"Tỷ, là bị người ta cướp đi sao?" Tần Tinh xem Tần Nguyệt.
"Là Hạ tỷ thấy tỷ lấy được rau non nên nói nãi nãi muốn ăn canh rau dại..." Tần Nguyệt bật thốt lên!
"Lại là bọn họ, lại là bọn họ. Con đi tìm cô ta, dựa vào đâu mà bắt nạt đại tỷ như vậy!" Tần Ngọc tức tối cầm cây côn gỗ vung lên.
"Tần Ngọc, đệ đứng lại" Tần Tinh gọi lại Tần Ngọc, "Nghe tỷ nói xong đã!"
"Còn có cái gì mà nói chứ, khẳng định là Tần Hạ thấy đại tỷ kiếm được đồ ngon nên muốn chiếm đoạt, đại tỷ không cho thì bị đánh." Tần Ngọc tức giận ngạnh cổ nói, ngay cả con gái của Tần nhị gia cũng không thèm gọi tỷ tỷ nữa! Tần Ngọc cũng không hiểu nhìn về phía Tần Tinh. Trước kia mỗi lần nghe được nương và tỷ tỷ bị bắt nạt, tỷ ấy còn tức hơn cả mình, bây giờ sao vậy! Nhưng trong nhà này ngoại trừ nương, người cậu nghe lời nhất chính là Tần Tinh, tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn đứng lại.
Tần Tinh không để ý cậu, tiếp tục hỏi Tần Nguyệt "Tỷ, là như thế sao?" Tần Tinh biết, khẳng định không phải là như thế này. Dấu tay trên mặt nàng ta tuyệt đối là do người lớn đánh. Bây giờ nàng chỉ muốn biết rốt cục là đại nương hay là nhị nương, hay là người nào khác!
"Ôi, tỷ không sao đâu. Ngọc nhi, đệ đừng tức giận, buổi chiều chúng ta lại đi hái rau dại. Ngày hôm qua mới có mưa, bờ sông có nhiều rau non lắm. Tinh nhi, muội đừng nóng nảy." Tần Nguyệt không muốn các đệ muội bị khi dễ, định giấu giếm cho qua chuyện.
Lại cố tình có những người nghĩ rằng người khác thiện lương dễ bắt nạt.
Lúc Tần Ngọc chuẩn bị tiếp tục truy vấn thì ngoài cửa viện một cô gái lả lướt đi vào. So với Tần Nguyệt thì cao hơn một chút, trên người mặc một chiếc áo màu hồng thêu hoa, áo choàng ngắn, phía dưới là một váy dài màu xanh, tóc búi cao, trang điểm kiểu cô nương. Tay cầm một cái giỏ, trong giỏ có hai chùm rau dại mới hái. Cô ta cau mày, mắt dài nhỏ liếc nhìn hết những người trong viện đầy vẻ chán ghét, hắng giọng nói, "Tam nương, mẹ con nói nãi nãi thấy Tần Nguyệt lấy rau dại ngon, kêu buổi chiều lại đi hái mấy bó …"
Tần Tinh nhìn thấy cô gái đi vào, trong đầu liền vang lên một câu "Hồng phối với xanh, xấu muốn chết."
"Cái gì, Tần Hạ, cô lặp lại lần nữa xem, cô đánh tỷ tỷ của tôi, tôi đang muốn tìm cô tính sổ đây, cô còn có mặt mũi mà đến nữa." Tần Tinh đau đầu nhìn đệ đệ hơn năm tuổi tức tối vừa nhảy vừa la. Nàng hơi khó hiểu, những đứa bé thời cổ đều trưởng thành sớm như vậy sao? Thời hiện đại, trẻ con năm tuổi ngay cả trứng gà cũng không biết bóc! Lúc năm tuổi nàng đang làm gì nhỉ? Ừ, đúng, không thể so với mình được. Lúc mình năm tuổi đã bị cục lý ném vào căn cứ sống 2 năm. Tần Tinh rờ rờ trán. Nàng quyết định chờ có thời gian phải dạy dỗ lại đứa bé nóng nảy dễ xúc động này! Đi đến chỗ Tần Ngọc, giữ chặt tay cậu, nhìn sang khuê nữ Nhị gia đứng ở cửa, Tần Hạ đường tỷ bọn họ. "Muốn ăn rau dại thì tự mình đi hái. Cho tới bây giờ nương tôi không dạy chúng tôi đi lấy đồ của người khác, bởi vì đó là hành vi của người không có gia giáo. Nương tôi, cho tới bây giờ cũng không đi dạy dỗ con nhà người khác. Đó là hành vi không biết xấu hổ."
"Cô, cô... mới không biết xấu hổ. Cả nhà các cô đều là tiện nhân không biết xấu hổ." Tần Hạ giơ tay lên chỉ vào Tần Tinh, tức đến phát run!
Tần Tinh trầm mặt, "Nên có bộ dáng của cô nương, không ai dạy cô mở miệng nói chuyện với người khác thì đừng thiếu đạo đức như vậy sao? Không được dạy dỗ thì cũng đừng văng bẩn ở cửa nhà người khác." Tuy Tần Hạ nghe không hiểu nói chuyện thiếu đạo đức là có ý tứ gì, nhưng hẳn không phải lời hay gì, trong câu nói không có gia giáo cũng là rất nặng, "Bẩn" cái gì cũng khiến mặt Tần Hạ đỏ lên, tức tối dậm chân! “Cô nha cô nha...” nói không thành câu hoàn chỉnh. Tần Hạ còn đang suy nghĩ đáp trả thế nào thì nhìn thấy nương mình đi vào sân, nháy mắt cảm thấy tìm được chỗ dựa bèn kéo nữ nhân đó đi vào nói "Nương, tiện nhân Tần Tinh kia mắng con đó, còn chửi nương nữa."
Nữ nhân vừa vào dáng người cân xứng, búi tóc kiểu phụ nhân, trên mặt có nhiều tàn nhang, ống quần xắn lên, tay bưng một chậu quần áo, hiển nhiên là vừa giặt quần áo dưới sông lên. Tần Tinh nhìn người đi vào là tức phụ Tần nhị gia, nhị nương bọn họ, Tần Lưu thị! Bà ta bưng một chậu đầy quần áo đứng thẳng tắp, vẻ mặt bình thản không biểu lộ gì. Hiển nhiên là đứng ở bên ngoài nghe trộm, nếu không phải nghe mình nói bà ta không biết xấu hổ, nói Tần Hạ không có gia giáo thì có lẽ cũng sẽ không xuất hiện. Tần Lưu thị này rất biết làm người, cho dù sau lưng mưu mô thế nào, mặt ngoài cũng không biểu lộ ra.
"Tinh nha đầu, con nói lời này nhị nương cũng không đồng ý. Hôm qua nãi nãi con ăn rau dại đại nương lấy ở nhà con, nói các con hái rau dại ngon nên ta đây cũng không có cách nào. Sao lại biến thành không biết xấu hổ chứ?" Tần Liễu thị vừa mở miệng, Tần Tinh biết ngay đó là người miệng lưỡi sắc sảo, nói hai ba câu đã định biến việc nàng nói bà ta không biết xấu hổ thành nàng nói gia nãi không biết xấu hổ.
Tần Nguyệt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nhị nương, trong lòng hiểu ra. Hèn gì ngày hôm qua mớ rau dại đặt ở góc tường không thấy đâu! Còn tưởng rằng con chuột cũng ăn rau dại...
"Nhị nương muốn rau dại thì có rau dại, vì sao lại đánh tỷ của tôi chứ" Tần Tinh bất động thanh sắc hỏi.
Tần Nguyệt cả kinh, mình chưa nói mà, sao Tinh nhi lại biết chứ... Tần Hồ thị cũng trợn trừng mắt, thầm nghĩ, "Đồ tiện nhân, không phải tát một cái sao, đã đi cáo trạng rồi." Trong miệng lại nói "Ô, ta làm trưởng bối, giáo huấn chất nữ không nghe lời một chút còn không được sao. Hiếu kính gia nãi không phải là chuyện con cháu phải làm sao? Lấy của nó hai mớ rau dại còn khóc sướt mướt không chịu..."
"Nhị nương nói đúng, buổi tối hôm đó hiếu kính trưởng bối đương nhiên là không thể không đồng ý! Những có lẽ nhị nương đã quên rồi, sau khi bị gia nãi đuổi ra cửa kia chúng ta đã không phải là người Tần gia. Chuyện hiếu kính này vẫn để cho đại nương, nhị nương cùng các ca ca tỷ tỷ làm thôi. Chúng ta hiếu kính, chỉ sợ sẽ làm đau bụng gia nãi. Huống chi, chúng ta cũng không muốn làm con cháu Tần gia." Tần Tinh chậm rì rì đáp trả.
"Mày là đồ tiện chân, làm gì nói lời vô nghĩa như vậy. Ta nói muốn lấy rau dại sẽ lấy rau dại, buổi chiều đưa đi, buổi tối gia nãi muốn ăn." Cuối cùng Tần Hồ thị bị chọc giận, cảm thấy kỳ quái, tiểu nha đầu muốn chết kia không chỉ không chết mà còn trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy!
"Được, vậy nhị nương trở về chờ xem, buổi chiều chúng ta hái rau xong nhất định sẽ vui vẻ tốt đẹp mang tới cho gia nãi." Tần Tinh nghiến răng nói mấy chữ "Vui vẻ tốt đẹp".
Tần Hồ thị vừa nghe vậy thì đau đầu. Vì cơ bản không phải gia nãi nói muốn Tần Nguyệt đi hái rau dại này. Kỳ thật là lão thái bà muốn Tần Hạ đi hái rau dại nhưng Tần Hạ không đồng ý. Đi ra cửa tới bờ sông thấy Tần Hồ thị giặt quần áo thì cằn nhằn không chịu lên núi hái rau. Sau này cô ta phải gả tới nhà giàu ở trên trấn, làm sao lại đi làm việc hạ lưu này? Đang bĩu môi buồn bực thì nhìn thấy Tần Nguyệt hái rau từ trên núi về bèn nảy lòng tham muốn chiếm rau dại của nàng ta. Khi nói chuyện thì Tần Nguyệt không chịu vừa khóc vừa náo, nói là Tần Tinh vừa tỉnh đang đói bụng muốn ăn, thế nào cũng không đồng ý. Tần Hồ thị tiến lên hỗ trợ cướp lấy. Tần Nguyệt thì cương quyết giữ chặt, trong lúc hỗn loạn đã tát nàng ta một cái. Tần gia lão là người rất sĩ diện, nếu như để Tần lão biết bà ta gây náo động, người trong thôn đều biết mình đến nhà cũ cướp rau dại của cô nhi quả phụ đã bị đuổi ra khỏi nhà, nhất định mình sẽ bị mắng! Không được, không thể như vậy. Nghĩ thông suốt liền lập tức thay đổi biểu cảm, giả ý cười mỉa "Hay là thôi đi, các người cũng không dễ dàng, rau dại không cần nhờ các người, ta trở về nói với nãi nãi." Nói xong lôi kéo Tần Hạ còn đầy mặt phẫn hận đi rồi!
Còn lại Tần Liễu thị cùng mấy đứa trẻ hai mặt nhìn nhau, thế …, đi rồi ư?... Chỉ có Tần Tinh lạnh nhạt đi vào trong phòng, ở trong lòng hừ một tiếng "Đạo hạnh quá kém." Ngẩng đầu nhìn nhìn trời. Lúc ấy là giữa trưa, mặt trời chói chang, cũng khá nóng nực. Tần Ngọc lẻn đến bên cạnh Tần Tinh, vẻ mặt sùng bái nhìn Tần Tinh, Tần Tinh chau chau mày, cũng không nói chuyện.
Giữa trưa ăn khoai lang vốn định giữ lại làm giống, mấy khóm rau dại nấu thành canh, người một nhà vây quanh chiếc bàn đã gãy một chân ăn cơm trưa, mỗi người một củ khoai lang. Tần Nguyệt bẻ một nửa đưa cho Tần Tinh, Tần Liên cũng chia một nửa cho Tần Tinh, Tần Ngọc cũng muốn bẻ một nửa cho Tần Tinh. Tần Tinh nhìn cái bát trước mặt đựng mẩy nửa củ khoai lang, cố gắng nén chua xót trong mắt, thở dài, ngẩng đầu ra vẻ bất mãn "Các người muốn dưỡng ta thành heo con sao"... Tần Liễu thị sờ sờ đầu Tần Tinh, "Đến đây, ăn của nương này. Con mới tỉnh, không thể nhịn đói được. Nương là người lớn, đói một chút cũng không sao." Nói xong lấy mấy nửa củ khoai khác đặt vào tay bọn nhỏ. Tần Nguyệt không thuận theo còn muốn đưa qua, Tần Tinh chỉ có thể hù dọa bọn họ, "Mọi người đều phải ăn, nếu không con sẽ không ăn, không ăn sẽ đói, nếu đói con sẽ choáng váng đầu, choáng váng đầu sẽ không tỉnh lại nữa..."
Bọn Tần Liễu thị vừa nghe vậy chỉ có thể cuống quít cho khoai vào miệng, sợ Tần Tinh cáu kỉnh. Tần Tinh nhấp nhấp môi thầm nghĩ, thật dễ lừa quá đi, ha ha! Cắn một ngụm khoai lang, rất ngọt. Tần Tinh không kén ăn gì hết, thích nhất món cơm Trung Quốc. Từ nhỏ huấn luyện phải ăn cùng một nhóm trẻ con, ăn cái gì cũng phải nhanh, chậm thì hết, làm gì còn nghĩ tới đồ ăn ngon hay không! Sau này lớn lên, khi có nhiệm vụ thì chạy vòng quanh thế giới, Brazil xóm nghèo hỗn độn, Dubai khách sạn thuyền buồm bảy sao, New York khách sạn quốc tế xa hoa, Bắc Kinh tiểu hồ tinh xảo, càng không có nhiều thời gian đi ăn gì hết. Mấy ngày không ăn cơm chỉ uống nước cũng có, có thể no bụng là được, khẩn trương cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành. Lúc không có nhiệm vụ thì trốn ở nhà nấu cơm, tự thưởng đãi bụng mình. Các loại món cay Tứ Xuyên, món Hồ Nam, món ăn Quảng Đông đều nấu dễ như trở bàn tay, phần lớn là ăn một mình, thỉnh thoảng sư huynh cũng tới nhà ăn ké. Nghĩ đến sư huynh, Tần Tinh lại ảm đạm nhưng lại khôi phục trong giây lát. Bây giờ nàng phải chuẩn bị tinh thần, trước là làm cho cả nhà ăn no mặc ấm, có một căn nhà đàng hoàng để ở! Sau đó mới nghĩ tới chuyện tìm cách trở về thế nào... Nghĩ đến trở về, Tần Tinh muốn đi xem khoảng núi nơi nguyên chủ ngã xuống, có lẽ ở đó sẽ có manh mối, cũng thuận tiện lên núi tìm xem có cái gì có thể đổi bạc hay không. Vì thế ngẩng đầu lên nói "Con nghĩ buổi chiều đi lên núi."
Vừa mới nói xong, bốn người kia trăm miệng một lời nói hai chữ "Không được!"
Tần Tinh miệng còn chứa khoai vàng óng, không hiểu thấy bốn người sốt ruột nhìn nàng.
"Tinh nhi, con không cần lên núi nữa." Tần Liễu thị buông khoai lang trong tay, nghiêm túc nhìn Tần Tinh, "Sau này các con cũng đừng lên núi. Ngày mai ta lên trấn trên tìm ông chủ Vương ta từng may đồ hỏi một chút, xem ông ta có cần người hỗ trợ may vá hay không."
"Tinh nhi, muội phải nghe lời nương, chúng ta đều không đồng ý cho muội đi lên núi đâu." Tần Nguyệt nhớ tới trước đó cả người Tần Tinh toàn máu trong lòng còn sợ hãi.
"Ừ ừ đúng rồi." Tần Liên nhìn Tần Nguyệt liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý lời đại tỷ nói.
Tần Ngọc một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm Tần Tinh, rất có vẻ nếu Tần Tinh không nghe khuyên bảo thì sẽ nhìn nàng chằm chằm mãi như thế.
Tần Tinh nghĩ nghĩ, có lẽ bọn họ vẫn còn sợ hãi ám ảnh chuyện nàng bị ngã xuống núi. Chuyện này không thể vội, ám ảnh trong lòng phải từ từ loại bỏ, đặc biệt là với đại tỷ và Tần Ngọc. Một người cõng nàng trở về, một người trơ mắt nhìn nàng ngã xuống, muốn cởi bỏ tâm lý này thì còn phải dựa vào chính mình nữa... Có lẽ lúc trước đi theo sư huynh hiểu một chút về tâm lý giờ có thể áp dụng. Vì thế thỏa hiệp, giả bộ đồng ý không lên núi nữa. Sau đó nhớ tới Tần Liễu thị nói đi trấn trên, vì thế hỏi "Nương, người muốn đi trấn trên sao?"
Tần Liễu thị thấy Tần Tinh không đòi lên núi nữa thì nhẹ nhàng thở ra, uống một ngụm canh rau dại thở dài nói "Ừ, nương nghĩ ngày mai đi tìm ông chủ Vương của tú phường trấn trên hỏi một chút, xem chỗ ông ấy có cần người hộ trợ may vá không. Nhà chúng ta lại không có ruộng... Ôi."
"Nương, con cũng muốn đi" Tần Tinh suy nghĩ muốn làm người nhà thoát khỏi nghèo khó thì cứ ở nhà mãi không được, phải đi tìm xem có cơ hội buôn bán gì không. Tần Liễu thị sửng sốt, "Con muốn đi cũng không phải không được, nhưng phải đi cả hai canh giờ, con chịu được không? Hay là lần sau đi, chờ con khỏe hơn. Lần này ta dẫn Liên nhi đi, trước đây ông chủ Vương nói tay nghề của nó rất khá."
"Con không sao đâu nương! Người xem, con không sao mà, nương yên tâm đi, con chịu được!" Sợ mẫu thân không tin, Tần Tinh còn đứng lên nhảy vài cái. Thấy vậy Tần Liễu thị buồn cười, đứa nhỏ này ngã một trận nhưng tính tình cũng thay đổi. Trước kia Tinh nhi miệng giống như cái hồ lô, gì cũng không muốn nói, tính tình thì lại nóng như pháo, một chút là nổ. Thấy người khác bắt nạt người nhà mình thì xông tới liều mạng, chịu không ít thiệt thòi! Như vậy rất tốt, rất tốt. Tần Liễu thị vui mừng, không đành lòng cự tuyệt, chỉ đành đáp ứng nàng, "Ngày mai chúng ta đi sớm chút, trên đường nếu con chịu không nổi, nhất định phải nói cho nương nghe."
"Dạ, nương yên tâm đi" Tần Tinh đầy miệng đáp ứng. Đùa, hai canh giờ cũng chỉ tầm 4 tiếng đã coi là gì chứ. Nhớ ngày đó mỗi ngày gánh nặng 20 kg, đi bộ hơn 8 giờ cũng đi được nữa! Tần Ngọc thấy Tần Tinh cũng được đi trấn trên lập tức cũng đòi đi, lôi kéo tay Tần Liễu thị lắc lư. Tần Liễu thị cũng mềm lòng đồng ý. Tần Tinh thấy mọi người đều quyết định đi, chỉ còn lại có Tần Nguyệt bèn nói với Tần Nguyệt "Đại tỷ, chúng ta cùng đi đi, trong nhà chúng ta cũng chẳng có gì đáng giá để đạo tặc nhớ thương, không cần giữ nhà." Tần Nguyệt do dự rồi gật gật đầu, "Ừ, tỷ cùng đi, vạn nhất các đệ muội ai không chịu nổi thì tỷ có thể cõng." Tần Tinh rờ trán, tỷ tỷ đáng yêu của ta ơi, không phải muốn tỷ cùng đi làm cu li đâu!
Ăn xong khoai lang, uống xong canh rau dại, miễn cưỡng cũng đầy bụng. Tần Liễu thị thu dọn bát đũa, Tần Nguyệt thu dọn bàn, Tần Liên trèo lên giường lấy một cái túi không biết đựng gì. Tần Tinh kéo Tần Ngọc đi ra ngoài chỗ thùng nước nói với Tần Ngọc "Ngọc nhi, đệ có muốn ăn no bụng không?" Tần Ngọc buồn bực nhìn Tần Tinh, "Rất muốn ăn no bụng chứ, đệ nằm mơ cũng muốn." Rốt cục là đứa nhỏ, nhắc đến ăn no bụng vẫn rất có tính dụ hoặc. "Chúng ta đi lên núi." Tần Tinh thừa cơ tiếp tục nói. "Ô, không thể không muốn, không thể lên núi" Tần Ngọc liên tục xua tay."Vậy sao vừa rồi đệ nói muốn ăn no bụng" Tần Tinh làm bộ kỳ quái nhìn cậu."Lên núi cùng ăn no bụng có quan hệ gì?" Tần Ngọc không hiểu nhìn Tần Tinh."Đệ chỉ cần nói đệ có đi hay không! Tỷ đã nói với đệ, trong mộng ông tiên nói với tỷ, trên ngọn núi có thứ có thể lấy đổi bạc đó" Tần Tinh vẻ mặt thần bí nhỏ giọng nói. "Ôi? Thật vậy chứ? Ông tiên nói ư, là ông tiên dạy tỷ công phu sao?" Tần Ngọc nhảy lên, hưng phấn nhìn Tần Tinh. Từ lúc nghe nhị tỷ nói đi theo ông tiên học công phu thì trong lòng ngứa ngáy giống như bị móng vuốt mèo cào vậy. Bây giờ lại nghe Tần Tinh nói đến ông tiên thì hưng phấn vô cùng. Tần Tinh không nói chuyện, chỉ cười nhìn Tần Ngọc, giống như chắc chắn cậu nhất định sẽ đồng ý. Quả nhiên, Tần Ngọc cúi đầu suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu, nhéo nhéo nắm tay lại gật gật đầu, "Được, đệ đồng ý. Nhưng lên núi, tỷ phải nghe lời đệ." Ui cha, còn nói điều kiện nữa cơ, Tần Tinh vẫy vẫy tay, "Đi, nghe đệ" trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, tiểu tử, chờ lên núi xem còn muốn tỷ nghe đệ hay không?
"Nhưng nương và đại tỷ sẽ không đồng ý." Đây là Tần Ngọc tự động xem nhẹ ý kiến Tần Liên.
"Vậy để phải đi nói với nương, nói là hai chúng ta cùng đi bờ sông một chút." Tần Tinh cảm thấy chuyện này rất dễ giải quyết. Nếu như không phải cần Tần Ngọc yểm trợ cho nàng thì ngay cả Tần Ngọc nàng cũng không muốn mang theo.
"Nhưng trước đây khi cha còn sống đã dạy chúng ta không thể nói dối." Vẻ mặt Tần Ngọc rối rắm.
"Đệ nghe nhị tỷ nói, đây không phải là nói dối, đây là thiện ý giấu diếm. Không phải chúng ta đi ra ngoài làm chuyện xấu, cho dù sau này nương biết cũng sẽ không trách chúng ta." Tần Tinh giống như đại hôi lang hướng dẫn từng bước đối với tiểu bạch thỏ. Nhiều năm sau, nàng lại vì những lời hôm nay mà tức giận một trận.
"Được, đệ đi nói" Tần Ngọc giống như hạ quyết tâm rất lớn, xoay người đi vào phòng. Tần Tinh nhìn theo bóng lưng của cậu nghĩ, ở hoàn cảnh như vậy, Tần Nguyệt, Tần Liên, Tần Ngọc đều được giáo dục rất tốt, không có dưỡng thành đứa bé hư, Tần Nguyệt giản dị, Tần Liên tuy nhát gan không tự tin nhưng thiện lương, Tần Ngọc dũng cảm, chân chính. Nàng cảm thấy Tần Tín Nghiệp và Tần Liễu thị tuyệt đối là một cặp cha mẹ tốt, nếu không phải có những họ hàng cực phẩm kia thì cuộc sống trôi qua không đến nỗi nào.
Chỉ chốc lát sau, Tần Ngọc đi ra, vừa đi ra vừa nói với vào phòng "Con biết rồi nương, con sẽ xem trọng nhị tỷ, nương yên tâm đi", một bên nháy mắt với Tần Tinh, biểu cảm kỳ quái làm Tần Tinh buồn cười.
Tần Liễu thị theo ra, đi tới cửa nói với Tần Tinh "Tinh nhi, đi một chút thì về nhé, đừng đi xa."
Tần Ngọc kéo Tần Tinh đi ra ngoài, Tần Tinh đi theo, vừa quay đầu lại nói với Tần Liễu thị "Con biết rồi nương, bọn con sẽ không đi xa đâu.”