Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 39: Nam nhân đào hoa




Edit: Thủy Lưu Ly

Chu Vô Tâm vừa vào cửa, đã nhìn thấy Thái tử nâng mặt Kỷ Lam lên, mà Kỷ Lam nước mắt rưng rưng, vô cùng thâm tình cùng hắn đối mắt.

Chu Vô Tâm thật vất vả mới đè xuống ngọn lửa trong lòng, lại bị tình cảnh này đâm một phát, lửa giận cũng lập tức bùng lên.

Rốt cuộc hai người kia muốn thế nào, mỗi lần vụng trộm đều nhất định phải đến địa bàn của nàng sao? Chu phủ này không còn nơi nào khác à!

Thái tử nhìn thấy Chu Vô Tâm trở về, vội vàng đẩy Kỷ Lam ra, tươi cười rạng rỡ bước lại gần nàng: “Vô Tâm, ngươi đã về rồi?”

“Thì sao? Trở về không đúng lúc, làm hỏng chuyện tốt của ngươi rồi?” Chu Vô Tâm lạnh lùng liếc hắn một cái, né người đi vượt qua hắn.

Suy cho cùng dù sao hắn cũng là một vị Thái tử, từ nhỏ đến lớn chưa có người nào có thể thờ ơ với hắn như vậy, cho nên nhưng lời này của Chu Vô Tâm, làm hắn cảm thấy rất khó chịu: “Nói gì vậy, vừa rồi ta chỉ giúp đỡ nàng một chút thôi, không phức tạp như ngươi nghĩ.”

Chu Vô Tâm liếc xéo hắn một cái, ánh mắt lướt qua Kỷ Lam, cười lạnh: “Nam nhân nếu có ý đồ không an phận cũng sẽ không thừa nhận trước mặt người khác.”

Nói xong, tiếp tục đi về phía trước.

Sắc mặt Thái tử hơi thay đổi: “Đứng lại!”

Bước chân Vô Tâm hơi dừng rồi lại lập tức tiếp tục đi về phía trước.

Thái tử bị Vô Tâm bức cho chó cùng rứt giậu, bạo lực kéo Chu Vô Tâm qua.

“A!” Chu Vô Tâm bị hắn đột ngột lôi kéo sợ hết hồn, chờ đến khi nàng đứng vững, nụ hôn của hắn đã phủ lên môi nàng.

Những người ở chỗ này, thấy Thái tử hôn Chu Vô Tâm, lập tức sợ đến ngây người, ngay cả Chu Vô Tâm là người trong cuộc cũng vậy.

Có điều lúc đầu lưỡi của Thái tử nhẹ thăm dò vào, Chu Vô Tâm nhanh chóng lấy lại tinh thần, tàn nhẫn đẩy hắn ra, còn dùng sức chà lau miệng mình, gằn giọng mắng: “Kẻ điên!”

Khuôn mặt Thái tử bình tĩnh, nói rõ từng chữ từng câu: “Vô Tâm, bản vương nói lại lần nữa, người ta yêu là nàng*, cho dù có ý đồ không an phận, thì cũng chỉ không an phận với nàng mà không phải người khác.”

(*thật sự tỏ tình nên đổi thành nàng hết)

Tỏ tình như vậy, người khác sẽ không cảm thấy gì, nhưng đối với Kỷ Lam mà nói, đây tuyệt đối là chuyện khiến ả bị đả kích nhiều nhất.

Vì thế, khi Thái tử vừa dứt lời, ả ta lập tức bật khóc, chạy vụt đi.

Tâm tình của Chu Vô Tâm bị nụ hôn này của hắn chọc cho buồn bực, bức bối, mất tập trung, nàng lạnh lẽo quay đầu rời đi.

Thái tử nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên nở nụ cười: “Chu Vô Tâm, có phải nàng đang ghen không?”

“Ta phi*. Đời này ta chỉ ăn nước tương** chứ không ghen.”

(*ý phỉ nhổ, cứ đọc theo sẽ biết hành động đó là gì =))

(** ghen = giấm, ăn nước tương = ko ăn giấm = không ghen)

“Vậy tại sao khi nàng nhìn thấy ta và Kỷ Lam ở cùng nhau, nàng lại tức giận?”

“Ta...” Chu Vô Tâm bị hắn hỏi đến nghẹn lời chỉ có thể “Ta, ta” nửa ngày, rồi giậm chân một cái, mạnh miệng: “Mắc mớ gì đến ngươi!”

“Được rồi được rồi, đừng chạy.” Thái tử vội vàng chạy theo sau Chu Vô Tâm, kéo nàng lại: “Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Không cáu kỉnh, nhé? Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, Vô Tâm mà ta biết sao có thể là người có lòng dạ ác độc như vậy, ta tin nàng, ta tin những chuyện kia không phải do nàng làm. Lần trước là do ta quá nóng vội, xin lỗi.”

Chu Vô Tâm bị Thái tử nói đến ngây người, tuy rằng thời gian nàng ở cổ đại không lâu, nhưng nàng vẫn biết để một vị Thái tử hạ mình nói xin lỗi với một bình dân như nàng là cần bao nhiêu ân sủng, đừng nói đến ân sủng, đây gần như là chuyện không thể nào xảy ra.

Nhưng mà bây giờ chuyện này lại xảy ra trên người nàng, sao nàng không thể khiếp sợ cho được!

“Chúng ta tốt đẹp lại như trước nhé!”

Thái tử nhợt nhạt cười, trong nháy mắt đó, Vô Tâm như thoáng nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp, rực rỡ, ánh vào mắt nàng, khiến nàng không cách nào nhìn thẳng, chói đến mê mắt người...



Không thể không nói, người gặp việc vui, tinh thần lập tức thoải mái. Từ lúc làm hòa với Thái tử, Chu Vô Tâm cứ như được sống lại vậy, ăn gì cũng thấy ngon miệng, ngay cả làm việc cũng có sức lực hơn, điều này lại dọa Lý chưởng quỹ một trận, làm ông cho rằng nàng bị cái gì kích thích, mãnh liệt hỏi nàng có cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày không?

“Chưởng quỹ, không sao, ta rất khỏe. Ta chỉ hơi kích động một chút thôi.” Chu Vô Tâm vẫy vẫy khăn lau giải thích.

Bỏ đi, nếu nàng không muốn trở về nghỉ ngơi thì thôi vậy, vì để vị tiểu thư Chu gia này mau chóng khôi phục bình thường, Lý chưởng quỹ quyết định kết thúc công việc trước thời gian.

Nhưng mãi đến khi trời chiều ngã về tây, Chu Vô Tâm mới dọn dẹp xong chiếc bàn cuối cùng, chuẩn bị về phủ ăn cơm. Đột nhiên bên tai nàng xẹt qua một tiếng gió, Hướng Noãn không biết từ đâu bất ngờ xông tới, không nói hai lời đã lôi kéo nàng chạy thẳng, trình độ liều mạng chạy trối chết như vậy thật sự khiến người ta phải che mặt thổn thức.

Mà mới chạy không bao lâu, Chu Vô Tâm đã nghe hàng loạt tiếng chém giết ồn ào truyền đến từ phía sau.

Quay đầu lại vừa nhìn, nàng suýt chút nữa đã trượt chân ngã lăn tại chỗ.

Người đuổi theo các nàng có chừng hai mươi người. Người người cầm đại đao trong tay, vẻ mặt hung thần ác sát, bộ dạng như gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, hoàn toàn là bộ dạng của một đám lưu manh, hải tặc (cướp biển), sơn tặc trong truyền thuyết.

Trước đây Chu Vô Tâm cảm thấy bản thân rất có khả năng gây chuyện, nhưng hôm nay so sánh với Hướng Noãn, nàng cảm thấy mình đã gặp được sư phụ.

Vẻ mặt Chu Vô Tâm như đưa đám, vừa chạy vừa nói: “Hướng Noãn đại tiểu thư, tự ngươi gây sự thì thôi, tại sao còn nhẫn tâm kéo ta vào chứ!”

“Bởi vì ngươi là bạn tốt của ta, ta phải để ngươi có cơ hội đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau với ta.”

Má ơi, đây là logic bá vương gì vậy hả!

Chu Vô Tâm hơi liếc nhìn sau lưng: “Thị vệ của ngươi đâu? Là đám người trói ta lần trước ấy? Không phải là bọn họ lại chạy đến nơi nào ngẩn người, suy nghĩ nhân sinh rồi chứ.”

“Bọn họ ở lại trong phủ!” Hướng Noãn ra sức chạy trốn, nỗ lực chạy trước Chu Vô Tâm.

Nếu không phải chạy thoát thân kích thích tiềm lực bản thân, Chu Vô Tâm đã sớm ngồi bệch xuống đất nghỉ ngơi rồi, thật sự quá mệt mỏi mà.

Chu Vô Tâm cắn răng chạy vọt tới bên cạnh Hướng Noãn: “Bây giờ ngươi gặp nguy hiểm, bọn họ còn ở nhà làm gì.”

“Bọn họ ở nhà, cha ta sẽ cho rằng ta cũng ở nhà.”

“Vậy còn mấy cơ sở ngầm của cha ngươi thì sao.”

“Cơ sở ngầm nào có thể nghĩ đến chuyện ta bị người đuổi giết chứ.”

Chu Vô Tâm quay đầu lại nhìn một chút: Sao đám người kia không biết mệt vậy: “Đúng rồi, sao ngươi trêu chọc được những người này vậy?”

“Không phải ngươi nói ta tìm ăn mày đóng giả người chết à.”

“Ta nói ngươi tìm ăn mày, nhưng mà vì cái lông gì ngươi chỉ đi tìm ăn mày lại có thể bị người đuổi giết được thế.”

“Ta cũng không biết nữa.” Hướng Noãn vô tội nói: “Ta nhìn thấy trước cửa sòng bạc có rất nhiều ăn mày, còn có một người bị ném ra ngoài, quần áo bị xé rách, ta thấy vậy mới đến hỏi hắn có thể diễn vai người cha đã chết của ta không, không ngờ hắn lại gọi một đống người rượt theo ta. Ta thật sự không hiểu ra sao cả.”

Chu Vô Tâm lảo đảo muốn ngã xuống, câm nín. Chạy ma-ra-tông cũng phải cần có đủ thể lực mới được: “Không được, nếu chúng ta cứ tiếp tục chạy như vậy sẽ bị bọn họ đuổi kịp. Chúng ta chia nhau ra đi, một người dẫn một phần, sau đó từng người nghĩ cách giải quyết.”

“Được, ý tưởng này không tồi.” Hướng Noãn liếc mắt, tỏ vẻ tán thành.

“Đúng lúc, ngươi xem, trước mặt có một rừng trúc, chúng ta chạy vào đó rồi lại tách ra.”

“Được.”

“Rồi, một, hai, ba, đến rừng trúc, tạm biệt.”

Lúc Chu Vô Tâm chạy sâu vào rừng trúc, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng đàn xa xưa, nàng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xoay người chạy đến nơi phát ra tiếng đàn ấy.

Chỉ chốc lát sau, nàng đã nhìn thấy nơi phát ra tiếng đàn. Nàng vừa xuất hiện, tiếng đàn cũng trở nên chậm rãi, sau cùng là hoàn toàn dừng lại.

Chỉ thấy, trong đình nghỉ mát sâu trong rừng trúc, có một nam tử mặc trường sam màu vàng sáng, hơi cong khóe môi, ánh mắt phong tình vô hạn nhìn chằm chằm đàn cổ trên bàn đá, dưới hàng lông mi thật dài là một đôi mắt sáng trong, lưu động ý cười nhàn nhạt.

Tình cảnh này, nếu không phải có đám người sát phong cảnh đằng sau thì Chu Vô Tâm thật sự muốn tận tai nghe hắn đàn một khúc. Chỉ tiếc, Chu Vô Tâm nhìn lại đám người vẫn ngoan cường đuổi theo nàng, lại nhìn nam tử mặt như hoa đào kia, rồi lại so sánh với khuôn mặt hung thần át sát của đám người theo sau, không nhịn được vỗ đầu rên rỉ.

Được rồi, mặc kệ hắn vui hay không vui, Chu Vô Tâm vọt vào, lôi kéo hắn bỏ chạy. Một bên chạy, một bên còn không quên quay đầu nhìn, đề phòng đám người phía sau đuổi kịp…