có nhà, trước giờ vẫn đi với lão Ngưu, nhưng ông ấy chết rồi, chỉ còn lại một mình đệ”, hai người đều nghĩ: thật đáng thương, phải ăn xin từ nhỏ.
“Tiểu Tinh, ngươi đi nấu nước cho nó tắm trước đi, tìm một bộ quần áo cho nó mặc”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, mặt đứa bé bẩn đến mức chẳng thấy rõ diện mạo nữa. Hiện giờ thái bình mà còn nhiều người ăn xin như vậy, nếu chiến tranh nổ ra, chẳng phải là càng thêm nhiều người không có nhà, trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ mất mác.