Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 12: Thu phục đại tỷ




Editor: Hương Cỏ

Tìm vị trí thích hợp ngồi xuống, Tần Tinh và Tần Ngọc tỉ mỉ rửa từng cái nấm. Tần Tinh vừa rửa vừa nhìn nước sông, đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái. Sát bờ sông, cho dù không có lương thực hẳn cũng có thể đánh cá ăn mà, vì sao trong thôn còn có nhiều người bị đói như vậy. Không hiểu hỏi Tần Ngọc "Ngọc nhi, người trong thôn không bắt cá ăn sao."

Tần Ngọc vẻ mặt kỳ quái nhìn Tần Tinh "Nhị tỷ, tỷ không nhớ rõ sao, cá trong sông này đều không cho phép đánh bắt, nha môn có người chuyên quản lý. Chúng ta cũng không thể ăn! Năm trước cha Nhị cẩu tử nhặt được một con cá ở bờ sông mang về định bổ dưỡng cho nương nó. Kết quả bị người nha môn biết, đánh hai mươi roi đó... Mông đít sưng đỏ lên!" Tần Ngọc vẻ mặt nuối tiếc. "Không chỉ có cá trong sông không thể đánh bắt mà cây trên núi cũng không thể chặt, chỉ có thể lấy cành khô làm củi. Những cây đã lớn hơn năm năm thì không thể tùy tiện chặt bỏ."

"Ồ ồ, nhớ rồi. Thỉnh thoảng tỷ không nhớ rõ lắm." Tần Tinh trả lời có lệ thầm nghĩ, rốt cục là tình thế gì nhỉ, không thể chặt cây thì thôi còn bảo vệ cả cây cỏ. Ngay cả cá trong sông cũng không thể đánh bắt, là quy củ gì chứ! Cũng không phải biển, có cá gì quý hiếm đâu! Nhắc tới thì người cổ đại cũng thật đúng là giữ quy củ! Có lẽ giữ quy củ như vậy cũng là vì xử phạt nặng nề. Chỉ nhặt có một con cá mà nha môn đánh hai mươi roi, vẫn không cần tùy tiện dây vào thì tốt hơn! Từ xưa đã có đạo lý dân không đấu với quan! Ừ, thì ra trong trí nhớ, chỗ này là một sơn thôn nhỏ ở Nam Ly quốc, thuộc phủ Thanh Châu. Bây giờ là triều Đại Hưng năm 258, Khang Thuận hoàng đế đang tại vị! Những chuyện khác thì không biết, núi cao hoàng đế xa. Tần Tinh chỉ là một đứa trẻ nông thôn, đi xa nhất cũng chỉ tới trấn trên, mười hai tuổi cũng đã đi một lần nhưng còn chả nhớ rõ là đi qua lúc nào! Có thể biết cái gì chứ!

Sắp rửa xong, Tần Ngọc lấy giỏ ra nhặt nấm vào trong giỏ, vừa hỏi Tần Tinh, "Cái này gọi là nấm sao, ăn như thế nào vậy?"

Tần Tinh nắm một cây nấm cuối cùng trong tay bóp bóp. Loại nấm đùi gà này nấu canh, nướng thịt, nấu lẩu đều ăn ngon. Nhưng thịt không có, lẩu càng không có, chỉ có thể nấu canh... Quyết định đứng lên, nói với Tần Ngọc, "Chúng ta trở về làm canh nấm... Ăn ngon, uống ngọt lắm."

Tần Ngọc một bên nghe nói ăn ngon thì vô ý thức liếm liếm môi, giữa trưa ăn một củ khoai lang, một chén canh rau dại canh đã sớm tiêu hóa hết. Bây giờ bụng lại bắt đầu kêu thầm thì, vội vàng bưng giỏ nấm trong tay Tần Tinh lên, "Mau trở về thôi..." Tần Tinh và Tần Ngọc cũng bất đắc dĩ cười cười.

Đi nhanh đến cửa nhà. Từ rất xa đã nhìn thấy một đứa con trai cao Tần Ngọc một chút, mập mạp hơn so với Tần Ngọc, trong lòng cất một gói đồ vừa vội vàng đi vừa quay đầu nhìn. Đến khi nhìn thấy mấy tỷ đệ Tần Tinh thì ba bước cũng thành hai bước chạy tới, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Tần Tinh "Tinh tỷ, tỷ khỏe rồi sao? Thật tốt quá!" Nói xong không đợi Tần Tinh trả lời, lấy gói đồ nhỏ trong lòng đặt vào cái giỏ của Tần Ngọc, xoay người bước nhanh vào thôn, vừa đi vừa nói, "Tinh tỷ, tỷ cố gắng bổ dưỡng sức khỏe đó..."

Tần Tinh nhìn cậu bé vừa rời đi nhanh chóng, là Tần Phi con út của Nhị bá. Cậu ta chín tuổi, luôn luôn coi Tần Ngọc là thân huynh đệ, cũng coi mấy tỷ muội nhà nàng như thân tỷ muội. Còn có Tần Đông con gái thứ hai của Nhị gia cũng rất thiện lương, tuy rằng vì nhát gan nên không có cách nào giúp bọn họ nhiều nhưng luôn yên lặng quan tâm bọn họ. Sáng hôm nay buổi sáng nếu không phải Tần Đông tới báo tin, giờ phút này đại tỷ cũng đã bị bán rồi.

Tần Tinh khá khó hiểu. Không hiểu Nhị nương tính tình như vậy lại có thể sinh và dạy dỗ ra hai đứa con tốt bụng như thế?! Mấy tỷ đệ thu hồi tầm mắt, nhìn gói đồ trong giỏ Tần Ngọc, Tần Nguyệt giơ tay lấy ra, mở ra vừa kinh ngạc vừa vui mừng "Là bột ngô."

Ở nông thôn, gạo trắng quý nhất, tiếp theo lúa mạch, sau tới bột ngô, cuối cùng là cám. Ở nông thôn nhà giàu nhất ăn lúa mạch, nhà giàu trấn trên có gạo trắng ăn, kém hơn thì trộn lúa mạch và bột ngô, kém nữa là trộn bột ngô và cám, nghèo nữa thì chỉ ăn cám. Còn nhà Tần Tinh thì ngay cả cám cũng không có ăn, chỉ có thể dựa vào khoai lang, rau dại no bụng... Nghĩ đến cảnh Tần Phi vội vàng rời đi thầm nghĩ hẳn là túi bột ngô này bị ăm trộm lấy tới. Trong lòng  Tần Tinh dâng lên một cảm xúc phức tạp không thể tả. nhưng nàng áp chế rất nhanh, nói với Tần Nguyệt và Tần Ngọc, "Mau trở về nấu cơm ăn đi, buổi tối ăn no, sáng sớm ngày mai còn đi trấn trên. Ân tình của Tần Phi, chờ chúng ta tốt hơn sẽ báo đáp cậu ta."  Tần Ngọc và Tần Nguyệt nghe xong liên tục gật đầu.

Tỷ đệ ba người vừa mới chuẩn bị đi vào sân thì phía xa cửa nhà Lý thẩm kêu két một tiếng mở ra. Mấy tỷ đệ nhìn sang thì thấy con trai Lý Tiểu Bảo của Lý thẩm, cậu bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, lớn hơn hai tháng so với Tần Ngọc. Lý Tiểu Bảo nhìn thấy mấy người Tần Nguyệt thì cũng vội vàng chạy tới, cũng giấu một cái túi trong lòng, chạy đến trước mặt Tần Nguyệt không nói gì giúi cái gói vào tay Tần Nguyệt rồi nhanh chóng chạy về nhà. Vừa vế cách sân có vài bước, thì nghe thấy Lý lão thái thái ở trong nhà gọi "Bảo ca nhi, về ăn cơm. Ai vậy?" "Dạ con đây, con đi tiểu mà..." Bóng người chợt lóe vào sân.

Tần Tinh nghĩ chắc hẳn cũng đưa đồ ăn, hẳn là Lý thẩm lại kêu cậu ta đưa tới. Tần Nguyệt mở gói giấy ra, là bột ngô trộn với cám.... Tần Ngọc nhìn đại tỷ lại nhìn nhị tỷ nói "Sau này đệ muốn báo đáp thật tốt Phi ca, Đông tỷ, và Lý thẩm nữa!" Tần Tinh sờ sờ đầu của hắn, gật gật đầu, biết cảm ơn là chuyện tốt!

Tần Tinh và Tần Ngọc cùng nhau đi vào sân, Tần Nguyệt trở lại đóng cửa sân, không có then cài cửa nên lấy một cây gậy bên cạnh cài lại.

Tần Liễu thị biết được Tần phi và Lý thẩm đều tặng đồ ăn thì lặng im một lát. Sau đó nghĩ cho dù mình không ăn, bọn nhỏ cũng phải ăn, đi nhóm lửa trong cảm xúc rối bời. Tần Tinh giữ Tần Liễu thị, "Nương, buổi tối con nấu cơm với đại tỷ, nương và Tần Liên với Tần Ngọc phải làm việc khác."

"Tinh nhi biết nấu ăn từ khi nào vậy?" Vẻ mặt Tần Liễu thị không hiểu nhìn Tần Tinh, Tần Tinh còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào thì Tần Ngọc đã kéo Tần Liễu thị qua "Nương, nhị tỷ nói biết làm thì sẽ làm, nương đừng coi thường tỷ ấy!" Lôi Tần Liễu thị đi, còn không quên quay đầu nháy nháy mắt với Tần Tinh. Có lẽ tiểu tử này quy chuyện Tần Tinh biết nấu ăn cho công lao của ông tiên! Cũng tốt, đỡ phải nhiều lời giải thích.

Tần Tinh lấy chăn trên giường trải rộng, cẩn thận đổ tổ yến ở trong túi ra, sau đó nói với Tần Liễu thị, Tần Ngọc và Tần Liên, "Nương, mọi người cẩn thận nhặt hết lông trong này ra, nếu nhỏ quá thì cũng không cần lấy cẩn thận nó bị vỡ."

Tần Ngọc đồng ý ngay, lập tức ngối xuống nghiêm cẩn nhặt lông yến. Mặc dù Tần Liễu thị và Tần Liên không biết đây là cái gì, cũng không hiểu vì sao phải nhặt nhưng theo bản năng làm theo lời dặn của Tần Tinh.

Tần Tinh kéo Tần Nguyệt đi vào phòng, Tần Nguyệt đi nhóm lửa, Tần Tinh đổ ra một phần bột ngô, thêm nước bắt đầu quấy bột. Vừa quấy vừa làm như lơ đãng hỏi Tần Nguyệt "Tỷ, bình thường bột ngô này nấu thế nào để ăn vậy". Tần Nguyệt thấy Tần Tinh đổ nước vào bột quấy, không giống như nấu cháo bình thường thì hơi kỳ quái, "Chỉ nấu cháo thôi, có đôi khi cũng nấu thành cơm khô. Nhưng như vậy thì ít, nấu cháo được nhiều hơn." Tần Tinh gật gật đầu, trong tay không ngừng quấy, miệng cũng không ngừng nói, "Đại tỷ, có phải tỷ ngạc nhiên vì sao muội tỉnh lại thì biết nhiều như vậy đúng không?"

"Ừ, tỷ cảm thấy hơi kỳ quái. Chúng ta đều là cha dạy, vậy mà muội lại biết nhiều thứ chúng ta không biết." Tần Nguyệt thấy Tần Tinh chủ động hỏi mình thì lập tức ăn ngay nói thật. Trước kia khi phụ thân còn sống, buổi tối về nhà sẽ tranh thủ chút thời gian dạy mấy tỷ đệ biết chữ, cũng dạy bọn họ đạo lý làm người. Nhưng nãi nãi không cho thắp đèn buổi tối nên dạy cũng không được bao nhiêu thì trời tối không thấy được nữa. Cha đã nói qua, bốn tỷ đệ bọn họ, Tần Ngọc thông minh trời cho, học gì hiểu nấy. Nhưng lúc này Tần Nguyệt thấy, Tần Tinh còn lợi hại hơn so với Tần Ngọc.

Tần Tinh nhìn Tần Nguyệt biểu lộ hết suy nghĩ ở trên mặt, trong lòng cười cười, "Tỷ, muội nói với tỷ, chuyện này muội chỉ nói cho Tần Ngọc chứ không nói với nương, tỷ cũng đừng nói ra ngoài." Tần Tinh cố ý hạ giọng thật nhỏ, Tần Nguyệt vừa nghe Tần Tinh nói khẽ như thế nhất thời khẩn trương lên, không biết nàng muốn nói gì. Vốn chuyện Tần Tinh thay đổi đã gây rung động rất lớn với nàng ta, bây giờ thấy Tần Tinh như vậy càng bất an không thôi.

Tần Tinh xoa bột ngô trong tay xuống, không đi rửa tay mà đi đến bên cạnh Tần Nguyệt  đang nhóm lửa ngồi xuống trước mặt, vẻ mặt Tần Nguyệt khẩn trương xem Tần Tinh.

Tần Tinh cố ý nhìn nhìn ngoài cửa, lại hạ giọng thì thào, đầy vẻ mình cũng không hiểu nổi "Kỳ thật muội cũng không biết vì sao lại thế này. Có điều lúc muội ngất đi có một ông tiên nói rất nhiều chuyện trong đầu muội, có chút nhớ được, có chút lại nhớ không rõ...."

Nói xong chỉ thấy Tần Nguyệt há miệng hình chữ O, vẻ mặt kinh ngốc. Tần Tinh cũng không nói chuyện, cho nàng ta thời gian tiêu hóa, vì thế đứng lên tiếp tục đi quấy bột.

Một lúc lâu sau, Tần Nguyệt lắp bắp nói "Thật sao? Là thật sao.... Trách không được, trách không được, thì ra là bồ tát hiển linh, trách không được ngay cả Hồ đại phu cũng nói muội không sống được nữa mà bây giờ lại không có chuyện gì." Liên hệ chuyển biến của Tần Tinh trước và sau khi tỉnh lại, Tần Nguyệt cho rằng đó là đáp án hoàn mỹ nhất. Từ cạnh bếp đứng dậy, sau đó bịch bịch quỳ xuống, ngẩng mặt về phía trước thành kính dập đầu lạy ba cái, sau đó mắt rưng rưng, lẩm bẩm "Cám ơn bồ tát, cám ơn bồ tát đã trả muội muội cho con, cám ơn, cám ơn."

Thấy vậy đến phiên Tần Tinh trợn mắt há mồm, nhìn Tần Nguyệt quỳ trên mặt đất, trong mắt cũng ứa lệ, vội vàng lấy tay áo lau đi rồi đi qua, đỡ Tần Nguyệt lên, "Tỷ, tỷ làm gì vậy? Dập đầu làm gì."

"Nha đầu ngốc, tỷ đang cảm tạ bồ tát đó... Hồ đại phu nói không sai, sau này Tinh nhi sẽ là người có phúc." Tần Nguyệt lau lau nước mắt, vẻ mặt nhìn Tần Tinh vui mừng.

"Tỷ, tỷ đừng khóc, nếu không lát nữa nương sẽ hỏi. Tỷ đừng nói với nương, sức khỏe nương không tốt." Tần Tinh không quên dặn Tần Nguyệt. Tần Nguyệt và Tần Ngọc dễ bị lừa. Dù sao Tần Liễu thị cũng là người lớn, mình không nắm chắc có thể gạt được bà. Có hai đồng minh cũng được rồi. Tần Liên thì thôi đừng nói,  không lại làm con bé sợ hãi.

Tần Nguyệt liên tục gật đầu, "Ừ, không nói, tỷ bảo Tần Ngọc cũng không thể nói, chuyện này ai cũng không được nói." Miệng thì nói, trong lòng lại ngăn chặn cảm xúc đang ào ạt như lửa cháy thêm dầu.

Tần Tinh âm thầm thở dài một hơi "Lại thu phục một người!"