Mộ Dung Nguyệt nhìn Hà thúc ngồi xuống ghế, sau nàng liền quay sang nhìn Bạch Vân Phong rồi nói:
- Hà thúc, việc của vương gia, ngươi đã cho tìm người tới xem chưa?
- Dạ vương phi, ta đã cho ngự y đến xem nhưng họ lực bất tòng tâm! - ông cúi đầu nói nhẹ.
- Sao lại lực bất tòng tâm... việc này, hoàng thượng có quan tâm đến không? - nàng nhíu mày.
- Hoàng thượng cũng đã treo thưởng cho ai chữa được bệnh cho vương gia nhưng không ai làm được!
- Ta nhìn thấy trên đầu của chàng có vết bầm, đó là do bị thương đến đúng không?
- Dạ, trước kia vương gia là tướng lĩnh của toàn quân, xảy ra việc sơ suất khiến cho ngài bị thương và trở nên như vậy!
Nàng nhíu mày, tay chống cằm suy tư, liền cho Hà thúc lui xuống. Bạch Vân Phong liền kéo tay nàng nũng nịu:
- Nàng sao vậy? Nàng buồn sao?
- Không, ta đang suy nghĩ, Phong nhi, chàng có hay cảm thấy đau đầu không?
- Lúc trước thì có nhưng bây giờ thì không đau nữa!
Mộ Dung Nguyệt liền xem vết thương trên đầu hắn, ta ấn nhẹ vào nhưng hắn vẫn không phản ứng gì bèn nhíu mày. Bị như vậy thì chắc do máu bầm tích tụ rồi, nàng ngồi xuống suy tính sau lấy giấy ra viết:
- Nàng viết gì thế?
- Ta đang viết đơn thuốc giúp chàng! Phong nhi, ta nhất định giúp chàng khôi phục lại trí nhớ!
Đôi măt Bạch Vân Phong liền thăng trầm nhìn nàng, tay bất giác siết lại rồi cũng thả lỏng ra, ngây ngô nói với nàng:
- Nương tử, nàng cũng ta vào cung!
- Sao vào cung? Ta đang làm thuốc! - nàng nhíu mày nhẹ.
- Hôm nay là ngày đầu vấn an phụ hoàng cùng mẫu hậu, nàng không thể thất lễ bằng không sẽ bị phạt!
- vậy sao?
Nàng giật mình liền thay đổi y phục, sau liền cùng hắn tiến cung nhanh chóng thỉnh an hoàng thượng cùng hoàng hậu.
Thượng điện đầy ấp người, các vị công chúa hoàng tử đều đến sớm, thái tử cùng thái tử phi cũng ngồi yên vị.
Bạch Vân Phong bất giác nắm tay nàng, Mộ Dung Nguyệt quay sang nhìn rồi vỗ nhẹ tay chàng an ủi. Cả hai bước vào điện:
- Hài nhi thỉnh an phụ hoàng cùng mẫu hậu, vạn phúc kim an!
- Thỉnh an sao? Mặt trời đã lên tới đâu rồi mà bây giờ nàng mới đến, phụ hoàng, ta cho rằng vương phi tỉ đây không biết lễ tiết! - thập công chúa - Bạch Dung nói nhẹ.
- Nàng chỉ mới làm vương phi không biết quy củ không sao, tứ đệ thế mà lại không biết quy củ, đáng phạt! - thái tử - Bạch Mộ Diêu nhếch môi nâng trà uống.
- Bẩm phụ hoàng, hôm nay đi trễ là do con không biết quy củ, con chỉ là bận quản giáo người hầu trong nhà nên không nhớ giờ giấc, mong phụ hoàng trách phạt! - Mộ Dung Nguyệt cúi đầu.
- Không sao, không biết không có tội, hai con mau dâng trà cho huynh tỉ đi! - hoàng thượng hiền hoà mói nhẹ.
- Tạ ơn phụ hoàng!
Bạch Vân Phong cầm tách trà lên liền đi tới trước mặt Mộ Diêu dâng trà:
- Thái tử ca ca, dùng trà!
- A... xin lỗi tứ đệ nha, ta lỡ tay! - hắn nhếch môi nhẹ.
- Phong nhi...!
Mộ Dung Nguyệt siết tay lại, đáng chết dám đổ nước vào người của nàng trước mặt nàng sao.. đánh người mà không biết xem mặt mũi người bên cạnh hắn sao.
Cũng may, nàng cũng từng xem qua những bộ phim khi còn ở thời hiện đại, nhếch môi nhẹ, tay lặng lẽ rắc thuốc vào trà mà không ai hay biết.
- Chàng bất cẩn mong thái tử ca ca tha thứ! - nàng mỉm cười dâng trà lên.
- Tứ đệ có vợ rất hiểu lòng người!
- Tử Liên vương, mời dùng trà! - nàng cung kính nhìn nam tử trước mắt.
Một thân tử bào, khuôn mặt tuấn tú, nhưng mang phần lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt nhìn Phong nhi chứa vài phần thương yêu của ca ca dành cho đệ đệ của mình.
- Chăm sóc tốt cho tứ đệ! - hắn lạnh lùng nói.
- Vâng! - nàng gật đầu.
- Được rồi, hai con ngồi vào chỗ đi!
Mộ Dung Nguyệt nắm tay chàng hướng tới chỗ mình ngồi xuống, lạnh nhạt quan sát một vòng, sau liền nhớ lại những gì mình đã xem hôm qua. Tam tỉ thì đã theo phu quân về Đông Du quốc, ngũ đệ thì hiền hoà chất phác rất quan tâm Bạch Vân Phong, lục muội thì ngây thơ không quan tâm sự việc trong cung, thất đệ theo phe thái tử liền đối chọi với Bạch Vân Phong, còn lại những vị công chúa cũng xu nịnh thái tử mà chế nhạo chàng.
Khẽ nhếch môi, các ngươi cứ việc cười nhạo, tên thái tử kia ngươi đã cả gan động vào người của nàng thì nhận hậu quả cũng đừng mong chết ổn.
- Được rồi, trẫm còn có việc, các con làm quen nhau đi!
- Dạ, cung tiễn phụ hoàng, mẫu hậu! - cả nhóm người liền hành lễ.
Hoàng thượng vừa rời đi, lật tức lộ bản chất ra, Mộ Diêu nhếch môi bước tới chạm vào người Bạch Vân Phong, sau đó tán nhẹ hai cái vào mặt chàng:
- Ngươi cũng muốn học làm người lớn sao, cưới được mỹ nhân về rồi, ngươi có biết làm cho nàng hạnh phúc không?
- Hắn chỉ là tên ngốc thì làm sao mà biết được, thái tử ca! - Bạch Du Hạo cười lớn.
- Thất đệ, được rồi, tứ ca bị như vậy mà đệ còn cười cợt! - Bạch Tử Dạ nói lạnh.
- Thất đệ nói đúng thôi, hắn là kẻ ngốc thì làm sao có thể trách người khác, Nguyệt nhi, ngươi có muốn đến phủ thái tử của ta một chuyến không?
Mộ Dung Nguyệt chán ghét nhìn khuôn mặt nàng, dung mạo tuy tuấn tú nhưng so với tướng công của nàng vẫn thua xa. Bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm liền nói nhẹ:
- Thái tử ca, huynh nói chuyện đùa cợt cũng có giới hạn!
- Bổn thái tử không đùa! - Mộ Diêu bất ngờ kề sát gần nàng thì "Bốp".
- Ai da... thái tử ca, ta là phản xạ bất ngờ có điều kiện thôi, ngài cũng biết mà, ta là con nhà võ nên phải xạ cũng là đánh người! - nàng xoa xoa bàn tay của mình.
- Ngươi...! - Mộ Diêu tức giận che vết thương ngay miệng.
- Được rồi, thái tử, huynh nên trở về đắp thuốc đi! - nhị ca - Bạch Tử Liên lạnh như băng.
- Phong nhi.. mau hành lễ với thái tử ca rồi về! - nàng lay tay tướng công mình.
- Thái tử ca, an hảo!
Nàng nhếch môi cười nhẹ, nắm lấy tay chàng rời đi vừa ra tới cửa liền nghe tiếng la hét:
- Sao ngứa thế này, mau truyền ngự y!
- Thái tử, chàng sao vậy? mau truyền ngự y nhanh! - thái tử phi lo lắng.
Mộ Dung Nguyệt cười khẽ, thuốc của nàng chế mà muốn giải sao, đúng là nực cười. Đáng chuẩn bị ra về thì bị ngay thái tử phi kéo lại truy vấn:
- Ngươi hạ thuốc đúng không?
- Đúng rồi sao... đó chỉ là cảnh cáo hắn thôi, lần sau còn bắt nạt Phong nhi của ta thì đừng trách ta ra tay nặng hơn! Phong nhi, về!
Nàng lạnh nhạt quay lưng cùng Phong nhi rời đi. Phía sau là tiếng là hét đổ vỡ của thái tử khiến nàng cười thích thú.
Hộ vệ cận thân của Bạch Vân Phong vừa thấy hai người liền cúi đầu mở rèm cửa kiệu. Cả hai yên vị trong xe, kiệu liền rời đi.
------