Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 3




Edit: Thủy Lưu Ly

Không thể không nói, năng lực cầu sinh của con người đều rất mạnh mẽ.

Ngay khi Chu Vô Tâm cho rằng mình sắp về chầu ông bà ông vải tới nơi rồi, thì đột nhiên, không biết lấy đâu ra sức lực, nàng nâng chân, hung hăng đá vào đũng quần hắn. Đau đớn bất ngờ ập đến khiến hắn buông lỏng bàn tay kiềm chế nàng trong thời gian ngắn. Nàng không khỏi mừng rỡ, vội vàng chớp thời cơ, lắc mình tránh khỏi phạm vi nguy hiểm.

Trên người nàng vốn chỉ quấn tạm một mảnh rèm cửa làm quần áo, lại bị nam tử tóc đỏ nắm lại, nhưng mạng nhỏ trước mắt, hơn nữa phương châm của nàng là đầu không thể rơi, máu không thể chảy, cho nên Chu Vô Tâm bất chấp tất cả, dùng tư thế xoay tròn duyên dáng của diễn viên múa ba-lê, xoay một vòng lớn, tiện đường ngay cả “đồ lót” cũng không cần, trực tiếp trần trồng chạy mất.

Một bên chạy một bên cũng không quên la to cứu mạng, nhưng mà đáp lại nàng chỉ là những thi thể lạnh như băng nằm rải rác trên mặt đất. Chu Vô Tâm vừa chạy vừa phân chút thời gian để đánh giá những thi thể này. Mỗi người đều chết cùng một kiểu, giống hệt thiếu nữ vừa rồi mà nàng đã vô tình nhìn thấy, rất có thể những người ở đây đều bị tên nam tử tóc đỏ điên khùng kia giết chết!

Chu Vô Tâm âm thầm khóc ròng, chạy vội: Thật tiếc cho khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của hắn. Hầy! Không ngờ hắn lại là một tên cuồng giết người!

Nam tử tóc đỏ theo sát sau lưng nàng, càn rỡ cười to, giống như hắn không hề vội vàng muốn giết nàng như lúc nãy.

Chu Vô Tâm không có hình tượng nào mà trốn trái, né phải, sợ đến mức chân tay run rẩy không ngừng. Trước đây, nàng đã từng nhìn thấy nhiều cảnh người chết như thế này trên phim ảnh, thời sự, nhưng đến khi tự mình gặp phải hung thủ, nói không sợ hãi, tuyệt đối là gạt người.

Nam tử tóc đỏ cười rộ lên, kết hợp với vẻ mặt tà khí càng thêm mê hoặc. Nếu không phải bây giờ là thời khắc liên quan đến tính mạng, nói không chừng, chỉ bằng một nụ cười này của hắn, thì đã có không ít thiếu nữ cam chịu quỳ dưới gấu quần hắn mà cầu xin tình yêu rồi.

Chu Vô Tâm hung hăng cho mình một cái tát: “Đây là lúc nào mà còn nghĩ đến mấy chuyện tào lao này hả?”

Có điều, rất nhanh nàng đã không còn thời gian để suy nghĩ vớ vẫn nữa, bởi vì… Loại khách sạn bình dân ở cổ đại này, chỗ nào cũng giống hệt nhau, nàng đã đi mất nửa ngày cũng không thể ra khỏi đây được, mà trong khi đó, cái tên tóc đó điên điên khùng khùng kia lại như âm hồn không tan, muốn bỏ rơi cũng không bỏ rơi được.

Sao lại thế này? Người khác tốt xấu gì khi xuyên qua cũng có thể tỉnh lại từ trên giường, có kẻ hầu người hạ, cơm bưng, nước rót, nhưng nàng thì ngược lại, vừa không có quần áo để mặc, vừa phải liều mạng chạy trối chết. Rốt cuộc nàng đã làm gì mà ông trời lại đối xử như vậy với nàng chứ?

“Ai da.” Chu Vô Tâm đột nhiên hét to một tiếng, lảo đảo té ngã trên mặt đất.