Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 87




Edit: Lạc Thanh Như Thủy

Beta: Thủy Lưu Ly

À, còn không chỉ như vậy...

Sau khi Chu Vô Tâm trở lại phòng của mình, nàng một đêm không ngủ mà ngồi bên cạnh hồ xúc miệng đến hừng đông. Có điều trong lúc vô tình nàng lại nghe được tin tức Ninh Thuần đến rồi, nàng kích động mặc kệ chuyện đang làm, vội vàng phóng đi tìm hắn, chẳng qua, khi đến chỗ rẽ, nàng bất ngờ nghe thấy Ninh Thuần và Ninh Liên nói chuyện, vì thế không thể không nhẹ chân ngừng lại...

“Nếu ngươi không thật tâm, thì sao lại miễn cưỡng nàng?” Ninh Thuần lạnh nhạt nói.

Ninh Liên phe phẩy quạt, thở dài một hơi, hỏi ngược lại: “Sao huynh biết bản vương không thật tâm? Lẽ nào có thể cho phép nàng yêu huynh nhưng lại không cho phép bản vương yêu nàng?”

Ninh Thuần bị câu nói của hắn làm sững sờ: Việc này, hắn cũng biết?

“Ngươi muốn thế nào?”

“Bản vương muốn nạp nàng làm thiếp.”

“Nàng sẽ không đồng ý.”

“Bản vương sẽ nghĩ cách khiến nàng đồng ý.”

Trên đời này, mọi người đều nói, nếu như thật sự yêu một người thì không nên miễn cưỡng người đó, nhưng mà có ý kiến khác lại cho rằng, vì tình yêu, dù không chiếm được trái tim nàng thì cũng nhất định phải đoạt nàng về bên cạnh mình.

Đời này không có gì mà Ninh Liên hắn muốn mà không có được, cho nên hắn không cho phép bất cứ người nào phá vỡ quy tắc hắn đã duy trì hơn hai mươi năm nay.

Ninh Thuần im lặng trong chốc lát, lại tiếp tục nói: “Đây không phải là bản tính của ngươi.”

“Bản vương cũng không nói muốn cưới nàng bây giờ. Bản vương chỉ đang làm nàng dần quen thuộc mọi chuyện.”

“Ta muốn dẫn nàng đi.”

Ninh Liên thấy Ninh Thuần trở nên nghiêm túc, không khỏi sững sờ, gấp cây quạt lại: “Thất ca, lẽ nào huynh muốn vì một nữ nhân mà phá hoại tình cảm của huynh đệ chúng ta?”

Ninh Thuần nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, Ninh Liên lại tiếp tục truy hỏi: “Huynh thích nàng?”

Ninh Thuần mím môi, không trả lời, một lát sau, hắn thở dài nói: “Thứ ngươi quan tâm chính là thiên hạ, vì sao còn muốn làm khó nàng?”

“Có sao?” Ninh Liên cười cợt, mở cây quạt ra lần nữa: “Những ngày tháng này quá vô vị, hiếm khi có người có thể làm bản vương hài lòng như vậy, tại sao phải để con người thú vị này rời khỏi ta đây?”

Ninh Thuần thở dài một hơi: Xem ra chính hắn cũng không có cách nào dẫn nàng rời khỏi hoàng cung.

Mà khi Chu Vô Tâm nghe thấy những lời bọn hắn nói, cũng hồn vía lên mây mà lặng lẽ rời đi, không tiếp tục ở lại nghe lén nữa.

Lẽ nào, vì nàng có thể làm trò mua vui cho Ninh Liên nên phải bị hắn giam cầm tự do?

Lẽ nào, bởi vì hắn là hoàng tử, nên nàng nhất định phải chấp nhận tất cả những yêu cầu vô lý của hắn?

Lẽ nào, nàng và Ninh Thuần phải đường ai nấy đi?

Chẳng lẽ nàng phải chôn thân ở nơi này? Lẽ nào, nàng lại phải dẫm vào vết xe đổ lần nữa?

Chế độ phong kiến hại chết người!

Trong lòng Chu Vô Tâm ngũ vị tạp trần, lơ đãng đi lại trong cung, bất tri bất giác lại đi tới khoảng sân hẻo lánh kia.

Nơi này trước sau vẫn mang một vẻ hoang tàn, vắng vẻ như vậy.

Lúc trước, khi nàng tới đây lần đầu, Thái tử đã sợ tới mức vội vàng kéo nàng rời đi.

Nàng từ từ lại gần cánh cửa bị khóa chặt, dường như chỉ cần xoay người là còn có thể nghe thấy tiếng Thái tử nhỏ giọng cảnh cáo.

Chỉ tiếc...

“A...” Chính lúc Chu Vô Tâm đang phiền muộn thì bên trong viện đột nhiên truyền ra một tiếng rít gào sợ hãi của nữ tử. Chu Vô Tâm nghe được âm thanh này, không chút nghĩ ngợi, nhanh chân chạy đi.

Nhưng vừa mới chạy không được bao xa đã bị một bức tường thịt ngăn lại.

Tường thịt bị Chu Vô Tâm đụng phải hơi lảo đảo, suýt chút nữa đã té ngã: “Cô nương, ngươi sao vậy, sao lại hoảng hốt như thế?”

Chu Vô Tâm ngẩng đầu nhìn bức tường thịt đã cản nàng: “Lão ma ma, ngài dọa ta sợ muốn chết.”

Ma Ma đụng phải Chu Vô Tâm cười hòa ái, đỡ nàng đứng dậy, sau đó trực tiếp đi về phía Chu Vô Tâm vừa chạy khỏi.

“Lão ma ma, nơi đó không thể đi.” Chu Vô Tâm nhớ đến âm thanh vừa nghe được khi nãy, chỉ sợ là tên điên Bắc Vọng kia lại lên cơn khát máu mà tiếp tục giết người. Lão ma ma này đã bình bình an an sống đến từng này tuổi, nếu bây giờ bị tên kia giết thì thật không đáng. Nghĩ vậy, Chu Vô Tâm lập tức kéo bà lui về phía sau.

Lão ma ma vỗ vỗ tay nàng: “Yên tâm, hắn sẽ không làm ta bị thương.”

“Nhưng là... Ơ?” Chu Vô Tâm đầu óc xoay chuyển một cái: “Lão ma ma biết người bị giam giữ trong đó là ai sao?”

Lão ma ma vừa nghe Chu Vô Tâm hỏi như vậy, lập tức cười ha hả: “Chắc cô nương không phải người trong cung đúng không?”

“Ma ma gọi ta Chu Vô Tâm là được. Lão nhân gia ngài thật tinh mắt, ta đúng là không phải người trong cung. Nhà ta là thương gia, là Hoàng thương. Mà sao ma ma nhìn ra được ạ?”

Lão ma ma được nàng đỡ ngồi trên bậc thang: “Ha hả, hễ là người trong cung này thì không một ai dám tới đây một mình, cũng không có người nào dám hỏi chuyện liên quan đến hắn.”

“Ồ. Là tại ta tương đối tò mò mà.”

Lão ma ma nhìn khoảng sân vắng kia một chút, trên gương mặt hòa ái treo đầy bi thương: “Hắn cũng là một đứa nhỏ chịu nhiều đau khổ.”

“Ma ma, hắn là hoàng tử sao?” Chu Vô Tâm lớn mật đưa ra suy đoán của mình.

“Hả? Ai nói cho ngươi biết?” Giọng nói tràn ngập kinh ngạc.

“Đoán. Trước đây ta từng thấy qua ngọc bội của hắn, trên đó khắc hai chữ Bắc Vọng, sau đó ta cũng thấy một miếng ngọc bội tương tự trên người Ninh Dạ.”

Vẻ mặt Lão ma ma đầy nghi ngờ: “Ngươi từng nhìn thấy ngọc bội của hắn?”

Chu Vô Tâm gật đầu.

Lão ma ma đăm chiêu một lát, đột nhiên cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay Chu Vô Tâm: “Ngươi nhất định là một cô nương rất đặc biệt.”

“Hả? Tại sao lại nói như vậy?”

“Ngươi là người đầu tiên sống sót sau khi gặp hắn.”

“Ngươi đoán không sai, hắn đúng là hoàng tử, hơn nữa, hắn chính là Lục hoàng tử đã biến mất từ lâu trong lời đồn đại của mọi người —— Ninh Bắc Vọng.”

“Tại sao một hoàng tử đang yên đang lành lại bị nhốt ở đây?” Chu Vô Tâm vẫn không sao hiểu nổi.

Lão ma ma nhìn Chu Vô Tâm, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Cô nương, lão nô khuyên ngươi một câu, trong cung này, có chuyện có thể hỏi, có chuyện lại không thể hỏi, đặc biệt là chuyện liên quan đến vị hoàng tử tên Bắc Vọng này. Tất cả những chuyện liên quan đến hắn, một khi tùy tiện hỏi loạn, nhất định sẽ mang tới họa sát thân. Ngươi tuyệt đối phải nhớ kỹ!”

Chu Vô Tâm dùng sức mà gật đầu, nghĩ nghĩ lại gật đầu thêm lần nữa.



Khoản thời gian này Ninh Liên đang bận rộn chuẩn bị cho đại điển sắc phong, từ lần trước sau khi nghe trộm hắn và Ninh Thuần nói chuyện, nàng cũng xem như thoải mái ở phòng mình được một quãng thời gian.

Mặc kệ Ninh Thuần có thích nàng hay không, hiện nay người nàng thích nhất vẫn là hắn, vì lẽ đó, muốn nàng tiếp nhận nam nhân khác, là chuyện không thể nào, huống chi, Ninh Dạ mới mất không bao lâu, cho nên lúc này đối với chuyện tình cảm nam nữ nàng cũng không đặt bao nhiêu tâm tư. Xưa nay tình cảm gì đó đều là tùy duyên, nàng không thích cưỡng cầu người khác, tương tự, cũng rất chán ghét nếu bị người khác gò ép.

Còn Ninh Liên, từ khi vừa mới bắt đầu, trong nhận định của nàng, Ninh Liên nên thuộc về Hướng Noãn. Hướng Noãn thích hắn, cho dù không có nàng ấy, Chu Vô Tâm và Ninh Liên cũng không thể. Nếu như bọn họ thật sự ở cùng nhau, Hướng Noãn ở trên trời nhìn thấy, không phải sẽ hận chết nàng sao? Bọn họ là người ở hai cái thế giới khác nhau, không nên cùng xuất hiện. (=.=)

Nếu Ninh Liên cảm thấy nàng thú vị, vậy, nàng sẽ trở thành một người vô vị, lúc ấy hắn chắc chắn sẽ chán nàng, sau đó tự nhiên sẽ thả nàng trở về.

Đối với hoàng cung này nàng có một loại ám ảnh, muốn nàng sống cả đời ở đây, thì nàng tình nguyện cắt cổ tay, một nhát chấm dứt tất cả.

Cho nên mới nói, một người mà nôi tâm quá dễ thỏa mãn thì khi đối mặt với bất cứ hoàng cảnh nào cũng có thể dễ dàng tự chữa khỏi tâm tình, khiến bản thân vui vẻ trở lại.

Sau khi nghĩ như vậy, Chu Vô Tâm bắt đầu tự tìm thú vui cho mình trong hoàng cung này.

Cứ như vậy an nhàn vô sự chờ đến đại điển sắc phong Thái tử.

Trên đại điển, Chu Vô Tâm bị Ninh Liên sắp xếp thành cung nữ đứng đầu. Từ sáng sớm đã bắt đầu, văn võ bá quan khom người đứng ngay ngắn trong điện, sau đó là một chuỗi danh sách những lời chúc do lễ quan đại biểu tuyên đọc.

Xưa nay Chu Vô Tâm không cảm thấy hứng thú với những chuyện này lắm, nhìn một chút đã ngáp nửa ngày, cho nên nàng bắt đầu lén lút tìm kiếm bóng người quen thuộc, sau đó, dứt khoát, lặng lẽ tìm cơ hội, nhân lúc mọi người không chú ý mà trốn mất.