- Vương gia
Không chờ hắn trả lời, nàng đã đẩy cửa thư phòng, nét mặt tỏa sáng, trang phục lộng lẫy
Mục Triển ngẩng đầu lên nhìn, trong thoáng chốc hơi mờ mịt tựa như trở về khoảnh khắc đêm động phòng, có người có cùng dung nhan này đứng trước mặt hắn.
- Nghe nói Vương gia còn đang làm việc vất vả, thiếp thân bưng tới một chén canh gà cho người. Tô Âm cười khanh khách nói.
- Sao không gõ cửa đã vào? Ngữ điệu nói chuyện khác biệt khiến hắn như bừng tỉnh, hắn cảm thấy thật thất vọng.
- Nghe nói trước kia tỷ tỷ đến thư phòng này cũng không gõ cửa. Tô Âm ngưng cười: – Đúng là Vương gia vẫn coi A Âm như người ngoài.
- Ta chỉ là không nghĩ ngươi đột nhiên lại vào, tùy tiện nói vậy thôi không có ý gì cả. Mục Triển nói có lệ.
- Vương gia, người thấy hôm nay A Âm xinh đẹp không? Mỹ nhân mỉm cười tự tin, xoay một vòng trước mặt hắn.
- Rất đẹp. Hắn trả lời mà có chút phiền chán, trong lòng hắn lại nghĩ đến một người khác, nàng có hỏi như vậy với hắn không?
Không, nàng sẽ không. Nàng luôn luôn lạnh nhạt như vậy, cho dù biết bản thân mình xinh đẹp cũng sẽ không phô trương như vậy.
- Vương gia, hôm qua đi trên đường A Âm nhìn thấy một viên Nam Hải minh châu rất đẹp được chế tác thành một cây trâm. Tô Âm nhẹ chớp mắt ám chỉ: – Nghe nói Tống vương phi cũng có một cây.
- Nếu ngươi thích cái gì thì cứ đi mua, kêu thương gia đem giấy tờ mang đến phủ là được. Hắn hiểu được ngụ ý của nàng.
Thay đổi là một người khác nàng sẽ đưa ra yêu cầu vậy sao? Không, nàng theo hắn lâu như vậy, luôn luôn có cháo ăn cháo có cơm ăn cơm, chưa bao giờ chủ động đòi hỏi gì.
- À đúng rồi. Tô Âm lại nói: – Phụ thân hôm nay lại càu nhảu với A Âm nói hắn muốn vì nước quên thân. Xem hắn một lòng chân thành, Vương gia, người giúp hắn đi.
- Được, ngày mai ta sẽ nói với Hoàng thượng. Hắn cười đầy chua xót.
Một giương mặt như nhau, cách làm lại hoàn toàn bất đồng. Một người vì không muốn để hắn khó xử mà không tiếc trở mặt với người thân, một người lại vô cùng hiếu thuận lúc nào cũng muốn vì phụ thân cầu quan bán chức. Chị em sinh đôi dù giống nhau nhưng không phải là một người. Vì sao trước kia hắn không phân biệt được?
- Đa tạ Vương gia!
Nàng tới gần, tay nhỏ bé đặt lên vai hắn, cười nói ôn nhu như chảy mật:
- Vương gia, trời không còn sớm nữa, người… còn muốn làm việc sao?
- Còn có vài công văn cần xử lý. Hắn đáp rồi nghiêng người tránh tay nàng.
- Vương gia, lúc trước người tặng ngọc bội này cho ta, rốt cuộc là vì cảm kích hay là tín vật định tình?
Nhưng nàng cũng không dễ dàng tha cho hắn, lại che đi chồng công văn, bỗng nhiên mở tung vạt áo để lộ ra bộ ngực trắng nõn để cho hắn nhìn thấy ngọc bội trước ngực.
- A Âm, ngươi đừng làm như vậy. Mục Triển nhíu mày đứng dậy đi tới trước giá sách, làm bộ tìm kiếm một quyến sách.
- Vương gia thực có thể sánh ngang Liễu Hạ Huệ, có mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn.
Tô Âm tức giận khép vạt áo lại, trào phúng nói:
- Xem ra vấn đề khi nãy ta nghĩ đã có đáp án. Vương gia thà muốn một nữ tử ác độc đẩy muội muội xuống núi cũng không chịu yêu một người đã cứu mình.
- A Âm, không phải như thế….
Hắn muốn cãi nhưng lại phát hiện mình không thể cãi lại:
- Chúng ta ở bên nhau quá ngắn, dù sao cũng phải cho ta chút thời gian…
- Ta biết trong lòng Vương gia vẫn không quên được tỷ tỷ. Tô Âm bỗng nhiên khóc òa lên: – Được được, nể tình tỷ muội, ta đem danh hiệu Nam kính vương gia cho tỷ tỷ là được. Dù sao giờ ta cũng bị hủy dung, Vương gia nhìn thấy ta nhất định sẽ chán đến cực điểm, sao ta còn dám hy vọng xa vời có được chân tình của Vương gia.
- A Âm…
Mục Triển bị tiếng khóc này làm nhiễu khiến đau đầu, hắn xoay người nhìn nữ tử đang khóc lóc này mà trong lòng rối rắm.
Chung quy lòng thương hại vẫn chiếm thượng phong, hắn không thể trở thành kẻ tuyệt tình được. Vì thế hắn vươn tay ôm nàng vào lòng.
- Vương gia… Tô Âm nhân cơ hội này ôm chặt hắn: – Ngươi ghét A Âm chăng? Ngươi đã quên những ngày khi còn ở Trọng Châu sao? Khi đó A Âm cho người uống thuốc, giặt giũ cho người, ở bên người… thân mật như thê tử của người. Tuy rằng chung ta không biết tên nhau, cũng chẳng có hứa hẹn gì nhưng ta vẫn muốn trở lại khi đó, ít nhất lúc ấy, trong lòng người không có ai khác.
- A Âm. Lòng hắn bất giác có chút chua xót, khẽ vuốt tóc nàng: – Cho ta chút thời gian, ta sẽ đối tốt với nàng…
Giọng nói rất nhẹ, trong giọng nói có chút không xác định nhưng hắn bắt buộc mình phải hứa hẹn, không muốn mình thành kẻ vong ân phụ nghĩa.
- Mục Triển… Tô Âm ngừng khóc mỉm cười, nàng ngẩng đầu lên nói: – Hôn ta đi.
Nói xong, nàng hơi nhắm mắt lại chờ đợi.
Hắn nhìn đôi môi đỏ tươi như anh đào này mà lại không chút khát vọng, ngược lại lại còn cảm giác xa lạ nhưng hắn vẫn cúi đầu hôn nàng, bởi vì báo ân.
Khẽ chạm qua tựa như chuồn chuồn lướt nước
- Mục Triển…
Nàng kinh ngạc mở to mắt tựa như khó thể tin được sự yêu thương nhớ nhung của mình lại chỉ nhận được kết quả này
- Đã muộn rồi, ngươi đi ngủ đi, ta còn có việc phải làm. Hắn cố gắng mỉm cười: – Mai lại nói chuyện với nàng.
- Được, vậy thiếp thân không quấy rầy nữa!
Thái độ của hắn nàng cũng hiểu, hơi bộc lộ sự u hận, nàng hành lễ qua loa rồi bực tức đi ra khỏi thư phòng.
- A Âm, nàng đến rồi.
Cửa vừa mở ra một nam tử vui mừng nói:
- Ta ở đây chờ nàng đã lâu.
- Hừ! Tô Âm đá cửa, tiếng cửa vang lên thể hiện rõ sự phẫn nộ của nàng.
- A Âm, sao lại tức giận?
Nam tử kia ôm lấy vai nàng, nhỏ giọng an ủi:
- Có phải là người của phủ Nam kính vương khiến nàng tức giận không.
- Trương Lộc ca ca, ta muốn huynh giúp ta một chuyện. Khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi.
- Có gì thì cứ nói, nào lại đây, ngồi xuống uống chén trà cho bớt giận. Trương Lộc ân cần rót trà
- Ngươi còn có thời gian khuyên ta uống trà? Tô Âm đập chén trà xuống đất – Mục Triển luôn nhớ mãi không quên tỷ tỷ ta, chỉ giam giữ nàng ta trong phủ mà không giao ra Hình bộ, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có khả năng tái hợp ngươi có hiểu không?
- Ta đã chẳng còn tình cảm gì với A Di. Hắn cúi người nhặt từng mảnh chén vỡ: – Nàng ấy muốn ở cùng ai ta cũng không quan tâm.
- Ngươi đường đường là con của trưởng trấn Vĩnh An, là quan sai Hình bộ, cúi người cầu hôn với nàng, nàng không niệm tình cũ mà còn ham phú quý phản lại lời thề. Chẳng lẽ ngươi thật sự có thể tha thứ cho nàng? Tô Âm khó mà tin được.
- Hiện giờ không phải có nàng sao?
Trương Lộc ngẩng lên nhìn nàng mỉm cười:
- Ngày ấy ở dưới chân núi trùng hợp cứu được nàng, nàng và nàng ấy có gương mặt giống nhau như đúc, ta đã tự nhủ với mình, nàng là lễ vật trời xanh ban cho ta, bồi thường thứ tình cảm kia.
- Ta không quên được chuyện nàng nhẫn tâm đẩy ta xuống sườn núi! Ta muốn báo thù, ta vạn dặm xa xôi theo ngươi đến kinh thành là vì trả thù. Nàng tránh ánh mắt của hắn.
- Nay nàng đã vạch trần thân thế của nàng ấy, nàng ấy cũng bị giam giữ, nàng còn muốn trả thù thế nào nữa. Hắn thật sự khó hiểu.
- Ta muốn mạng của nàng ta!
Mắt nàng bắn ra hàn quang, gằn từng tiếng một.
- Nhưng đó là tỷ tỷ của nàng. Hắn không thể tin được: – Nói như thế nào các ngươi cũng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng nên có tình cảm cốt nhục chứ?
- Nàng đẩy ta xuống núi, giả mạo ta làm Nam kính vương phi, lúc đó sao nàng không nghĩ đến tình tỷ muội. Tô Âm trừng mắt: – Trương Lộc ca ca, ngươi không định giúp ta sao? Lúc trước chúng ta không phải đã nói rồi sao, nếu ngươi giúp ta, cả đời này ta sẽ theo ngươi, nay chẳng lẽ ngươi muốn bội ước?
- Trước ta đã lấy xe của nha môn giúp nàng dẫn bọn họ đến Hồng tân lâu vạch trần thân phận của tỷ tỷ nàng. Về phần khi nãy nàng nói… Trương Lộc cười khổ lắc đầu: – ta chỉ là một quan sai nho nhỏ, chỉ sợ chẳng có quyền nắm giữ sự sống chết của người khác
- Nếu tỷ tỷ của ta bị giao tới Hình bộ thì ngươi có cách trị nàng? Tô Âm ép hỏi.
- Nếu là phạm nhân bị Hình bộ giam giữ ta có thể dựa vào chút quan hệ mà khiến nàng ở trong ngục phải chịu khổ…
- Tốt. Vậy hãy nghĩ cách đẩy tỷ tỷ ta đến Hình bộ đi!
Ý niệm ác độc ngưng tụ trong mắt nàng
- Đáng tiếc đến giờ phút này Mục Triển còn lưu luyến nàng, nàng giết muội muội, tráo thân phân mà lại không báo Tông nhân phủ cũng không giao người cho Hình bộ
- Vậy… ta nên làm thế nào?
- Trương Lộc ca ca, ngươi có biết Mục Triển có đối đầu với ai trong triều không?
- Ừm… Một số hoàng tử đều không có quan hệ tốt với hắn, thái tử cũng không biết vì sao mà hận hắn tận xương.
- Vậy là tốt rồi.
Tô Âm mừng rỡ, vỗ tay nói:
- Trương Lộc ca ca, ngươi đem chuyện tỷ muội chúng ta tráo đổi truyền ra trong triều, tốt nhất là để cho thái tử biết.
- Ý nàng là…
- Chỉ cần thái tử ra mặt bức Mục Triển giao tỷ tỷ ta ra Hình bộ thì mọi thứ đều có thể giải quyết dễ dàng rồi. Nàng cười lạnh.
- A Âm. Trương Lộc lo lắng: – đừng trách ta nói mấy lời khó nghe, nàng vội vã muốn trừ bỏ tỷ tỷ mình có phải là vì dư tình với Mục Triển còn chưa dứt.
- Ngươi sợ ta lên làm Nam kính vương phi thì sẽ không rời khỏi vương phủ sao?
Tô Âm vươn tay ôm cổ hắn:
- Trương Lộc ca ca, một ngàn Mục Triển cũng chẳng bằng ngươi, hắn khi ta còn sống chết chưa rõ thì đã di tình biệt luyến khiến ta đau thấu tim. Mà ngươi, khi ta rớt xuống vách núi đã ở bên ta, cẩn thận chăm sóc cho ta, ngươi mới là chân mệnh thiên tử của ta!
- Vậy sao? Trương Lộc cười trấn an, muốn hôn nàng
Nhưng nàng lại nghiêng mặt khiến hắn hôn lên má nàng.
- Ai da! Vết sẹo dài của nàng bị hắn đụng vào khiến nàng đau đớn: – Trương Lộc ca ca, sao ta thấy đau vậy, ngươi bôi thuốc gì cho ta thế.
- Yên tâm, rất tốt, thuốc đó là bí truyền trong cung, về sau da dẻ nàng sẽ trơn mịn như nước. Trương Lộc an ủi.
- Thật sao? Tô Âm quay qua nhìn mình trong gương: – vậy vì sao ta lại thấy vết sẹo trên mặt càng lúc càng đậm? Lúc trước để lại nó chỉ là để đánh động lòng thương hại của Mục Triển nên cũng không động chạm gì
- Yên tâm đi, nếu nàng xấu đi thì ta cũng sẽ rạch mặt theo nàng. Kẻ chung tình si ngốc nói.
- Nhưng ta không muốn xấu xí, ta muốn là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời! Nàng trừng mắt nhìn hắn: – Ngươi cam đoan thuốc này có tác dụng không?
- Thuốc này đương nhiên là có tác dụng rồi, nếu không ta cũng không dám dùng trên mặt nàng. Trương Lộc lại hôn nàng: – Ngươi nghĩ rằng ta mong vợ tương lai của ta là người xấu xí sao?
Nàng không khỏi khẽ cười, cùng hắn đi về phía giường ngủ….
Mục Triển đi vào Dưỡng tâm điện, nhìn thấy thái tử đứng ở bên trái Hoàng thượng đang đắc ý cười thì hắn đã biết lại có việc phiền toái rồi
- Mục Triển, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Còn không chờ Hoàng thượng mở miệng Thái hậu đã vội vàng rời khỏi thiên điện, lo lắng hỏi:
- Những lời đồn đại này đều là thật?
- Thái hậu, tôn nhi không hiểu ý người? Mục Triển đáp
- Trong triều đều đồn đại mà ngươi còn không rõ? Thái hậu vỗ vai hắn: – Mọi người đều nói Vương phi kia của ngươi là giả mạo, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Đúng thế, Mục Triển, gần đây lúc nào trẫm cũng nghe người ta bàn tán chuyện này. Hoàng thượng nói tiếp: – nói Vương phi kia của ngươi là giết muội gả thay, thực sự có loại chuyện rợn người này sao?
- Không biết Hoàng thượng và Thái hậu nghe những lời đồn này từ đâu?
Trước khi vào cung hắn đã đoán được bọn họ muốn hỏi gì vì lời đồn đại này đã truyền vào tai hắn từ lâu. Huống hồ, vừa thấy vẻ mặt xem kịch vui của thái tử kia thì hắn cũng đã đoán được ai là kẻ lắm miệng trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu. Nhưng chuyện này sao lại truyền ra ngoài? Hay là… bên người hắn có gian tế?
Không thể nào, hạ nhân trong phủ đều là một tay hắn nuôi dưỡng, nhiều năm qua luôn trung thành và tận tâm, chắc chắn sẽ không phản bội hắn.
- Ngươi đừng quản xem là ai nói, trả lời câu hỏi của chúng ta đi. Hoàng thượng nóng vội thúc giục.
- Nói vậy người khác đã bẩm báo qua với Hoàng thượng, thần chất thực ra lại rất ngạc nhiên, việc nhà của thần chất ngoại nhân sao lại biết được?
Hắn thản nhiên liếc nhìn thái tử:
- Chẳng lẽ có người ngày đêm giám thị thần chất? Lần trước lấy máu nghiệm thân rồi thần chất còn tưởng từ nay về sau thiên hạ thái bình cơ
- Phụ hoàng, không phải con cố ý mà là ngày ấy đi ngang qua hình bộ thì có một quan sai nói cho con nghe. Thái tử vội giải thích.
- À! Quan sai này của Hình bộ đúng là thần thông quảng đại! Mục Triển nhướng mày
Hình bộ, lại là Hình bộ! Lần trước nói cho hắn Tô Di đang ở Hồng tân lâu chờ hắn cũng là người của hình bộ… người đó có quan hệ gì với Tô gia?
- Dù sao ngươi nói như vậy cũng chính là thừa nhận? Thái tử trừng mắt nhìn hắn: – Ta cũng không nói oan cho ngươi?
- Mục Triển, trẫm chỉ nghe lời giải thích của ngươi, những lời đồn đại khác có thể mặc kệ, ngươi có gì cần làm sáng tỏ không?
- Thần chất… Mục Triển đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
- Vậy Tô gia kia rốt cuộc có mấy con gái? Thái hậu hỏi thẳng.
- Hai người
- Tỷ muội song sinh
- Vâng
- Lúc trước cứu ngươi ở Trọng Châu là ai?
- Muội muội Tô Âm
- Vậy người ngươi lấy vào kinh thành là ai?
- Tỷ tỷ… Tô Di
- Vậy Tô Di đã giả mạo muội muội lên kiệu hoa?
- Vâng
- Nàng để lên được kiệu hoa mà đã đẩy thân muội xuống vách núi?
- Thái hậu… Hắn không muốn trả lời như vậy, mỗi lần đáp lời Thái hậu như một lần xé nát tim hắn.
Chuyện tới nước này hắn vẫn không tin nữ nhân nói yêu hắn trong ánh bình minh đó lại là người có tâm địa rắn rết.
- Thái hậu, nàng thực sự là thay muội muội xuất giá. Hắn run giọng nói: – Nhưng tôn nhi không chắc chắn rằng trước đó nàng có thực sự có lòng mưu hại muội muội…
- Ai gia biết ngươi đã có tình cảm với nàng.
Thái Hậu thở dài một hơi:
- Không nói ngươi đến ngay cả ai gia cũng rất thích đứa trẻ đó, khó mà tin được nàng lại làm những chuyện như vậy. Nhưng chúng ta “trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường”, nếu muốn tra ra chân tướng còn phải nhờ đến người ngoài. Mục Triển đưa nàng đến Hình bộ đi thôi
- Hình bộ? Mục Triển hốt hoảng ngầng đầu lên, hắn vẫn lảng tránh điều này, trong thời gian này cũng không cho người trong phủ nhắc tới nhưng không ngờ lại vẫn bị Thái hậu đề cập đến.
- Ai gia cũng nghĩ nên giao cho Tông nhân phủ xử lý việc này, dù sao Tông nhân phủ cũng đỡ hơn. Đáng tiếc sắc phong cho nàng đã chậm, nàng còn chưa chính thức trở thành Nam kính vương phi… cho nên đành làm như vậy.
- Đúng thế. Mục Triển, trẫm sẽ phái vài quan viên đắc lực điều tra toàn bộ việc này, nếu nàng bị oan cũng sẽ mau chóng trả lại sự trong sạch cho nàng đúng không? Hoàng thượng ôn hòa thuyết phục
Bất luận là hình bộ hay là tông nhân phủ, nếu nàng đi vào dù không chết cũng bị thương
- Vâng.
Cho dù trong lòng không muốn nhưng trưởng bối đã nói như vậy hắn cũng không thể cãi lệnh.
- Mục Triển, sắc mặt ngươi không tốt, nếu không khỏe thì về nghỉ đi. Thái hậu đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của hắn.
Hắn đã quên rằng mình có tạ ơn hay không, chỉ cảm thấy sương mù mênh mông, thất hồn lạc phách trở về phủ. Đứng ở đình viện, nhìn ánh tà dương ngả về phía tây, hắn cảm thấy trước mặt là ánh hồng chói mắt.
- Vương gia, nên dùng bữa rồi. Có người đứng phía sau hắn.
Không cần nhìn, chỉ nghe tiếng bước chân hắn đã biết đó là Thiết Ưng đi theo mình từ nhỏ tới lớn.
- Hoàng thượng và Thái hậu bắt ta ngày mai phải giao nàng cho Hình bộ
Chỉ nói là nàng, không nói rõ tên nhưng Thiết Ưng cũng có thể hiểu đó là Tô Di
- Thật ra thuộc hạ sớm phát hiện, Tô Di nương nương không phải là nữ tử thuộc hạ từng gặp ở Trọng Châu. Thiết Ưng thản nhiên nói
- Ngươi đã sớm phát hiện. Hắn kinh ngạc quay lại.
- Tô Di nương nương khi nhìn thấy mặt nạ của thuộc hạ cũng không tỏ ra chán ghét mà trong mắt lại đầy đồng tình, còn Tô Âm nương nương lại không như thế. Thiết Ưng nhẹ nhàng đáp.
- Ngươi nói đúng. Mục Triển cười khổ: – Các nàng hoàn toàn không giống nhau, đáng tiếc ta mắt mù, giờ cũng không nghĩ được gì nữa.
- Vương gia, việc đã đến nước này cũng không cần nghĩ nhiều, giao cho Hình bộ xử lý đi. Thiết Ưng trấn an hắn
- Ta chỉ là không hiểu, nữ tử dịu dàng như vậy sao lại có lòng rắn rết được? Nếu nàng thực sự ham vinh hoa phú quý thì lúc trước đã không lấy mọi lý do mà cự tuyệt ta…
- Oh, hoa đã nở rồi, thơm quá..
Hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ mờ mịt thì bỗng nghe được tiếng người. Nghiêng tai lắng nghe, đó là tiếng nữ nhi từ tường sau truyền đến, chắc là đám nha hoàn quét dọn.
- Không biết đây là hoa gì, đến giờ mới thấy lần đầu tiên này. Một người nói: – thật đẹp, muốn ngắt một bông quá.
- Cái này cũng không khó. Một người khác cười nói: – Hoa này ngươi muốn hái bao nhiêu mà chẳng được
- Ta không dám đâu
- Có gì mà phải sợ. Hoa này là nữ nhân giả mạo Vương phi trồng, giờ nàng ta đã bị giam giữ, Vương gia cũng chẳng thèm để ý đến loại hoa này đâu.
- Vậy chúng ta hái về cắm đi. Nữ nhân kia xoa tay chuẩn bị.
- Các ngươi đang làm gì? Thiết Ưng đứng bên kia tường cao giọng quát.
- Thiết… Thiết hộ vệ! Hai nha đầu lạnh run người: – Chúng ta không, không làm gì đâu.
- Chỗ này quét sạch rồi, ra chỗ khác đi
- Vâng. Hai người quay mặt nhìn nhau vội ôm chổi quay đi.
- Làm gì mà hung dữ như vậy, hoa đẹp nữ nhi đều thích. Mục Triển ngăn lại: – Để các nàng hái một hai đóa cũng không sao
- Vương gia không muốn lại đây nhìn một lần sao? Đây vừa lúc hoa nở đó. Thiết Ưng hiểu được hắn vẫn luyến tiếc Tô Di nên đề nghị.
Hắn cũng suýt quên mất, nửa tháng trước nàng tự tay trồng loại hoa này, giờ đã nở hoa sao? Nàng từng nói, đây là lễ vật tặng hắn, ngửi mùi hoa có thể quên sầu não. Đáng tiếc nửa tháng này hắn bị sầu lo đè nặng, căn bản cũng quên đi việc thưởng thức hoa. Tựa như sợ hãi nhìn vật nhớ người, hắn có phần cố ý lảng tránh nơi này, dù hoa trồng ngay ngoài thư phòng hắn. Từng bước, lại từng bước, hắn chậm rãi bước qua cửa, một mảnh trắng như tuyết hiện lên trước mắt. Nàng nói đúng như vậy, loại hoa này trắng trong thuần khiết nhưng cũng không tầm thường, so với mẫu đơn, thược dược lại có một phong vị khác
Hắn ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn ngắm hoa. Cánh hoa giống như làn váy của tiên tử khẽ lay động trong gió đêm. Hắn nhịn không được vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một đóa hoa. Bỗng nhiên một cánh hoa theo gió rơi xuống, lộ ra một góc nhị hoa.Mục Triển nhìn đóa hoa không trọn vẹn này một lúc lâu, bống nhiên, hắn hiện ra thần sắc kinh ngạc, một tay bứt đóa hoa này ra, yên lặng nhìn nhụy hoa.
- Đây… đây là… Hắn ngạc nhiên: không thể nào… không thể nào!!!
- Vương gia, làm sao vậy? Thiết Ưng tiến lên hỏi.
Hắn không đáp, như phát điên mà nói:
- Thiết Ưng, thay ta hái hết những bông hoa này xuống, đem đến thư phòng của ta. Hắn dặn dò.