Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 87: Ân đoạn nghĩa tuyệt




“Ngươi…Đồ tiện nhân, ngươi thấp hèn giống mẹ của ngươi, một dạng không biết xấu hổ, A a a…Ngươi dám đánh ta? Ngươi cư nhiên dám đánh ta?” Kế tiếp, bà ta không chịu nổi còn chưa nói xong đã bị Vũ Nhạc hung hăng tát một phát. d$d%l@q#d Rồi sau đó, nàng dẫm một cước lên mặt bà ta, tay phải chỉ xuống, từ trên cao nhìn xuống người đàn bà nhếch nhác trước mắt, giọng nói của nàng vô cùng lạnh lẽo: “Tiết Bảo Phượng, không thể không bội phục khả năng của ngươi, như vậy nữ nhi bảo bối của ngươi đã báo cho ngươi biết tin ta sẽ trở về rồi? Làm sao ngươi có thể bình tĩnh đứng ở đây diễu võ giương oai thế? Ôi chao, ta nên khen ngươi ngu xuẩn sao? Hay là nên khen ngươi có khí phách đây?”

“Tiện nhân sinh ra vẫn là tiện nhân, ngươi…” d%d^l*q@dBà ta còn chưa kịp nói xong, Vũ Nhạc dùng lực dưới chân, khuôn mặt béo múp của bà ta nhất thời thay đổi, nhân cơ hội này, Vũ Nhạc thần không biết quỷ không hay bỏ đan dược vào miệng bà ta, Tiết Bảo Phượng sợ trắng mặt: “Ngươi…Đồ tiện nhân, ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Độc dược vẫn không khép được cái miệng của ngươi sao?’ Vũ Nhạc thờ ơ nhìn bà ta, thật sự không hiểu loại người này sao lại vừa mắt Yêu Vấn Thiên? Mấy năm nay tại sao hắn lại ngu ngốc để nữ nhân này thao túng tất cả? Vừa rồi nếu không phải Mia lén lút nói chuyện tình yêu của nữ nhân nay thì làm sao nàng có thể nhớ tới cách trừng trị này?

“Độc, độc dược? Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cho ta ăn cái độc dược gì?” Tiết Bảo Phượng bị Vũ Nhạc giẫm lên, mà ẩn vệ xung quanh đã đứng yên, lúc này trong lòng cũng không thể bình tĩnh nổi, lần đầu tiên cảm giác được đe dọa chết chóc.

“Đối với người khác có

thể gọi là độc dược, nhưng mà đối với ngươi lại là thần dược, là một loại thần dược cho ngươi dục tiên dục tử, sao rồi, có phải ngươi nên cảm kích ta hay không?” Vũ Nhạc thâm trầm nhìn Tiết Bảo Phượng, trên mặt đột ngột nở nụ cười tươi.

“Ngươi… Ngươi đê tiện, đê tiện.” Tiết Bảo Phượng là kẻ thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của Vũ Nhạc, vài lần vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị Vũ Nhạc ghì lại: “Muốn phản kháng? Với sức lực hiện giờ của ngươi, chậc chậc, đúng là không biết lượng sức.”

“Đê tiện? Năm đó ngươi bí mật giết chết ta và Mộc Ngự, sao lại không thấy ngươi tự nói mình đê tiện? Lúc ngươi cho Yêu Vấn Thiên đội nón xanh, sao không thấy ngươi nói mình đê tiện? Ngươi ngầm sát hại hạ nhân của Yêu Cung, lại chưa từng nói mình đê tiện? Hiện tại lại còn giả bộ làm người tốt trước mặt ta? Tiết Bảo Phượng, ngươi không biết hôm nay ngươi chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép sao? Hôm nay, ta sẽ khiến cho ngươi thành kẻ ai cũng có thể làm chồng, thấy thế nào?” Vũ Nhạc cười lạnh, nữ nhân tàn nhẫn như vậy quả thật là chết chưa hết tội. Để cho bà ta chết thì quá đơn giản, hôm nay, nàng muốn hành hạ bà ta đến chết, thống khổ đến chết.

“Kéo bà ta đến chuồng ngực, để cho bà ta hưởng thụ thật tốt.” Vũ Nhạc gợi lên nụ cười tà khí nhìn về phía Tiết Bảo Phượng. Mộc Ngự, Qua Nhiễm run rẩy cả người, kéo nữ nhân mặt xám tro tới chuồng ngựa. Tới lúc này Tiết Bảo Phượng mới lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, toàn thần bà ta run rẩy kịch liệt, điên loạn gào thét: “Yêu Vũ Mị, ngươi không chết tử tế được, ngươi nhất định xuống Địa ngục, ngươi nhất định xuống Địa ngục…” Nhưng mà, trả lời bà ta chỉ là sự im lặng.

“Tiểu thư, những người này làm sao bây giờ?” Vũ Nhạc nhìn đám hắc y nhân bị cố định, lông mi nàng khẽ nâng, nhẹ nhàng nói: “Cứ để đứng vậy đi, Yêu Vấn Thiên ở đâu?”

“Ngày hôm qua lại bế quan, tính thời gian thì xế chiều sẽ đi ra.” Đi tới Yêu Cung các nàng mới biết Yêu Vấn Thiên trừ luyện võ chỉ có luyện võ, đối với chuyện của Yêu Cung rất ít khi nhúng tay, đó cũng là lí do vì sao Tiết Bảo Phượng lại càn rỡ như vậy.

“Còn nữ nhi của Tiết Bảo Phượng?” Vũ Nhạc thản nhiên mỉm cười, xế chiều sao? Có phải nàng nên an bài thật tốt không?

“Yêu Vũ Nghiên đang trên đường trở về Yêu Cung, khoảng nửa giờ nữa sẽ tới, Yêu Vũ Lị đang luyện võ ở sau núi, xế chiều mới trở về.” Cung Tuyết nhìn giữa lông mày Vũ Nhạc lộ ra sát ý, không khỏi ngầm thở dài, mẹ con ba người này, hôm nay xem ra không sống tốt rồi.

“Nếu xế chiều mới trở về, vậy thì vì các nàng hãy an bài thịnh yến thật tốt nhỉ?” Con ngươi tự tiếu phi tiếu nhìn về phía hắc y ẩn vệ phía sau. Bối Khả rùng mình một cái, không phải tiểu thư muốn…?

“Đem mấy thứ ẩn vệ đã uống thuốc này ném vào chuồng ngựa đi, xế chiều sao, chắc là đủ mỗi người một lần chứ?” Nghe Vũ Nhạc nói lời tà ác không thể tà ác hơn, Bối Khả trợn tròn mắt, thì ra để cho nữ nhân Tiết Bảo Phượng kia hầu hạ mấy chục đại nam nhân, cộng thêm không biết bao nhiêu tuấn mã? Chủ ý này hình như quá ác độc rồi?

“Sao thế? Các người không đành lòng sao?” Nhìn ba người đứng yên không nhúc nhích hiển nhiên bị dọa ngốc, Vũ Nhạc phá lệ thấy tội nghiệp, “Các người nghĩ lại xem nữ nhân này đã hại chết bao nhiêu người, nghĩ lại bà ta đối xử với ta như thế nào, các ngươi có thấy nhẫn tâm không?”

Ba người Cung Tuyết hơi giật giật khóe miệng, nhìn về phía Vũ Nhạc. “Không phải chúng ta không đành lòng, mà là, hình như để cho bà ta hưởng thụ rồi?”

Choáng váng, thì ra ba người này so với nàng còn phúc hắc hơn? “Vậy ngươi có cách nào tốt hơn không?”

Mia kì quái nhìn Vũ Nhạc một cái, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: “Không, muội thấy cách này rất tốt, có phải không Tuyết nhi? Khả nhi?”

Ba người tựa hồ nghĩ ra cái gì, liên tục gật đầu, thần tốc gọi Linh thú khế ước của mình ra, đem đám hắc y nhân đi về phía chuồng ngựa. Xem ra đêm nay, Yêu Cung nhất định không yên tĩnh.

Lúc này, nam nhân tuấn mỹ đang đứng trên khoảng không trung, nhìn nữ nhân nhà mình không chút lưu tình dùng thủ đoạn cương quyết, nhịn không được tấm tắc: “Không ngờ nàng lại dùng cách này trừng trị tiện nhân kia, rất độc đáo!”

“Chủ nhân, các thế lực dưới cờ Yêu Cung, chỉ cần ngài ra lệnh lập tức có thể tan ra.” Tù Ngưu lặng yên không tiếng động xuất hiện trong hư không, trầm giọng bẩm báo với Thiên Duật Dạ.

“Chủ nhân, Yêu Vũ Nghiên đã bị chúng ta ngăn cản bên ngoài, khi nào thì cho nàng đi vào, đang đợi ngài ra lệnh.” Một giọng truyền âm nhập thuật truyền tới từ xa.

Nghe thủ hạ báo lại, đôi mắt Thiên Duật Dạ chậm rãi nhắm lại, không có ý muốn mở miệng, cả người tản mát ra khí phách vương giả. Đám người Tù Ngưu biết hắn đang chờ đợi, đang đợi trò đùa của phu nhân chính thức bắt đầu. Xem ra, hôm nay Yêu Cung khó thoát khỏi cái chết.

Màn đêm rất nhanh buông xuống, vùng trời của Yêu Cung tràn ngập không khí quỷ dị, Yêu Vấn Thiên vừa đi ra khỏi cấm địa bất thình lình bị hắc y nhân đánh cho trở tay không kịp, mắt thấy đối phương bị thua lại đột nhiên lắc mình thoát đi, làm sao Yêu Vấn Thiên bỏ qua cơ hội này? Hắn không chút nghĩ ngợi đi theo.

Cùng lúc đó, Yêu Vũ Nghiên vừa tiến vào Yêu Cung và Yêu Vũ Lị vừa đi ra từ sau núi đều bị hắc y nhân dẫn tới khu nuôi ngựa. [Tieutam: oa oa tới khúc hay rùi ha ha] Vừa bước vào chỗ này, các nàng rất nhanh cảm giác nơi này không bình thường, Yêu Cung hôm nay tựa hồ có chút quái dị, rốt cuộc làm sao bất thường, trong chốc lát không nói rõ được.

Ngay tại lúc bọn họ tập trung tìm kiếm hắc y nhân thì một tiếng kêu thê thảm cắt ngang trời đêm, tỷ muội hai người biến sắc. Đây là…Là tiếng của mẫu thân? Hai nàng kiềm chế cảm giác khẩn trương, nhún chân một chút, bay về phía âm thanh phát ra…

Khi tỷ muội hai người cùng với Yêu Vấn Thiên đi tới chuồng ngựa, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Bọn họ nhìn thấy gì? Mấy chục nam nhân lõa lồ đứng trong chuồng ngựa, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm nữ nhân dưới chân đang rên rỉ, mà lúc này trên người nữ nhân cư nhiên lại là một con tuấn mã…

Nhìn đến đây, dù là kẻ ngốc cũng biết bên trong đang xảy ra chuyện gì? Ngay tại lúc đám người Yêu Vũ Nghiên phẫn nộ muốn rời đi, lại bị lời nói của nữ nhân làm kinh sợ tới mức lảo đảo, “Mau, nhanh một chút, bảo bối nhanh một chút đi!” Giọng nói này, giọng nói này không phải là mẫu thân của các nàng sao? Yêu Vũ Lị và Yêu Vấn Thiên bị giọng nói làm sững sờ tại chỗ, quên cả phản ứng.

Đối với việc Tiết Bảo Phượng dâm loạn, tỷ muội hai người sao lại không biết chứ? Nhưng hôm nay nhìn thấy hình ảnh khẩu vị nặng như vậy, đương nhiên các nàng bị dọa u mê rồi? Mẫu thân đang làm gì? Sao lại cùng… Mà bên người còn có mấy chục nam nhân đứng bên cạnh, trời ơi, chỉ cần nghĩ tới cảnh đáng sợ kia, chân các nàng lập tức run rẩy. May mắn, may mắn phụ thân không biết, nếu bị phụ thân biết thì mẹ con ba người các nàng làm sao ở lại Yêu Cung?

Nhưng mà, sự thật là ngươi sợ cái gì thì nó lập tức đến. Ví như bây giờ Yêu Vấn Thiên đã tức giận gần như điên cuồng, ngửa mặt lên trời gầm lên: “Tiết Bảo Phượng, đồ tiện nhân này, đi chết đi!” Sau đó, một chưởng quét qua chuồng ngựa, chuồng ngựa đổ ầm ầm. Nhưng khiến hắn suýt thổ huyết lần nữa là mặc dù chuồng bị sập, nhưng người bên trong và súc sinh vẫn không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tiến hành. Yêu Vấn Thiên nắm chặt quả đấm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, từng bước một đi về phía chuồng ngựa.

Hai tỷ muội Yêu Vũ Nghiên, Yêu Vũ Lị đang đứng ở đó không xa bị phụ thân xuất hiện làm cho choáng váng, nhưng khi các nàng kịp phản ứng lại đã thấy Yêu Vấn Thiên đã tiến vào trong chuồng ngựa nồng đậm mùi tình dục, nắm lấy Tiết Bảo Phượng lõa lồ không chút nương tình kéo ra khỏi chuồng ngựa, phẫn nộ ném xuống thảm cỏ, “Giỏi cho ngươi Tiết Bảo Phượng, không nghĩ ngươi bây giờ lại bụng đói ăn quàng như vậy? Cư nhiên cả súc sinh cũng cần? Giữ lại ngươi ở đây đúng là vứt thể diện của Yêu Cung ta, ngươi đi chết đi!”

Ngay tại lúc chưởng của Yêu Vấn Thiên sắp rơi vào người Tiết Bảo Phượng, Yêu Vũ Nghiên và Yêu Vũ Lị điên cuồng chạy đến, một trái một phải ôm chân Yêu Vấn Thiên, lớn tiếng khóc: “Phụ thân, phụ thân, người hạ thủ lưu tình, nương không phải là người như vậy, chuyện này nhất định là có người hãm hại, phụ thân người tra xét rõ ràng rồi giết cũng không muộn mà!” “Đúng vậy phụ thân, mấy năm nay người bế quan tu luyện, nếu không phải mẫu thân vất vả quản lý Yêu Cung từ trên xuống dưới, làm sao có thế thái bình như bây giờ? Mẫu thân dù không có công lao cũng có khổ lao chứ? Phụ thân bây giờ hỏi cũng không hỏi rõ ràng, đã muốn định tội mẫu thân, không phải độc đoán sao?”

“Độc đoán? Qua loa? Các ngươi mở to hai mắt, nhìn cho rõ cái người các ngươi gọi là mẫu thân, bà ta đâu có một chút nào bộ dáng làm mẹ? Tình huống hiện giờ, bà ta ngay cả kĩ nữ cũng không bằng, giữ lại bà ta làm gì? Còn không bằng một đao giết chết!” Yêu Vấn Thiên sớm đã xanh mặt, giận dữ giơ tay lên hạ chưởng, đá hai nữ nhi một trái một phải văng ra, sau đó hướng về phía Tiết Bảo Phượng chuẩn bị hạ chưởng. Thời khắc nguy cấp, Yêu Vũ Nghiên nắm lấy một tay mẫu thân, Yêu Vũ Lị nhanh chóng tiến lên ôm Tiết Bảo Phượng vào lòng. Khi chạm tới nhiệt độ nóng bỏng trên người bà ta, ánh mắt nàng trầm xuống, nhìn về phía Yêu Vấn Thiên hoảng sợ: “Phụ thân, mẫu thân là bị người khác hạ dược, nàng bị người khác hạ dược đó!”

“Hạ dược? Thì sao? Thân thể thảm hại như vậy còn vọng tưởng ở lại Yêu Cung, quả thật là nằm mơ!” Trong mắt Yêu Vấn Thiên không thể chịu nổi một hạt cát, nữ nhân của mình lại làm chuyện bậy bạ với súc sinh, để mặt mũi hắn ở đâu? Nếu như bị hại có thể tha, nhưng không có khả năng cho nàng tiếp tục ở lại Yêu Cung.

“Phụ thân, làm sao người có thể nhẫn tâm như vậy? Mẫu thân là thê tử của người mà? Người quên nàng đã vì người mà lo liệu cho cái nhà này bao năm sao?” Yêu Vũ Nghiên đẫm lệ nhìn Yêu Vấn Thiên, chính mình không tin được phụ thân sẽ coi trọng thể diện như vậy, vậy thì cuộc sống về sau của ba mẹ con các nàng sẽ thế nào?”

“Oa, cảm động như vậy sao? Ở đây diễn tuồng gì đây? Có phải ta đã bỏ lỡ cái gì rồi không?” Ngay tại lúc ba người vì Tiết Bảo Phượng mà giằng co, Vũ Nhạc chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi tới.

Nhìn thấy Vũ Nhạc đột nhiên xuất hiện, Yêu Vũ Nghiên hiểu ra cái gì, cười một cái, nổi nhận đùng đùng nhìn chằm chằm Vũ Nhạc: “Là ngươi, là ngươi đúng không, nhất định là ngươi làm?”

“Ôi chao, vị đại tiểu thư này, ngươi nổi điên làm gì? Ta làm cái gì? Bản cô nương đã làm cái gì

rồi? Tới đây, ngươi nói cho ta biết ta đã làm cái gì rồi?" Vũ Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Yêu Vũ Nghiên, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo.

"Nghiên nhi, nàng là ai?" Yêu Vấn Thiên nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt anh tuấn rét lạnh, từ khi nào phòng vệ của Yêu Cung không chịu nổi một kích như vậy? Ai cũng có thể đi vào rồi?

"Ta là ai? Ha ha, phụ thân đại nhân thân ái, ngươi cư nhiên lại hỏi ta là ai? Thật sự vừa buồn cười vừa đáng giận đó, sao thế, chỉ có hai năm thôi ngươi đã quên mất ta?" Yêu Vũ Mị cười châm chọc nhìn về phái Yêu Vấn Thiên, thật không hiểu nổi mẫu thân thần bí khó lường của nàng, tại sao lại coi trọng tên Yêu Vấn Thiên ngoại trừ luyện võ đều không quan tâm cái gì, nam nhân như vậy có cai gì tốt?

"Ngươi....Ngươi là Mị nhi?" Yêu Vấn Thiên không thể tưởng tượng thiếu nữ tuyệt mĩ trước mặt là nhị nữ nhi Yêu Vũ Mị khiếp nhược vô năng, mặt vàng như nến trước kia, nắng chói sáng như vậy rất khác so với trong trí nhớ.

Vũ Nhạc châm chọc cười: "Trước kia thôi, hiện tại thì không phải. Hiện giờ thân phận của ta là đại tiểu thư Nhạc gia, Vũ Nhạc. Không phải là nữ nhi Yêu Vũ Mị của ngươi."

"Con đang oán trách phụ thân sao?" Yêu Vấn Thiên nhìn Vũ Nhạc cười châm chọc, đột nhiên cảm thấy áy náy, ngay cả ngữ khí cũng vô ý thức có chút ôn nhu.

"Không hề yêu, tại sao lại oán trách? Đối với ta, ngươi bất quá chỉ là một người không quen biết thôi!" Vũ Nhạc cười phì ra, chẳng muốn liếc hắn một cái.

"Ngươi thấy ngươi ngu chưa Yêu Vũ Mị, ngươi đã không làm phụ thân nhận ra, ngươi còn trở về làm cái gì?" Yêu Vũ Lị không có cơ hội chen miệng sau một hồi sững sờ liền lấy lại tinh thần, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Yêu Vũ Mị, giọng giễu cợt nói.

"Làm cái gì? Dĩ nhiên là quay về đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta rồi! Ví dụ như Mạc Thương cầm mẫu thân để lại cho ta, ví như Tử Mị châu mẫu thân để lại cho ta, mấy thứ này đề bị ba mẹ con các người đoạt đi chẳng lẽ ta không nền đòi lại sao?" Vũ Nhạc dùng ánh mắt ám chỉ ngu ngốc nhìn ba mẹ con từ trên xuống dưới, ý châm chọc hiện lên trong mắt: "Không nghĩ tới, tiện thiếp này lại làm ra chuyện xấu hổ mất mặt như vậy, đúng là làm bẩn mắt ta. Mộc Ngư, chúng ta đi, nếu hiện giờ các nàng không rảnh thì chúng ta tự mình tìm kiếm, tìm xong rồi khẩn trương rời đi, nơi giẻ rách này ta không muốn ở lại dù là một phút."

"Ngươi....Ngươi dám? Nghĩ tới Tử Mị châu mình yêu quý bị Vũ Nhạc cướp đi, Yêu Vũ Lị nhanh chóng đứng lên, mặt trắng xanh giận dữ hận không thể bổ nhào vào Vũ Nhạc: "Ngươi đồ củi mục, cư nhiên còn dám tới Yêu Cung cướp đồ, đúng là không biết lượng sức." Yêu Vũ Nghiên muốn nhắc nhở nàng ta nhưng không kịp nữa, Vũ Nhạc giơ tay ra, dùng lực, chỉ nghe pặc một tiếng, chính là tiếng cổ tay Yêu Vũ Lị trật khớp. Khi Yêu Vũ Lị vẫn còn kinh sợ, Vũ Nhạc giẫm một cước lên nàng ta: "Củi mục? Nếu ta là củi mục thì hiện giờ các ngươi, dù là củi mục cũng không bằng." Dứt lời, nàng yên lặng xoay người, càng không thèm nhìn thấy hai tỷ muội hoảng sợ trên mặt đất.

"Mị nhi, con đã thay đổi." Giọng nói tràn đầy cảm xúc của Yên Vấn Thiên vang lên sau lưng nàng, Vũ Nhạc dừng chân lại một chút, cười lạnh lẽo: "Thay đổi? Sau khi mẫu thân ta qua đời, ngươi đã từng để ta vào trong mắt chưa? Ta thay đổi như thế nào ngươi có biết không? Ngươi làm sao biết mấy năm nay ta bị đám người kia hành hạ thế nào? Một câu ta thay đổi là có thể tìm lại tình thân đã mất sao? Đúng là vô cùng chọc cười, lúc ta bị Tiết Bảo Phượng đẩy xuống vách núi, ngươi đang ở nơi nào? Khi bà ta nói ta đã chết, ngươi có đi tìm thi thể của ta chưa? Nếu ngươi không hề có chút tình cảm phụ tử nào với ta, thì có tư cách gì nói ta thay đổi?" Dứt lời, đôi mắt trong suốt quay lại nhìn khuôn mặt làm cho nàng ghê tởm, nàng nắm chặt bàn tay, hận ý trong mắt không hề che giấu: "Yêu Vũ Mị từ ngày đó đã không còn liên quan với Yêu Cung, với Yêu Vấn Thiên ngươi, đã không còn tình phụ tử."

Lời nói ngoan độc quyết tuyệt làm Yêu Vấn Thiên chấn kinh, lúc hắn phục hồi tinh thần muốn đi tìm thì nữ nhi của hắn đã sớm biến mất không thấy. Nhiều năm đã qua, lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực như vậy.

Hắn nhìn ba mẹ con bên cạnh, lúc này Yêu Vấn Thiên mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra toàn bộ đều do chính mình tạo nghiệt. Nếu như hắn không lo thế sự, thì làm sao không biết nữ nhi của mình bị tiện thiếp hãm hại? Nếu như không có lệnh bài của hắn thì nữ nhi này làm sao đảo lộn cả Yêu Cung? Tử Tinh à, ta thật sự đã phụ lòng nàng, quên đi lời nàng dặn dò, cũng phụ lòng thương của nữ nhi. Hắn, hắn thật sự không xứng có tình phụ tử, không xứng!