Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 11: Ra tay báo thù




Editor: Hương Cỏ

Sau khi Tần Ngọc đi, Tần Tinh đi lấy rất nhiều cành và lá cây bên ngoài hang động, lại còn bất ngờ phát hiện rất nhiều nấm dưới đám lá cây. Chưa đi hái nấm ngay mà mang cành lá cây vào trong hang làm một lớp thảm dày, lại ra ngoài kiếm mấy cành cây vững chắc, lấy dây mây buộc lại thành một cây gậy dài đi vào trong động. Nàng giơ cây gậy lên, cẩn thận lách vào mấy tổ yến màu trắng bám trên thạch bích, một tổ, hai tổ, càng lấy càng nhiều. Bởi vì đều rớt trên lá cây nên không bị vỡ chút nào. Chờ lấy được hơn mười tổ, Tần Tinh ngồi xổm xuống nhặt một tổ cầm trong tay tỉ mỉ xem, "Đồ tốt" Tần Tinh khen ở trong lòng một câu. Rất hoàn hảo, màu vàng óng, lớn cỡ bàn tay, có một ít lông chim ngắn còn bám trên tổ, trở về phải lựa ra hết. Thời hiện đại tổ yến tốt nhất cũng chỉ được như vậy. Những thứ tự nhiên thế này ở hiện đại bán được không ít tiền. Không biết ở cổ đại thì thế nào? Không biết có giống như mình nghĩ hay không! dân chúng phổ thông hẳn là không dám ăn. Có thể ăn những thứ này, ngoại trừ quan to quý nhân thì phải là những thương nhân rất giàu có! Giống như những người dân trong thôn kia thì có lẽ nhìn thấy cũng không biết là cái gì.

Quả nhiên, khi Tần Ngọc lôi kéo Tần Nguyệt hớt hải trèo lên, nhìn thấy Tần Tinh thật cẩn thận đang lấy thứ gì màu trắng bám trên thạch bích thì nét mặt khó hiểu, ngơ ngác đứng nhìn. Riêng Tần Nguyệt thì lập tức đi vào trong động, vừa đi vừa thở "Tinh nhi, muội bảo Ngọc nhi vội vã gọi tỷ lên núi để làm việc này sao?" Tần Tinh vừa vẫn tiếp tục gỡ, vừa nói với Tần Nguyệt "Tỷ, tỷ chú ý dưới chân, đừng dẫm lên...Tỷ có mang theo túi không. Nhặt vào túi đi, nhẹ chút nhé, đừng làm vỡ!"

Tần Nguyệt cẩn thận tránh đi những tổ yến màu trắng, lấy túi xuống, giơ tay nhặt từng tổ cẩn thận cho vào túi, vừa nhặt vừa tò mò hỏi "Tinh nhi, đây là cái gì vậy, muội lấy thứ này làm gì? Có thể ăn không? Ngọc nhi nói muội lên núi để tìm thức ăn sao?"

"Tỷ, đây chính là thứ tốt, nếu muội không đoán sai thì mấy thứ này có thể làm chúng ta hết đói bụng" Tần Tinh tiếp tục hái hái hái.

"Cái gì, thật không? Nhị tỷ, cái này có thể ăn ư?" Tần Ngọc đứng ngoài cửa hang, vừa nghe có thể ăn thì bước nhanh vào trong hang, ngồi xổm xuống giơ nhặt một tổ đưa vào miệng. Thấy vậy Tần Tinh vội vàng thả cành cây xuống đi qua giữ chặt Tần Ngọc "Đồ ngốc kia, thứ này cũng không phải ăn như vậy, chờ về sau làm sẽ cho đệ ăn. Những thứ này chúng ta phải đổi tiền trước! Bây giờ đến giúp chúng ta nhặt đi, cẩn thận một chút, đừng vội vàng mà làm hư hết." Tần Ngọc vừa nghe tạm thời không thể ăn thì hơi buồn bực, nhưng nghĩ có thể đổi bạc, vậy thì so với bây giờ ăn tốt hơn!

Tần Tinh nhìn mấy tổ yến được gỡ xuống, lại nhìn những tổ yến khác trên thạch bích, quyết định trước lấy như vậy đã, còn chưa biết giá thị trường đâu. Dù sao chỗ này cũng sẽ không chạy đi đâu, trước tiên cứ bán hết chỗ này lại nói! Vì thế ba tỷ đệ cùng nhau cẩn thận nhặt tổ yến trên thảm lá. Tần Ngọc và Tần Nguyệt nhìn thứ có thể làm no bụng với vẻ mặt thành kính. Tần Tinh thấy vậy vừa buồn cười lại chua xót! Chờ đến khi nhặt hết thì đầy một túi!

Đi ra hang động, Tần Tinh lại hướng dẫn Tần Nguyệt và Tần Ngọc đi hái nấm, chỉ cho bọn họ thế nào là tốt. Nhìn Tần Tinh thành thạo hái loại nấm mà cho tới bây giờ bọn họ chưa hề biết, vẻ mặt Tần Nguyệt buồn bực. Nét mặt Tần Ngọc thì vừa sùng bái thêm hâm mộ, ở trong lòng mặc niệm, "Thần tiên lão gia thật tốt với nhị tỷ!" Tuyệt đối không ghen tị mà chỉ có cảm giác vinh dự.

Chờ đến khi cảm thấy nấm đã hái đủ cho bữa tối, Tần Tinh đứng lên, cho hết nấm vào túi, lại tìm mấy cá lây lớn phủ lên mặt mấy tổ yến. Cho dù khả năng trong thôn không có người biết nhưng cũng phải tránh phiền toái không đáng có.

Quả nhiên, vừa xuống núi, còn chưa tới đường lớn đã gặp phiền toái! Hỗn thế ma vương Tần Lương, con trai út của Đại bá đi cùng “người hầu” của cậu ta, Tần Thuận nhà nhị bá.

Tần Lương nhìn thấy ba tỷ đệ từ trên núi đi xuống từ rất xa. Nghĩ đến ngày hôm qua đẩy Tần Tinh xuống núi thì cũng muốn tránh đi nhưng lại cảm thấy không thể mất thể diện trước mặt “người hầu” Tần Thuận, càng không thể để cho ba kẻ hạ lưu kia coi thường y, vì thế nghênh ngang đi ra đón đầu.

Tần Ngọc vừa nhìn thấy Tần Lương và Tần Thuận, thật đúng kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, theo bản năng đã muốn xông tới. Nhưng nhớ tới lời của Tần Tinh thì nhìn sang phía nàng. Thấy Tần Tinh bình tĩnh, không lo không sợ thì càng cảm thấy mình không lợi hại như nhị tỷ! Tần Nguyệt thì hơi sợ hãi nhưng vẫn can đảm đi lên phía trước, bảo vệ Tần Tinh và Tần Ngọc ở phía sau. Tần Tinh nhìn cô gái gày gò đứng chắn trước mặt mình, lại nhìn Tần Lương như con gấu nhỏ và Tần Thuận tròn vo đi tới, vẫn là câu nói kia "Tiểu nhân." 

"Ô, lại đi lấy rau dại phải không, cho ta coi xem hái được thứ tốt gì." Miệng nói đầy lời lưu manh làm Tần Ngọc nhíu mi nhưng vẫn đứng không nhúc nhích, đang suy nghĩ xem phải nói gì. Cậu cũng muốn thử xem "Không đánh mà thắng", còn chưa nói gì thì Tần Tinh đã đổ hết nấm trong túi mình vào túi Tần Ngọc, vỗ vỗ tay kéo Tần Nguyệt ra. Sau đó nhanh chóng lao tới chỗ Tần Lương và Tần Thuận. Không đợi Tần Nguyệt kéo nàng lại, cũng không đợi Tần Ngọc kêu lên, chưa ai thấy rõ Tần Tinh ra tay thế nào thì Tần Lương và Tần Thuận đã ngã chỏng vó. Tần Lương và Tần Thuận giống như thấy quỷ tru tréo lên, nhìn Tần Tinh từ trên cao nhìn xuống sợ hãi lại không cam lòng la hét "Mày, mày, mày dám đánh tao. Mày chờ đó, tao đi mách nãi nãi, để nãi nãi đánh chết mày, đồ tiện nhân..." Nghe những lời bẩn thỉu đó, Tần Tinh đi lên, một cú dẫm nát ngực Tần Lương, "Mày cũng sắp chết rồi! Bằng không lần sau tao gặp lần nào đánh lần đó". Tần Thuận cũng bị đánh ngã, mắt âm u nhìn Tần Tinh, hận không thể xé nát Tần Tinh ra, "Cút đi, đừng làm cho tao gặp lại chúng mày." Đá Tần Lương một cú, ánh mắt lạnh lẽo làm cho Tần Lương gượng mấy lần cũng không đứng lên được, nhờ Tần Thuận giúp đỡ Tần Lương, chạy...

Tần Nguyệt đứng nhìn trợn mắt há mồm, nửa ngày vẫn chưa kịp hoàn hồn! Tần Ngọc thì mắt sáng rực nhìn xem nhị tỷ nhà mình "Nhị tỷ, tỷ quá lợi hại." Tán thưởng tự đáy lòng. Ba tỷ đệ đi thẳng một đường về nhà. Tần Nguyệt muốn nói gì lại không biết phải nói thế nào, mắt nhìn Tần Tinh mang theo nghi hoặc, mang theo không hiểu, cũng có rung động thật sâu. Tần Tinh coi như không thấy, nghĩ sẽ tìm một cơ hội nói chuyện với đại tỷ. Tần Ngọc thì lại hưng phấn không thôi. "Nhị tỷ, tỷ làm thế nào vậy, làm sao lại đánh ngã bọn chúng, đệ muốn học.... Nhưng, nhị tỷ, không phải tỷ nói không đánh mà thắng, tránh đi mũi nhọn sao? Sao tỷ còn xông lên vậy!"

Tần Tinh nhận lại nửa túi nấm từ tay Tần Ngọc, vừa đi vừa nói chuyện "Không đánh mà thắng đương nhiên là cách tốt nhất. Nhưng cũng phải nhìn là với người nào. Còn nữa, tránh đi mũi nhọn chỉ dùng với người lợi hại hơn mình hoặc là người mà mình không nằm chắc phần thắng. Tần Lương và Tần Thuận kia chỉ là hai con heo, hoàn toàn không care." Bởi vì có thứ để đổi bạc, lại tìm được đồ ăn vào bụng, còn báo cừu hôm qua đẩy mình xuống núi, không ngờ cả tiếng Anh cũng thốt ra. May là Tần Ngọc không để ý, cũng không hề phản bác Tần Tinh nói Tần Lương và Tần Thuận là hai con heo. Béo như vậy cũng giống heo thật. Tần Nguyệt đi theo phía sau luôn luôn suy nghĩ tâm sự của bản thân, cũng không nghe hai người bọn họ đang nói thầm cái gì.

Tần Ngọc gật gật đầu, còn nói "Nhị tỷ nói đúng, nhưng đại nương và nhị nương, bọn họ cũng không lợi hại sao?" "Bé ngốc, tuy rằng bọn họ không lợi hại, nhưng mặc kệ thế nào cũng là trưởng bối, đệ cũng không thể đánh bọn họ được..." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung "Trừ phi bọn họ quá đáng, muốn đánh cũng vẫn có thể." Nghe vậy Tần Ngọc liên tục gật đầu.

Chờ đi đến ngoài núi, mặt trời cũng đã xuống núi. Tần Tinh nói với Tần Nguyệt, "Tỷ, tỷ mang túi trở về trước đi, sau đó cho vào giỏ đựng rau dại, bọn muội đi rửa sạch nấm rồi trở về."

Tần Nguyệt gật gật đầu, đem hết nấm trong túi đều đổ cho Tần Tinh, xoay người đi về nhà.

Tần Tinh và Tần Ngọc xuống thềm sông, đặt nấm xuống đất. Đứng ở bờ sông, Tần Tinh cởi giày vải, thả chân xuống nước, hơi mát, hoàn toàn không lạnh. Nhìn thấy mặt sông phản chiếu hình ảnh ngọn núi, đột nhiên tò mò muốn nhìn dáng vẻ mình có biến hóa gì không. Trong lòng hơi khẩn trương cũng hơi kỳ quái. Tâm trạng lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt mình ở thế giới xa lạ này vẫn thực phức tạp.

Tần Tinh ngồi xổm xuống, chậm rãi soi mặt mình xuống nước. Mặt nước lăn tăn sóng hiện ra một gương mặt, mặt trái xoan tiêu chuẩn, ánh mắt sáng ngời, mũi cao đẹp, "Hm! Vẫn là mình thôi." Tần Tinh sửng sốt một lát, còn tưởng rằng biến thành hình dáng khác chứ! Tuy rằng cũng khác mình ở kiếp trước nhưng thực rõ ràng chính là mình lúc mười mấy tuổi!