Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 86: Nhị tiểu thư Yêu Cung




Tiết Bảo Phượng nhìn Yêu Vấn Thiên không quay đầu lại đi thẳng ra cửa, nhất thời toàn thân bà ta run cầm cập, móng tay từ lúc nào đã cắm vào trong thịt cũng không có cảm giác, đôi mắt xếch lộ sát ý và ngoan độc: “Tiểu tiện nhân, hai năm trước ta có thể trừng trị ngươi, hai năm sau, ngươi cũng đừng mơ tưởng sống yên thân. Cứ chờ rồi xem.” Nhưng bà ta tựa hồ đã quên, bây giờ Vũ Nhạc đã xưa không bằng nay, làm sao một tiện thiếp nho nhỏ như bà ta có khả năng trừng trị đây?

Đám người Vũ Nhạc trở lại học viện được Tử Luyến cho nghỉ mười ngày. Sau mười ngày sẽ chính thức bế quan ở bảo tháp để tu luyện, sau khi đóng quan (đóng cửa tu luyện) không biết tới khi nào mới có thể đi ra, cho nên thời gian của các nàng cũng không còn nhiều nữa.

“Các muội có muốn về thăm nhà một lần không?” Vũ nhạc quay đầu nhìn bốn người Cung Tuyết, nghe Tử Luyến nói, có lẽ thời gian bế quan sẽ không hề ngắn.

Bốn người Cung Tuyết không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Lần này xuất môn đương nhiên phải công thành danh toại mới có tư cách trở về, nếu không thì chính chúng ta cũng khinh thường chính mình.”

Vũ Nhạc nghe các nàng nói vậy, tươi cười: “Không tưởng tượng được ý nghĩ của chúng ta lại không mưu mà hợp, như vậy cũng tốt, chờ chúng ta thực sự trở nên cường đại rồi trở về cũng chưa muộn. Vậy mười ngày này các muội hãy theo ta về Yêu Cung nhé?”

“Vô cùng vinh hạnh.” Bốn người Cung Tuyết đã nghe Mộc Ngư thuật lại mọi chuyện, cả đám cũng tức giận tới đau gan, thù này các nàng nhất định phải đòi lại.

“Vậy thì bây giờ xuất phát.” Vũ Nhạc vỗ vỗ tay, Cung Tuyết gọi Phi Thiên ưng tới, một nhóm sáu người hướng về phía Yêu Cung.

Có Phi Thiên ưng trợ giúp, qua thời gian không lâu, sáu người Vũ Nhạc thuận lợi tới dưới chân núi cao nhất của Yêu Cung, Thiên Huyền. Nhìn mây mù ẩn hiện khắp dãy núi, Vũ

Nhạc quay đầu nhìn về phía Mộc Ngư: “Vị trí Yêu Cung cụ thể ở chỗ nào?”

Mộc Ngư vừa nghe nàng nói, vừa định mở miệng thắc mắc, lại chợt nhớ ra tiểu thư mất trí nhớ, lại từ từ giải thích: “Leo lên ngọn núi này sẽ nhìn thấy một đồng bằng, nơi đó là cổng vào Yêu Cung, có điều kết giới của Yêu Cung cũng không phải người bình thường có thể phá. Nhưng may mắn tiểu thư là dòng chính nữ của Cung chủ, có tiểu thư ở đây thì kết giới này phá dễ như trở bàn tay.”

“Hả? Dựa vào cái gì?” Mộc Ngư vừa nói như vậy, lập tức làm cho mọi người hiếu kỳ, Vũ Nhạc lại nhìn về phía Mộc Ngư đầu tiên: “Chẳng lẽ là dùng… máu của ta?”

“Vâng, tiểu thư, chỉ cần một giọt máu của người, chúng ta có thể thoải mái đi qua cửa.” Mộc Ngư cười cười gật đầu, quả nhiên tiểu thư là thông minh nhất.

Sau nửa canh giờ, sáu người Vũ Nhạc vừa mới phá bỏ kết giới, đứng ở trước một hồ sen. Xung quanh mọi người đột nhiên xuất hiện mấy ẩn vệ hắc y, thủ lĩnh hắc y thận trọng nhìn Vũ Nhạc: “Các ngươi là ai? Lại dám cả gan xông vào Yêu Cung?”

Vũ Nhạc hai tay ôm ngực, nhíu mày nhìn về phía hắc y nhân cầm đầu: “Tự tiện xông vào? Chúng ta quang minh chính đại tới đây hiểu không?”

“Lớn mật? Yêu Cung há là nơi đám nhóc con các ngươi có thể tới? Mau rời khỏi đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.” Tuy trên mặt hắc y nhân không chút thay đổi nhìn đám người Vũ Nhạc nhưng lời nói ra vẫn lưu một đường sống. Dù sao, kết giới này không phải bất luận kẻ nào cũng có thể phá, nhất lại là một đám tiểu nha đầu ít tuổi, lại càng thêm không tưởng tượng nổi.

“Dừng tay, Nhị tiểu thư hồi cung, các ngươi cũng dám chặn đường sao?” Mộc Ngư mặt không biến sắc chắn trước người Vũ Nhạc, trên khuôn mặt hiện lên vẻ sắc bén và thống hận. Tiểu thư mới đi hai năm mà thôi, cả đám người này cư nhiên đã không nhớ rõ rồi sao? Lòng người dễ đổi, quả thật không giả. Nhưng Mộc Ngư không hề biết sau khi Yêu Vũ Mị rời đi, người trong Yêu Cung cơ bản đã bị Tiết Bảo Phượng thay đổi mấy lần, làm sao có người biết tới nhị tiểu thư đã qua đời này chứ?

“Nhị tiểu thư? Chúng ta chỉ biết đại tiểu thư và tam tiểu thư, không biết tới nhị tiểu thư? Cô nương, không phải các ngươi đi nhầm chỗ rồi chứ?” Hắc y ẩn vệ cười lạnh, náo loạn một hồi hóa ra là tới nhận thân sao?

“Này này này, ta nói ngươi ngốc tử kia? Ngươi còn có mặt mũi đứng ở đây cười sao? Nếu không có nhị tiểu thư thì làm gì có tam tiểu thư? Não của ngươi bị cửa kẹp sao?” Quả Nhiễm chịu không nổi sắc mặt của bọn chó giữ nhà này, sau khi khinh bỉ một hồi, kéo kéo Vũ Nhạc vào bên trong: “***, không phải chỉ là một cái Yêu Cung giẻ rách thôi sao? Ngươi mời lão nương tới, lão nương còn chưa đồng ý đâu. Nếu không phải vì tiểu thư nhà ta thì ai muốn tới cái nơi quỷ quái này chứ? Tiến vào cửa cũng phải cho máu, cái tên biến thái nào thiết kế vậy?”

“Khụ, Nhiễm nhi, muội có thể bình tĩnh một chút được không?” Mia nhất thời chịu không được, trực tiếp phì cười.

“Nhẫn cái quỷ gì, các ngươi có đi hay không? Không đi thì chúng ta đi.” Dứt lời nàng kéo Vũ Nhạc dùng khinh công bay qua hồ sen. Đám người Mộc Ngư thấy thế, cũng nhanh chóng bắt kịp, không chút nào để ý tới ẩn vệ u mê bị Quả Nhiễm mắng, “Hừ, mắt chó nhìn người thấp, phản ứng lại chậm như vậy, thật sự là chủ nào tớ nấy! Trình độ này cũng đòi làm ẩn vệ? Ánh mắt của nữ nhân kia quả thật bình thường.”

Khi nhóm ẩn vệ phản ứng lại, mấy người Vũ Nhạc đã sớm rời đi. Bọn chúng chán nản, nhưng không quên báo tin cho tất cả ám vệ của Yêu Cung. Trên dưới Yêu Cung rất nhanh nhận được tin báo, mà ngay cả nữ nhân nào đó đang ở trên giường vận động cũng kinh ngạc dừng lại, “Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa?”

“Khởi bẩm Cung chủ phu nhân, vừa mới có sáu thiếu nữ xâm nhập Yêu Cung, tự xưng là nhị tiểu thư…” Nha hoàn còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng bình hoa rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng Tiết Bảo Phượng dốc cạn tức giận hô lên: “Lão nương nuôi đám người các ngươi làm cái gì không biết? Cư nhiên sáu nữ tử cũng không ngăn được? Biến, cút hết cho ta, nhất định đừng cho nàng ta xuất hiện trước mặt Cung chủ, nếu không các ngươi mang đầu tới gặp ta.” “Dạ dạ dạ, nô tỳ đi ngay.” Giọng nói của tiểu nha hoàn run rẩy, bước nhanh ra cửa.

Mà lúc này trên giường lớn hỗn độn của Tiết Bảo Phượng có một vị nam quan môi hồng răng trắng đang nằm, vẻ mặt khó chịu nhìn Tiết Bảo Phượng. Bà ta nhìn về phía mông hắn đạp một cước: “Còn thất thần cái gì? Mau cút cho ta, thời gian này đừng đến nữa!”

“Phu nhân… Người, đây là người không cần ta nữa sao?” Nam quan bộ dáng non mềm vừa nghe bà ta nói, nhất thời bị dọa trắng mặt, vô cùng căng thẳng nhìn Tiết Bảo Phượng, bộ dáng vô cùng tội nghiệp.

Tiết Bảo Phượng đau đầu muốn nứt, “Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, gần đây trong cung có việc, ngươi cũng đừng xuất hiện nữa, có cơ hội ta sẽ tới tìm ngươi.”

Nam nhân lập tức vui mừng: “Phu nhân, ngươi nói thật chứ?”

“Thật sự, thật sự, mau mau đi đi, ta còn muốn đi tới chỗ Cung chủ.” Tiết Bảo Phượng vỗ vỗ mông tròn của nam nhân, xốc chăn lên, lâp tức có nha hoàn không chớp mắt thay y phục cho bà ta, nam nhân kia cư nhiên cũng không hề cố kỵ mặc y phục. xem ra bọn họ đã luyện thành thói quen rồi.

Mặc dù đã hai năm không trở về Yêu Cung nhưng nơi này vẫn không hề thay đổi, cho dù cảnh còn người mất nhưng vẫn như cũ có thể thấy được hồi ức năm đó. Theo sự chỉ dẫn của Mộc Ngư, đám người Vũ Nhạc nhanh chóng tìm đến Thiên các nơi Yêu Vấn Thiên ở.

Nhưng đúng lúc này, một đám hắc y nhân từ bốn phương tám hướng dần hiện ra, vây xung quanh sáu người Vũ Nhạc. không bao lâu , một nữ nhân trung niên mặc y phục đẹp đẽ, dung nhan xinh đẹp đi tới, khi bà ta nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Vũ Nhạc lập tức hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Tiện nhân, ngươi còn mặt mũi trở về?”

“Hả? Tiện nhân mắng người nào thế?”

“Tiện nhân mắng ngươi!”

“Oa …. Hóa ra là tiện nhân đang mắng ta sao? Lão bà bà, ngươi cũng quá khiêm tốn, cư nhiên có thể tự mình hiểu lấy.”

“Ngươi … giỏi cho nha đầu chết tiệt, vài năm không thấy, mồm mép sắc bén rồi sao?” Tiết Bảo Phượng mấy năm sống trong an nhàn sung sướng đã làm cho khuôn mặt của bà ta có thịt thừa, nhất là lúc này nóng giận, bộ dáng dữ tợn làm cho người khác thấy buồn nôn.

“Quá khen, quá khen, ngươi cũng không kém đâu, càng ngày càng … ghê tởm, lão thái bà!” lần này Vũ Nhạc trở về chính là làm cho nữ nhân này khó chịu, nói ba câu vẫn không quên từ lão thái bà. Hôm nay không làm bà ta tức chết thì cũng phải sống không bằng chết.

“Ngươi,,,, ngươi lại có gan trở lại? Còn dám mắng lão nương? Ngươi được đấy Yêu Vũ Mị, đừng tưởng rằng bây giờ có Nhạc gia làm chỗ dựa, nước xa không cứu được lửa gần, có lão nương ở đây không để ngươi tới làm càn.” Tiết Bảo Phượng hiển nhiên đã quá tức giận, cây trâm đỏ thấm trên đầu theo động tác của bà ta tạo ra âm thanh chói tai, bộ dáng lúc này của bà ta có gì khác với mụ đàn bà chua ngoa?

“Ta lại ở trước mặt ngươi càn rỡ? hừ, ngươi đúng là tự đề cao mình, ngươi cho rằng ngươi là gì của ta hả? một tiện thiếp cũng dám ở Yêu Cung một tay che trời? Quả Nhiễm, Mộc Ngư, thay ta giáo huấn tiện nữ nhân không biết trời cao đất rộng này một chút,để cho nàng hiểu cái gì là thân phận khác biệt, cái gì mới là chủ nhân thật sự!”

Sát ý khát máu trong mắt Vũ Nhạc chưa bao giờ Mộc Ngư nhìn thấy, nữ nhân Tiết Bảo Phượng này, đáng chết!

Quả Nhiễm vừa nghe nàng nói, lập tức hưng phấn xoa tay, quay cổ, xoay cổ tay, sau khi làm xong động tác chuẩn bị mới nở nụ cười hung dữ nhìn Tiết Bảo Phượng: “Nữ nhân xấu xí, ngươi muốn ra tay từ chỗ nào đây hử?”

“Ngươi … ngươi dám?” Tiết Bảo Phượng hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ tình hình, bà ta đơn thuần cho rằng chỉ bằng sáu người Yêu Vũ Mị làm sao có thể đánh lại được nhiều ẩn vệ như vậy? đây không phải muốn chết thì là gì? Nhưng bà ta lại không biết, Yêu Vũ Mị bây giờ không phải là Yêu Vũ Mị năm đó nữa, làm sao có thể trừng trị nàng đây?

“Bốp, bốp” hai tiếng, trong lúc mọi người vẫn trơ mắt nhìn, Qủa Nhiễm quyệt miệng, xoa xoa bàn tay bị đau càu nhàu: “Mẹ nó, da mặt của nữ nhân này quá thô ráp, tay tỷ tỷ cũng bị đau rồi.”

“Ngươi … ngươi dám đánh ta? Tiết Bảo Phượng bị đánh bất thình lình mắt nổ đom đóm, bà ta vừa chỉ vào Qủa Nhiễm, vừa nhìn về phía hắc y nhân, đằng sau gầm nhẹ: “Các ngươi đều chết hết rồi sao? Còn khoongg bắt nữ nhân đó lại?

Nhưng mà đám ẩn vệ vẫn như cũ đứng yên không nhúc nhích, không có bất kỳ phản ứng nào. Lúc này Tiết Bảo Phượng mới cảm thấy có gì đó khong bình thường, bà ta run rẩy nói với Vũ Nhạc: “Ngươi … rốt cuộc ngươi đã làm gì?”