Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 37: Thì ra là thế




Chính Tần La thị là người đầu tiên đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra phía sao. Đó chính là bạc thật, bạc đó!

Hai mẹ con Tần Liễu thị liếc mắt nhìn nhau một cái, xoay người đi ra cửa. Lúc này không đi chẳng lẽ còn chờ bọn họ trở về tiếp tục đòi bạc sao? Các nàng cũng không quan tâm chỗ này có trộm hay không!

Tần Tinh cùng Tần Liễu thị ra khỏi nhà cũ Tần gia, đều suy nghĩ không biết tình hình ở hậu viện kia là thế nào, chẳng lẽ có trộm thật? Tên trộm này cũng gan dạ gớm!

Mới vừa đi mười thước thì gặp Tần Nguyệt, không kịp nói chuyện, Tần Nguyệt vội vàng kéo Tần Liễu thị và Tần Tinh đi nhanh, rời khỏi tầm mắt của nhà cũ. Đi một đoạn xa Tần Nguyệt lại giữ Tần Tinh và Tần Liễu thị đứng lại, vẫn không nói chuyện như cũ. Tần Nguyệt kiễng chân ngóng về phía nhà cũ Tần gia, lúc thì ngẩng đầu nhìn xem, khi thì lại sốt ruột đi qua đi lại. Tần Tinh hồ nghi nhìn Tần Nguyệt, lại nhìn về phía nhà cũ Tần gia. Tần Liễu thị giữ chặt Tần Nguyệt đi qua đi lại "Nguyệt Nhi, sao, sao con lại ở đây, con tới đón nương à? Sao lại không đi nữa?"

Tần Nguyệt còn chưa trả lời thì tiếng bước chân chạy nhanh vọng tới. Tần Nguyệt vui vẻ nhìn lại theo tiếng chân. Tần Liễu thị cùng Tần Tinh cũng nhìn lại, là Tần Ngọc!

Nhìn thấy nương cùng đại tỷ nhị tỷ, cậu cũng không nói chuyện mà kéo Tần Liễu thị chạy, Tần Tinh nhìn tư thế này thì hiểu vài phần, chờ đến khi nhìn thấy cây cung trong tay Tần Ngọc thì hiểu hết cả, không khỏi cười cười, xoay người cùng chạy chậm theo trở về nhà!

Chờ mọi người đều thở hổn hển vào sân, Tần Nguyệt quay người lấy gậy cài chặt cửa sân. Tần Liễu thị thở hổn hển, tựa vào tường viện đi không nổi nữa!

Tần Tinh cùng Tần Nguyệt dìu Tần Liễu thị vào phòng. Tần Liên từ lúc bọn họ tiến sân liền chạy ra, "Nương, mọi người đã trở lại rồi!"

Nhìn thấy Tần Liễu thị mệt không ít bèn xoay người đi lấy một chén nước, chờ Tần Liễu thị ngồi xuống thì bưng qua. Tần Liễu thị uống một hơi hết sạch, chờ bình tĩnh lại mới nhìn về phía Tần Nguyệt và Tần Ngọc, nói "Nói đi, đã có chuyện gì! Sao lại giống như ăn trộm vậy, chạy cái gì đó?"

Tần Ngọc bịch một tiếng quỳ xuống, Tần Nguyệt cũng quỳ xuống là Tần Liễu thị và Tần Liên cùng giật mình, Tần Tinh cũng cả kinh!

"Nương, con đã làm sai!" Tần Ngọc cúi đầu nói, nhưng biểu cảm lại không có giác ngộ mình đã làm sai!

Mặt Tần Liễu thị trầm xuống, "Nói đi, sao lại thế này, đã làm sai cái gì?"

Tần Liễu thị rất thương con, nhưng trong rất nhiều chuyện vẫn dựa theo nguyên tắc, vẫn nghiêm khắc. Nói đúng ra thì Tần Tín Nghiệp còn sủng ái cưng chiều các con hơn một chút so với Tần Liễu thị!

"Nương, nương đừng trách Ngọc nhi, con là đại tỷ, là lỗi của con. Con..." Tần Nguyệt nhìn thấy Tần Liễu thị thay đổi sắc mặt vội vàng nói.

"Nói rõ ràng xem, đã làm sai chuyện thì đều phải bị phạt!" Ở trước mặt Tần Liễu thị, con trai và con gái đều như nhau!

"Con đuổi đánh heo của gia nãi, đánh cả gà nữa." Tần Ngọc ngẩng đầu lên nói với Tần Liễu thị.

Tần Liễu thị sửng sốt, "Gì, heo gà của gia nãi con sao?"

Lập tức nhớ tới vừa rồi ở nhà cũ nghe được tiếng heo gà kêu inh ỏi, hoài nghi nhìn Tần Ngọc "Con đánh heo? Còn đánh gà? Đánh bằng cái gì? Sao con vào được?"

Nghe nương hỏi chuyện này, Tần Ngọc giơ cây cung trong tay lên, vừa đắc ý giơ lên cười, thấy nét mặt nương vẫn nghiêm nghị thì không cười nữa, ấp úng nói "Lấy... lấy cái này... Con chưa đi vào, chỉ leo lên tường viện ném vào. Ngoài tường viện có một đống củi, con đứng trên đó, vừa khéo có thể ném xuống..."

Ở thôn quê chuồng heo đều không cao lắm, mặc dù có cửa cũng chỉ là dùng cỏ bện để buộc lại, chỉ cần dùng đá cắt ra thì sẽ mở! Cửa chuồng gà chỉ dùng một tấm ván gỗ chắn lại, để tiện ban ngày dễ dàng cho gà đi ra kiếm ăn! Dùng đá lớn chút thì có thể ném đổ cửa!

Tần Liễu thị ngơ ngác không biết suy nghĩ gì!

Tần Tinh lại cực kỳ vui mừng. Cây cung này mới đến tay Tần Ngọc có vài ngày mà cậu lại có thể bắn làm lũ gà chạy loạn, còn có thể đánh cả mấy con heo, quả thật là đứa bé có tài bẩm sinh!

Tần Ngọc vừa thấy Tần Liễu thị không nói chuyện thì kinh hoảng, vừa quỳ vừa đi tới trước, nằm trên gối Tần Liễu thị nói "Nương, nếu con không làm như vậy, không làm như vậy... Con và đại tỷ chỡ mãi không thấy nương và nhị tỷ trở về, con đứng núp ở góc tường nghe được, bọn họ muốn cướp bạc của nhà chúng ta, làm gì có đạo lý như vậy? Còn không cho nương và nhị tỷ đi, con còn nghe thấy có tiếng gì bị đập vỡ, con sợ là họ đánh nương và nhị tỷ! Cho nên, cho nên.. "

Tần Nguyệt cũng vội vàng bổ nhào qua, "Nương, nương, người muốn đánh thì đánh mắng con đi, là lỗi của con, là con đồng ý cho Tần Ngọc làm, là lỗi của con..."

Tần Liễu thị lấy lại tinh thần. Kỳ thật vừa nãy bà đang nghĩ tới nhà cũ Tần gia. Lúc xây nhà vì để phòng kẻ trộm nên xây tường viện rất cao, Tần Ngọc nói leo lên tường viện, bà chợt nghĩ đến, nếu không cẩn thận mà ngã xuống thì làm thế nào cho phải! Nhưng Tần Ngọc và Tần Nguyệt không biết Tần Liễu thị suy nghĩ gì, còn tưởng rằng Tần Liễu thị không nói chuyện là đang tức giận.

Tần Liễu thị nhìn mấy đứa con vẻ mặt sốt ruột nhìn mình thì đau lòng sờ sờ mặt bọn chúng. Vì chính mình mà bọn nhỏ cũng đều đi theo chịu khổ! Nếu không phải lo lắng cho mình cũng sẽ không như vậy, làm gì còn lòng dạ mà trách móc nữa! Bà kéo Tần Nguyệt cùng Tần Ngọc lại, nói với Tần Ngọc "Ngọc nhi, sau này không được làm như vậy, biết không? Sau này không được làm gì nguy hiểm hết!"

Tần Ngọc thấy nương không tức giận nữa thì nở nụ cười, "Nương, con biết mà, người yên tâm đi!"

Tần Liễu thị nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng bọn nhỏ làm gì gây họa chứ, làm lo lắng một hồi. Nghĩ lại nghĩ tới mấy người của nhà cũ Tần gia thì thở dài, "Ôi, hôm nay bọn họ không lấy được bạc, còn không biết có thể gây ra chuyện gì nữa!"

Tần Nguyệt Tần Liên cũng lo lắng trùng trùng, Tần Tinh nói với các nàng "Sợ cái gì chứ! Chúng ta xây nhà của chúng ta, bạc là do chúng ta kiếm được, không trộm không cướp, bọn họ còn có thể cướp đi hay sao?"

Tần Ngọc gật đầu "Đúng vậy, nương, không thể cho bọn họ bạc, đây là chúng ta tự kiếm được. Chúng ta cũng không sợ bọn họ!"

Tần Liễu thị nhìn mấy đứa trẻ, nở nụ cười trấn an "Đúng vậy, không có gì phải sợ! Chúng ta dùng bạc của mình, không ai có thể nói gì hết!"

Bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, cau mày nói "Nhưng dù sao họ cũng là gia nãi của các con, hiếu kính bọn họ là thiên kinh địa nghĩa..."

Tần Tinh nghĩ nghĩ, nói "Nương, người nói đúng. Phải hiếu kính. Vậy cùng lắm thì về sau hàng năm đưa cho họ năm lượng bạc dưỡng lão. Con nghĩ, đại bá làm công bên ngoài, một năm cũng giao cho gia nãi cỡ đó!" Nghĩ nghĩ, còn nói, "Tiền này cũng không do chúng ta tự đưa mà thông qua trưởng thôn, để tất cả mọi người đều biết, chúng ta đã gửi tiền dưỡng lão, làm cho bọn họ muốn quậy cũng phải nghĩ cho kỹ!"

Người một nhà nhất trí gật đầu, cảm thấy có thể làm!

Tần Liễu thị do dự một lát nói, "Vậy, Tinh nhi, hay là ngày mai chúng ta đi tìm thôn trưởng, đưa bạc năm nay đi, miễn cho bọn họ lại tới đây gây chuyện. Ngày mai sẽ bắt đầu xây nhà là chuyện đại sự, không thể để bọn họ tới gây rối, là điềm xấu!"

Tần Tinh không chút suy nghĩ nói "Nương, bạc ở chỗ nương mà, người làm chủ đi!"

Tần Tinh thật sự không sợ bọn họ đến gây chuyện, chỉ có chút phiền phức thôi! Nhưng Tần Liễu thị đã nói cho thì nàng cũng không phản đối, bớt chút phiền toái cũng tốt, sự nhẫn nại của mình cũng có hạn độ! Nhưng chỉ sợ cả nhà kia rất tham lam, năm lượng bạc không thể thỏa mãn lòng tham của bọn họ! Dù sao trước đây lúc Tần Tín Nghiệp còn sống mỗi năm có thể nộp sáu lượng bạc! Nhà nông dân, sáu lượng bạc có thể ăn cả nhà, ăn một năm cũng ăn không hết!