Trận đấu được diễn ra, Mộ Dung Nguyệt liền chăm chú nhìn những động tác của họ.
Bên cạnh, Bạch Vân Phong sắc bén quan sát nam tử trước mắt. Hắn phi thường bất phàm, dụng ý thâm sâu khiến người khác nhìn không thấu.
Liễu Phi không nhìn họ, tay chỉ nhịp nhịp trên bàn quan sát đám người đang đọ sức với nhau, thật ra hắn không muốn có mặt ở đây nhưng mà tổ tiên hắn nhiều đời đã hứa hẹn cùng triều đình đến đại hội võ lâm sẽ làm người chuẩn y chữa trị cho các môn đệ thập phái.
Mỗi người một suy nghĩ thì không ai nhận ra nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt anh tuấn của thái tử.
Mộ Dung Nguyệt, tay nhịp trên bàn, miệng lẩm bẩm nhẩm từng cử chỉ của từng môn đệ. Mãi mê lo nhìn mà không để ý rằng nguy hiểm đang cận kề.
Thập vị môn đệ quyết đấu quyết liệt, bỗng một người không tập trung đánh vào trung tâm mà cứ lui ra ngoài quay về hướng bàn Bạch Vân vương.
Bỗng kiếm hắn quay sang, hướng họ phóng đến. Mộ Dung Nguyệt phát giác liền nhanh tay xô ngã người Bạch Vân Phong xuống, kiếm sượt ngang khiến tay nàng bật máu.
- Hộ giá! - tiếng hét vang lên khiến cho nơi này một phen náo loạn.
- Bạch Vân vương, ngươi phải chết! - tên môn đệ Liên Giáo liền hướng tới phía hai người mà điên cuồng.
- Phong nhi, cẩn thận! - nàng liền hét lên.
Bạh Vân Phong sắc lạnh nhìn hắn, tay siết chặt kiếm, dám làm cho phu nhân của hắn bị thương, tội đáng chết muôn lần...
Cao Kiếm lúc này ở phía xa ở Nguyệt Cát phái nhìn thấy liền sợ Bạch Vân Phong lộ thân phận liền phi thân tới đáp ứng.
Kiếm vừa giao đến, liền bị Cao Kiếm đạp bay ra, hắn liền điên cuồng chém:
- Bạch Vân vương, mau tránh xa bảo trọng vương thể! - Cao Kiếm liền nháy mắt ra hiệu với hắn.
Bạch Vân Phong liền quay sang nhìn Bạch Mộ Diêu, hắn đang nhìn thích thú. Tay siết chặt lại, chàng không nói gì chỉ cúi người ôm lấy Mộ Dung Nguyệt tránh sang một bên.
Bạch Tử Dạ nhìn thấy cảnh trước mặt liền phi thân ra, cứu trợ Cao Kiếm không chế tên điên này thì..
Bỗng hắn ngã quỵ xuống đất, cả ngươi đơ cứng, ngã ngang nằm trên sàn làm cho hai người giật mình:
- Hắn chỉ là bị trúng Bách Tê trâm của ta, vẫn chưa chết được đâu! - Liễu Phi nói nhẹ.
Mộ Dung Nguyệt nhìn hắn, giọng nói êm ả vô cùng, người này là nam nhân thật sao..
- To gan, ngươi dám hành thích hoàng tộc, lôi ra ngoài chém!
Tử Liên lạnh như băng ra lệnh, ngay lập tức binh lính chạy vào lôi tên đó ra ngoài. Bạch Vân Phong đưa mắt lạnh lùng về phía Nguyệt Cát phái, người đại diện nhìn hắn gật đầu sau đó liền ra hiệu cho Bạch Hổ.
- Cao Kiếm, tên phản đồ, sao ngươi lại ở đây? - Độc Liên giáo chủ đứng bật dậy.
- Sư phụ.. con! - Cao Kiếm nhìn ông.
- Hắn hiện giờ là môn đồ của Nguyệt Cát phái, Độc Liên giáo chủ a! - một thư sinh bước ra, muốn có bao phong trần liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu yêu nghiệt liền có bấy nhiêu.
- Ngươi trở thành người của Nguyệt Cát? - ông nhìn Cao Kiếm đầy tức giận.
- Con xin lỗi!
- Phản đồ!
Bỗng ông phi thân lên, nhanh chóng bay đến trước mặt Cao Kiếm đạp mạnh vào ngực cậu, khiến Cao Kiếm một phen phun ra máu. Nhìn thấy vậy, ông liền đánh chưởng mạnh về phía tim cậu như một con dao muốn đâm thẳng vào thì..
Lăng Kỳ liền đá tay ông ra, thân cậu chắn ngang cao kiếm, phong trần tiêu soái:
- Độc Liên giáo chủ, cho ông đánh một cái coi như đáp lại ân nghĩa của ông dành cho Cao Kiếm bao lâu, giơ cao đánh khẽ thôi!
- Lăng Kỳ, đừng xía vào chuyện môn phái của ta bằng không..!
- Bằng không thì sao.. hiện tại hắn đã là người của ta, ông bắt ta không cem vào cũng khó!
- Ngươi!
- Được rồi! - lúc này Bạch Mộ Diêu bỗng lên tiếng. - Hôm nay chuyện xảy ra với tứ đệ như vậy, ta cũng không muốn bất công, Liên giáo phái mất quyền thi đấu!
- Thưa thái tử, đại học võ lâm nhất định phải hội đủ thập đại môn phái bây giờ người cho Liên giáo phái rút thì..! - Liên giáo chủ cung kính nói.
- Vị trí thứ 10 sẽ do Bạch Vân phủ tham gia, Liên giáo chủ ngài nên hiểu rõ chuyện hôm nay muốn ta nhượng bộ e rằng khó có thể! - Bạch Vân Phong nói lạnh như băng.
- Được rồi, vậy thì vị trí thứ 10 do Bạch Vân phủ đảm nhận, bây giờ mọi người về nghỉ ngơi đi!
- Cung tiễn thái tử!
Bạch Mộ Diêu lạnh lùng phất tay áo rời khỏi vị trí quay lưng đi vào tẩm cung.
Mộ Dung Nguyệt mơ màng tay máu cứ tuôn ra, Bạch Vân Phong liền lo lắng đỡ lấy nàng:
- Nguyệt nhi..!
- Ta không sao, đưa ta về!
- Uống cái này, máu ngươi sẽ cầm lại!
Liễu Phi đẩy vào miệng nàng một viên thuốc mà nàng không rõ là gì, chỉ cảm giác không quá khó uống, có chút đắng lại mang chút ngọt.
Bạch Vân Phong liếc nhìn nam tử trước mắt rồi bế lấy Mộ Dung Nguyệt rời đi.
----
Tối đến, nơi ở cho Liễu Phi là hậu viện của phủ Tam công chúa, nơi này sau khi nàng đi vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, nên Liễu Phi cũng tạm chấp nhận.
Đang cẩn thận pha trà, mùi hương êm dịu khiến cho người khác ngửi thôi cũng cảm thấy thoải mái. Đang hưởng thức hương vị thì:
- Không ngờ lại tới sớm như vậy?
- Ngươi quả nhiên đúng như bổn vương nghĩ, không giống vẻ bề ngoài chút nào! - lạnh lùng bước vào, Bạch Vân Phong cười nhẹ ngồi xuống ghế.
- Bạch Vân vương, ngài cũng không hơn kém ta, ngu ngơ giả như thật khiến cho vương phi tin theo chứng tỏ bậc cải trang của ngài trên mức thượng đẳng! - Liễu Phi nhếch môi, tay pha ly trà đưa qua.
Bạch Vân Phong nhếch môi, tay nâng ly trà hưởng thụ, mùi hương dịu dàng đến khó tả:
- Ngươi biết ta đến chắc cũng biết mục đích của bổn vương!
- Bạch Vân vương, nếu ngài đến vì chuyện đó, thật xin lỗi, Liễu Phi không tiếp, mời ngài về cho!
Bạch Vân Phong nhíu mày nhìn năm tử trước mắt không có ý muốn tiếp chuyện bèn đứng lên định xoay người quay về thì:
- Đem cái này về cho nữ nhân kia!
- Đa tạ!
----
Về tới vương phủ, Bạch Vân Phong liền lấy viên thuốc của Liễu Phi đưa đặt vào miệng Mộ Dung Nguyệt, sau liền thấy nàng mơ màng tỉnh giấc liền nhào tới ôm lấy rưng rưng:
- Tiểu nương tử, ngươi làm ta thật lo lắng a!
- Phong nhi... ta sao... sao lại nóng thế này? - nàng kéo lấy áo khoác ngoài ra để lộ chiếc cổ trắng ngần.
- Tiểu.. tiểu nương tử, ngươi.. ngươi sao vậy? - Bạch Vân Phong đỏ mặt, chạy lấy nước cho nàng.
- Không biết, thấy rất khó chịu... thuốc của Liễu Phi.. hắn chẳng lẽ hạ xuân dược ta? - Mộ Dung Nguyệt liền nhanh chóng nhớ ra.
- Xuân dược... là gì.. nương tử, nóng thế này, để Phong nhi thổi thổi!
Bỗng bàn tay hắn bị nắm lấy, Mộ Dung Nguyệt nhìn nam tử trước mắt đang ngây ngô nhìn nàng liền cảm thấy mình thật xấu xa nhưng phải đành thôi..
- Phong nhi, ngươi có thương ta không?
- Có! - nhanh chóng trả lời.
- Vậy ngươi giúp ta nhé!
Nàng không nói nữa liền nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn mỹ kia mà hôn vào môi chàng. Vị ngọt quyến luyến giữa hai bờ môi khiến cho tâm trí của Bạch Vân Phong cũng biến mất đi thay vào đó dục vọng lên ngôi.
Tay hắn vụng về kéo lấy chiếc áo yếm trên người nàng ra, cảnh sắc mê người lập tức xuất hiện, Mộ Dung Nguyệt bị trúng xuân dược khiến cho cơ thể nàng trở nên hồng hào mê người. Mồ hôi trên trán nàng lấm tấm khiến cho hắn có chút đau lòng, bèn nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người.
Mộ Dung Nguyệt mơ màng ôm lấy thân hình của Bạch Vân Phong, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng trắng kia:
- Nương tử!
- Phong nhi, xin lỗi!
Nàng liền lật người hắn lại, lấy thế chủ động, tự xâm nhập vào người mình khiến cho một phen đau đớn.
- Đau quá!
- Tiểu nương tử!
Bạch Vân Phong lo lắng để nàng nằm xuống giường, sau đó xoa nhẹ hai bầu tuyết trắng giúp nàng thư giãn nhưng do tác dụng của xuân dược khiến Mộ Dung Nguyệt phi thường không thoả mãn:
- Phong nhi, lực đạo nhanh chút!
Nhìn nữ nhân phía dưới thân đang chật vật, hắn cũng không nói gì chỉ nhanh chóng cúi người xuống hôn lên môi nàng, lực đạo giao nhau giữa hai người ngày càng nhanh ngày cành mãnh liệt vang lên những tiếng khiến ngừoi khác phải đỏ mặt.