Vương Gia Phúc Hắc

Chương 46: Vào ở Dự vương phủ




Mưa không ngừng, Nhan Sắc Sắc dừng bước, Sở Dạ cũng đứng lại, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt có một thứ nhu tình không nói nên lời, Nhan Sắc Sắc thầm nói: Dạ, nếu không thích vì sao còn trêu chọc tôi? Thật sự là ý trời sao? Nếu là hữu duyên nhưng vô phận, vậy đoạn tình này xem như cái gì? Nói như vậy, chàng cũng là vì khó xử sao?

Nhan Sắc Sắc không nói, thở dài, nhấc làn váy bị mưa ướt đi tiếp, Sở Dạ cũng đuổi theo, hai người sóng vai đi mà không nói gì nữa, so với hôm qua, lúc này có thể nói là đã tâm bình khí hòa thong dong cùng một chỗ - cũng coi như là một thứ hạnh phúc, còn Nhan Sắc Sắc, nàng chỉ nghĩ – nếu cứ thế này cũng không xem như đang xa xỉ?

Nhan Sắc Sắc là cô gái đến từ thế kỷ 21, thời đại mà luật pháp chỉ thừa nhận chế độ một vợ một cồng, nàng cũng vậy, không thể chấp nhận sống chung chồng.

o0o

"Phụ thân, hôm nay con vào ở Dự vương phủ, người chờ xem, một ngày nào đó, người cùng Dạ ca ca sóng vai đi sẽ không phải là Nhan Sắc Sắc mà là con! Con và Dạ ca ca có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng con không hiểu Dạ ca ca vì sao lại cưới Nhan Sắc Sắc? Ngày đó huynh ấy cười với con, đánh đàn với con, đùa giỡn khiến con vui vẻ, bây giờ ―― người cảm thấy con gái có nên buông tay không?" Trác Quân quỳ gối trước mặt cha, hành lý đã đặt bên người.

"Quân nhi, ngày đó trong yến tiệc ở Nhan phủ, cha đã gặp Nhan Sắc Sắc, nàng quả thật không có cá tính như con, dung mạo không bằng con, võ công sợ là cũng kém con, chỉ tiếc… con thua nàng là thua cơ trí. Trong tình cảm con cũng thua, nàng là kẻ cầm được thì cũng buông được - dám yêu dám hận, còn con….Thôi thôi, Chỉ là oan nghiệt!" Cung Thân Vương lắc đầu, lại thở dài.

Cung Vương phi nhìn con gái quỳ trên mặt đất, dõng dạc nói: "Con gái, tình yêu là phải theo đuổi mới có thể có, mẫu thân tin tưởng con gái ta là ưu tú nhất, con có gia thế vĩ đại, dung mạo xinh đẹp, cùng với võ công của con, nhất định con phải có hạnh phúc, nếu có gì khó khăn cứ nói với mẫu thân, mẫu thân nhất định giúp con."

"Mẫu thân ――"

Trác Quân nhào vào lòng Cung Vương phi, ngọt ngào gọi, như một tiểu cô nương vô cùng mê luyến sự ôm ấp của mẹ, có điều, hôm nay tiểu cô nương cuối cùng cũng đã lớn để tìm một cái ôm chỉ thuộc về cô, dù cái ôm đó không phải của cô, nhưng là cô vẫn cố sức giành lấy.