Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 54: Cua xào xay




Đến gần chỗ Tân chưởng quầy, Đông Tử đã cất lời "Chưởng quầy, Tần cô nương cùng Tần công tử đến."

Tân chưởng quầy xoay người, cười tủm tỉm, "A, Tần cô nương đến rồi! Mau mau mau, Đông Tử, cậu dẫn hai người lên nhã gian trên lầu trước đi, ta sẽ tới sau!"

"Tân chưởng quầy, không cần vội, hôm nay ta tới là mang thứ tốt tới cho ông!" Tần Tinh ngăn Đông Tử lại.

"Thứ tốt ư? Tần cô nương lại có món ăn mới sao?" Tân chưởng quầy vừa nghe vậy thì hứng thú ngay.

"Tân chưởng quầy nhìn trước xem!" Tần Tinh lấy túi cua trên lưng xuống, vạch túi ra đặt xuống trước mặt Tân chưởng quầy. 

Tân chưởng quầy nhòm vào thấy nửa túi cua thì nghi hoặc nói "Con cua ư?"

Tần Tinh gật gật đầu "Đúng vậy."

Tân chưởng quầy không hiểu "Cua này có thể ăn không?"

Tần Ngọc liên tục gật đầu "Có thể ăn có thể ăn, ăn được."

Tân chưởng quầy nhìn thấy Tần Ngọc gật đầu liên tục như đảo tỏi thì không hoài nghi vấn đề ăn được hay không nữa mà hỏi "Nhưng chúng ta là tiệm bán cá mà."

Tần Tinh nói "Con cá cũng sống trong nước, đã là trong nước thì đều có thể bán mà"

"Ha ha, Tần cô nương nói rất đúng, là tầm mắt Tân mỗ hạn hẹp." Rốt cục là người làm ăn, chỉ cần vạch một điểm là Tân chưởng quầy liền nghĩ thông suốt ngay.

"Kỳ thật, trong nước cũng không chỉ có cá mà còn có rất nhiều thứ tốt." Tần Tinh nhìn về phía Tân chưởng quầy. Cũng là do trên đường đi nàng thấy khá nhiều ruộng nước hai bên bờ sông nhưng hình như không thấy người ở đây ăn lươn chạch gì đó, còn có ếch, ốc … cũng đều là thuỷ sản, đều là mĩ vị cả.

Ánh mắt Tân chưởng quầy sáng lên. Túy Ngư hiên này trước giờ chỉ trưng chiêu bài bán cá, nếu bán thêm thứ khác thì cảm thấy không phù hợp. Tuy nhiên nếu bán thứ có liên quan đến nước thì cũng tương đối hợp lý. Vì thế vội vàng nói "Vậy làm phiền Tần cô nương làm thử một món xem được không?"

Tần Tinh tự nhiên là đáp ứng, kiếm được bạc đương nhiên phải làm, vì thế hỏi "Đi phòng bếp lớn sao?”

Tân chưởng quầy sửng sốt, lại cười rộ lên, thầm nghĩ, "Cô nương này thật thông minh tinh tế." Vì thế, dẫn Tần Tinh đi phòng bếp lớn. Còn chưa tới giờ cơm nên sẽ có bếp rảnh.

Tần Tinh nhìn nhìn gia vị bày trên bếp, ngẫm nghĩ một chút lại đi ra phòng bếp vào trong viện tìm một cái chậu, đổ hết cua nhỏ vào, sau đó chỉ cho một bà tử đang nhàn rỗi bên cạnh học theo mình, tách mai cua và yếm cua ra. Con cua không lớn, chỉ cần tách nhẹ thì rớt ra rồi. Đều là những bà tử nhanh nhẹn quen việc, chẳng bao lâu đã làm xong cả túi cua được một rổ lớn.

Lại rửa sạch lần nữa, Tần Tinh bưng rổ cua vào phòng bếp.

Mấy đầu bếp nấu cơm thấy cô nương nấu cá cải chua lại tới nữa, còn bưng theo một rổ cua thì đều xúm lại cười tủm tỉm hỏi "Tần cô nương, hôm nay lại làm gì ăn ngon sao?"

Tần Tinh chỉ cười cười, không trả lời. Tân chưởng quầy vừa ở một bên chỉ huy bà tử nhóm lửa vừa nói "Lát nữa chẳng phải sẽ biết sao. Đều mở to hai mắt mà nhìn nhé."

Mấy đầu bếp đều cười nói được được.

Đầu tiên Tần Tinh đổ dầu vào nồi, chờ dầu sôi thì đổ hết cua vào, đảo tới đảo lui, cua cháy nổ lép bép, chân cua rung rung. Tần Tinh cầm sạn đảo qua lại chiên khoảng chừng ba phút, con cua đều biến thành màu đỏ thì lấy muôi vớt ra để ráo dầu.

Tần Tinh cầm muôi gỗ trong tay, thấy cổ nhân cũng rất thông minh, không có inox thì dùng gỗ là tốt nhất, còn không bị phỏng tay.

Vớt cua đặt sang một bên. 

Cho một chút dầu vào nồi, thêm gừng tỏi, ớt, lại lấy trong túi ra một chút hoa tiêu thả vào nồi, chỉ chốc lát sau bay ra mùi cay cay nồng nồng.

Mọi người chỉ nhìn thấy Tần Tinh bỏ mấy viên nhỏ nhỏ vào, ai nấy đã quen vị cay, nhưng vị nồng này thì chưa từng ngửi qua, đều hỏi là cái gì vậy.

Tân chưởng quầy cũng kinh ngạc cực kỳ nhưng thấy Tần Tinh đang bận rộn cũng không tiện hỏi nhiều, nghĩ một lát hỏi cũng vậy thôi.

Chờ gia vị tỏa mùi, Tần Tinh đem chỗ cua đã chiên đỏ đổ vào, thêm chút gia vị, muối, đổ vào chút rượu. Tần Tinh ngửi mùi rượu thì hình như là hương rượu gạo.

Chờ cua ngấm gia vị, sớm đã có đầu bếp mang đĩa bàn lại, Tần Tinh cho vào chút hành tươi thái nhỏ rồi xóc lên, sau đó nói được rồi.

Các đầu bếp bưng bàn cua xào muối ớt đỏ au, nuốt nước miếng đi ra sân.

Chờ Tần Tinh lau tay xong đi vào trong viện thì nhìn thấy Tân chưởng quầy đang cầm một con cua lên nghiên cứu, Tần Ngọc đứng bên cạnh nói "Tân bá bá, ông ăn đi."

Tân chưởng quầy nhìn về phía Tần Ngọc "Cứ vậy ăn sao?"

Tần Ngọc nghe vậy không nói hai lời, bốc một con cua lên cho vào miệng ăn, "Nhị tỷ, hôm nay tỷ làm ngon hơn so với ở nhà làm."

Tần Tinh không giải thích, thầm nghĩ "Hôm nay gia vị nhiều hơn mà."

Tân chưởng quầy thấy Tần Ngọc ăn ngon lành cũng học theo cậu cho một con cua vào miệng ăn. Trong nháy mắt, vị cua cay, nồng, ngọt, mặn trộn lẫn, cực kỳ kích thích vị giác. Ăn xong một con, lúc ông ta lấy con thứ hai thì mọi người chung quanh đều giơ tay lấy, ăn một con rồi phải ăn thêm con nữa, có người còn đang ăn thì tay đã giơ tới lấy thêm.

Đông Tử ăn ồn ào "Tần cô nương, cô quá lợi hại. Loại cua này tôi bắt từ nhỏ nhưng chỉ bắt để chơi, chưa từng nghĩ nó còn có thể ăn ngon như vậy."

Rốt cục Tân chưởng quầy là chưởng quầy, ăn hai ba con thì lau tay, giơ ngón tay cái lên với Tần Tinh. "Đi, chúng ta đi trên lầu bàn việc."

Nói xong dẫn đường ở phía trước.

Tần Tinh kéo Tần Ngọc, Tần Ngọc một tay cầm cua, tay kia còn đang ăn đi theo sau Tân chưởng quầy lên lầu.

Trong đại sảnh khách khứa đã cơ bản ngồi đầy, trên lầu lại im ắng vắng lặng. Tần Tinh hơi kỳ quái, Tần Ngọc càng kỳ quái, "Tân bá bá, sao trên lầu hôm nay không có người?"

Tân chưởng quầy cười cười "Hôm nay trên lầu đặt bao hết."

Tần Ngọc còn muốn hỏi, Tần Tinh giữ chặt Tần Ngọc, lắc đầu, ý bảo cậu không cần hỏi lại, Tần Ngọc liền ngậm miệng. Tân chưởng quầy nhìn thấy âm thầm gật gật đầu.

Đến phòng, vừa ngồi xuống, đã có gã sai vặt bưng trà đến.

Mọi người đều tự uống trà, Tân chưởng quầy khẩn cấp hỏi "Tần cô nương, vừa nãy cô cho gia vị vào món ăn là gì vậy?"

Tần Tinh buồn cười nhìn nhìn Tần Ngọc, Tần Ngọc cảm thấy nụ cười của nhị tỷ giống như lần đầu tiên biết cậu xấu hổ vì ăn hoa tiêu vậy bèn ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.

Tần Tinh thấy Tần Ngọc ngượng ngùng thì quay đầu lại, lấy túi hoa tiêu trong người ra. Đây là túi Tần Liên may cho nàng, trong nhà mỗi người đều có, dùng để cất bạc hoạc đồ tùy thân gì đó. Đổ hoa tiêu lên bàn nói với Tân chưởng quầy "Thứ này gọi là hoa tiêu."

Tân chưởng quầy nhìn mấy hạt tròn nhỏ trên bàn thì nhặt mấy trái đưa vào miệng, Tần Ngọc chưa kịp ngăn Tân chưởng quầy đã ăn rồi.

Tần Tinh ở trong lòng bi ai, "Hoa tiêu là loại thuần hoang dại, vị rất nồng. Chỉ cần cho vò miệng không ăn cũng có thể cảm nhận được vị của nó, nếu ăn thì sẽ giống như bị trúng độc, sẽ làm đầu lưỡi mất cảm giác.”

Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt, Tân chưởng quầy liền cảm thấy đầu lưỡi không có tri giác, kinh ngạc bưng nước lên uống vội vàng, "Này, này,."

Tần Ngọc đồng tình nhìn Tân chưởng quầy "Tân bá bá, sẽ không sao đâu, không có việc gì."

Tân chưởng quầy đương nhiên là biết không có việc gì, đây chính là thứ có thể ăn mà. Cho nên càng thêm tò mò với hạt này. "Tần cô nương, xin hỏi, cô mua loại này ở đâu vậy?"

Tần Tinh nghĩ nghĩ "Không nói dối Tân chưởng quầy, nhà tôi có trồng cây hoa tiêu này. Nhưng tôi có thể đưa cho Tần chưởng quầy một ít, để người của ông đi tìm thêm nữa."