""Cái này, ta cũng tán thành."" Hoa Lưu Băng dịu dàng cười một tiếng, đôi mắt phượng hẹp dài chứa đựng mong đợi nồng đậm.
Quỷ Vực lạnh lùng liếc Thiên Duật Dạ một cái: ""Chúng ta nỗ lực nhiều như vậy, cuối cùng cũng được hồi báo.""
"Chết tiệt, đây là sự hồi báo mà các ngươi muốn sao? Cạnh tranh công bằng? Các ngươi cũng đừng có quên, Vũ nhi bây giờđã không phải là Nhạc Vũ, mà là Yêu Vũ Mị, là Mị nhi của ta, nghe rõ ràng chưa? Nàng, Yêu Vũ Mị là Liệt Hoả hồi sinh."" Nhìn thấy mắt của đám huynh đệ nhà mình như lang sói, Thiên Duật Dạ không nhịn được lên tiếng cảnh cáo.
Người có địa vị và thân phận ở đại lục Tiên Vực này đếm không hết, nếu hắn không bỏ sức canh giữ ở bên cạnh nàng, thì không dám đảm bảo mấy tên nhãi này sẽ tạo cho hắn bao nhiêu tai họa. Tâm lý bọn họ rất biến thái, không dành cho hắn chuyện tốt nào.
""Mặc kệ nàng là Nhạc Vũ hay Yêu Vũ Mị, ở trong mắt chúng ta, nàng chính là người tình trong mộng của chúng ta, tốt nhất mỗi ngày ngươi đều canh giữ ở bên nàng, tránh cho chúng ta nhớ thương đến đêm không thể ngủ ngon."" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thiên Duật Dạ, Nạp Lan Diễm cảm thấy tâm tình thật tốt.
""Ta thật không biết, lão yêu ngàn năm ta đây, lại được nhiều người tranh đoạt như vậy?"" Tiếng nói đầy mị hoặc của Yêu Vũ Mị bỗng vang lên, sau đó là bóng dáng xinh đẹp màu tím chậm rãi xuất hiện trước mặt bốn người.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Yêu Vũ Mị đã phục hồi lại tinh thần, cặp mắt trong như nước cũng lóng lánh ánh sáng tự tin, đây mới là Yêu Vũ Mị của bọn họ, là nữ nhân kiêu ngạo quyến rũ ấy.
""Phụt... Khụ khụ, cái gì? Lão yêu ngàn năm? Có thể miêu tả bản thân như vậy sao?""
Nạp Lan Diễm bị sặc nước trà, đau khổ lau nước mắt ở khóe mắt, nhìn Yêu Vũ Mị như thấy cái gì thật hiếm lạ, nữ nhân này, càng ngày càng làm người ta hỏng mất, mỗi lần nói chuyện, luôn có một hai câu như vậy làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
""Để cho các ngươi nhớ thương một ngàn năm, không phải lão yêu thì là cái gì? Huống hồ ta đây là yêu nữ chuyên mê hoặc, năm đó chính là người khiến Yêu Vương, Quỷ Vương, Thần Vương cùng nhau chán ghét. Yêu nữ Ma giới Yêu Vũ Mị, năm đó, ta đúng là một thời cực kỳ may mắn!"" Yêu Vũ Mị nhận lấy trà ngon do Thiên Duật Dạ đưa, vừa uống trà vừa cười châm biếm bản thân.
""Đã qua nhiều năm như vậy, nàng còn nói đến chuyện này làm gì? Những lão già đó đã sớm thoái vị rồi, bây giờ Yêu tộc, Quỷ tộc, Thần giới đều do chúng ta quản lý quyết định, nàng cần gì phải nói đến việc này làm chúng ta khó trả lời chứ?"" Nạp Lan Diễm nhớ lại những chuyện lúc trước, không nhịn được lắc đầu thở dài.
Nếu trưởng bối của bọn hắn có thể sáng suốt giống như Tu La Vương thì không biết Tu La vương phi có thể trở thành Yêu phi? Quỷ phi? Hay trở thành Thần vương phi hay không? Vận mệnh thay đổi trong chớp mắt, trong lúc không chú ý, sẽ hối hận không kịp.
""Ai, nói một chút, làm thế nào nàng hồi sinhđược thế?"" Đối với việc hôm qua Yêu Vũ Mị đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, ngoài vui mừng ra, còn hết sức kinh ngạc. Phải biết rằng, mấy hôm trước Nhạc Vũ vẫn còn ở chung một chỗ với bọn họ đấy, làm sao có thể nói biến mất là biến mất chứ?
"Yêu ma, Long Nham chém giết hơn ba trăm tính mạng của Nhạc thị, lão thái gia, lão phu nhân Nhạc gia cũng không tránh khỏi một kiếp này, ta vì quá đau lòng cộng thêm chịu gió lạnh suốt một đêm, sốt cao không giảm nên "hương tiêu ngọc vẫn". Tiểu Giới và Lạp Lạp liền đặt ta vào động Hỏa Diễm, dùng Liệt Hỏa thiêu ta, sau đó, ta liền hồi sinh.""
Lời nói của Yêu Vũ Mị như gió nhẹ mây bay, nhưng mấy người Thiên Duật Dạ nghe xong, lại nhanh chóng nhăn mày, không cách nào tưởng tượng được sốt cao đến trình độ nào, thì mới "hương tiêu ngọc vẫn"?
Mười kiếp này, nàng thật sự chịu rất nhiều đau khổ, tương lai, nhất định phải cho nàng một cuộc sống thật hạnh phúc.
""Ba ngày sau, chúng ta phải trở về đại lục Tiên Vực, nàng còn chuyện gì chưa giải quyết không?"" Nhìn đáy mắt Yêu Vũ Mị tràn đầy phiền muộn, Thiên Duật Dạ khéo léo nói sang chuyện khác.
""Ba ngày sau? Nhanh như vậy sao?"" Yêu Vũ Mị đang uống trà liền dừng lại, rõ ràng nàng không ngờ tới ngày rời đi, lại đến nhanh như vậy.