*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thủy Lưu Ly
Giống như một vệt sáng xẹt qua, câu nói của Túc Ngọc hoàn toàn khiến Bắc Vọng tỉnh ngộ. Hắn đã hiểu! Cuối cùng hắn cũng hiểu loại dự cảm xấu này là gì!
Sao hắn có thể quên chuyện Ninh Thuần không thể phá thân, không thể chạm vào nữ nhân! Bí mật này chỉ có hắn và Ninh Liên biết, lúc trước bởi vì tức giận nên hắn lại quên mất!
Chu Vô Tâm đang diễn trò, nàng thiết kế tất cả bởi vì nàng muốn rời khỏi hắn, thành toàn cho hắn, vì thế nàng thà thấy hắn hận nàng cũng phải hợp tác với Ninh Thuần cùng diễn một màn kịch như vậy. Sao hắn lại ngốc như thế chứ! Sao hắn không sớm hiểu ra cứ để nàng lừa dối qua cửa như thế!
Trước nàng từng nói không hi vọng sinh linh đồ thán, nếu như vậy, thật ra nàng không muốn hắn phục quốc, vậy tại sao nàng không chịu nói trực tiếp với hắn! Tại sao vì muốn thành toàn cho hắn mà lựa chọn rời khỏi hắn đây!
“Phương trượng, ta không muốn phục quốc.” Bắc Vọng ghìm cương ngựa lại, đột nhiên nói với phương trượng một câu.
Phương trượng ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?”
Bắc Vọng kiên quyết như chém đinh chặt sắt: “Ta không muốn phục quốc. Đối với ta mà nói, Chu Vô Tâm vĩnh viễn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Không có nàng, sẽ không có ta ngày hôm nay. Nếu như phải mất đi nàng mới có thể đổi lấy những hư danh kia thì ta thà rằng cái gì cũng không muốn. Xin lỗi.”
“Bây giờ ngươi mới nói như vậy không cảm thấy quá không chịu trách nhiệm sao, còn những huynh đệ đã đi theo ngươi thì phải làm thế nào?”
Bắc Vọng nghĩ đến những lời Chu Vô Tâm từng nói: “Nếu như thật sự trở thành kẻ địch của Ninh Liên, vậy sẽ có rất nhiều người thậm chí là toàn bộ đại quân đều trở thành vật hi sinh. Phương trượng, chẳng lẽ ông không cảm thấy bây giờ rất tốt sao? Bá tính an cư lạc nghiệp, tại sao chúng ta cứ nhất định phải phá hoạch tất cả những thứ này đây? Ta vốn không để ý người khác nhìn ta thế nào, ta chỉ muốn cùng nữ nhân ta yêu bình an qua một đời, nếu trong các người có ai muốn cản trở ta thì đừng trách ta vô tình.”
Bắc Vọng nói xong, mặc kệ những người ở đây kinh ngạc hay thất vọng, giục ngựa quay trở về đường cũ.
Cũng may bọn họ chưa đi quá xa, muốn quay trở về sẽ không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng đến khi hắn trở về lại phát hiện ‘nhà’ của hắn và nàng đã bị đốt trụi thành một mảnh phế tích.
Mà trước phế tích đó, Ninh Liên đứng chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn vào trong.
Bắc Vọng nhảy xuống ngựa, xông tới kéo cổ áo Ninh Liên rống to: “Vô Tâm ở đâu? Nàng ở đâu?”
Trong mắt Ninh Liên chảy xuôi một tia nhìn lạnh lẽo: “Lúc Trẫm đến, nơi này đã như vậy rồi.”
“Không thể, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ không!”
Bắc Vọng thả hắn ra, phát rồ vọt vào phế tích tìm người.
“Lục ca, Trẫm đã biết, sớm muộn gì ngươi cũng quay trở về. Ngươi quá nặng tình, không thích hợp nắm giữ giang sơn.” Giọng nói Ninh Liên nhẹ bẫng nhưng lại có cảm giác thành thục như đã nhìn thấu thế sự tang thương, hắn cũng mặc kệ Bắc Vọng có nghe được hay không, vẫn lạnh nhạt nói ra như cũ.
Trải qua tất cả những chuyện này, cuối cùng Ninh Liên cũng đã trưởng thành, trở thành một vị Thiên tử có thể đảm đương trọng trách thiên hạ. Những cảm tình rừng rực, cũng bị hắn lẳng lặng ẩn giấu, không để người khác nhìn thấy nữa.
“Chu Vô Tâm, nàng xuất hiện cho ta! Bắc đại gia ta đã trở về, nàng mau ra đây!” Bắc Vọng gian nan lật tới lật lui trong phế tích, khàn giọng gọi to, nhưng lại không có ai đáp lại hắn.
“Bắc Vọng?”
Lúc Chu Vô Tâm mặt mày xám xịt mang theo một nhóm người đến cứu viện, đã bị bóng dáng đỏ rực quen thuộc làm khiếp sợ.
Sau khi Ninh Thuần quy y, nàng lập tức vội vàng trở về muốn thiêu hủy vài thứ xem như tế cho một đoạn quá khứ của chính mình lại không ngờ lỡ tay trực tiếp đốt luôn nhà cửa. May mà ở nhà chỉ còn mình nàng, nên không có ai bị thương cả. Mà đến khi nàng chạy ra ngoài vất vả tìm được cứu viện trở về lại phát hiện, nhà mình đã bị cháy sạch.
Có điều, điều khiến nàng khiếp sợ nhất không phải là chuyện này mà là chuyện bắc Vọng đột nhiên trở về!
Bắc Vọng nhìn thấy nàng, mừng đến phát khóc, phi thân rơi xuống trước mặt nàng, ôm nàng thật chặt: “Nàng không sao chứ? Nàng không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”
Chu Vô Tâm hơi cảm thấy khó có thể tin, không phải hắn phải vào kinh sao: “Sao chàng lại trở về?”
Bắc Vọng nhìn vào mắt nàng, vô cùng phấn khởi nói rằng: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta không phục quốc nữa, ta muốn nàng, chỉ cần nàng. Không có nàng thì ta đi đoạt giang sơn kia làm gì. Nàng rõ ràng không muốn ta đi, nhưng sao không chịu nói sớm, nếu nàng nói thì đã không xảy ra những chuyện như vậy rồi!”
“Ta không muốn chàng hối hận.”
“Nếu như mất nàng, đó mới là chuyện khiến ta hối hận nhất.”
Bắc Vọng dùng hai tay ôm mặt nàng: “Vô Tâm, chúng ta đừng rời xa nhau nữa.”
Đây vốn là thời khắc đẹp đẽ cỡ nào nhưng Chu Vô Tâm lại chỉ biết phá hoại không khí: “Bắc đại gia, Bắc đại gia, ta sắp chết rồi, sắp bị chàng ghìm chết rồi…”
Ninh Liên đứng bên cạnh nhìn hai người thâm tình ôm nhau, môi hắn khẽ giật giật, cuối cùng cũng không nói gì mà xoay người, bỗng nhiên rời đi.
Nhóm người đến cứu viện chứng kiến đôi tình nhân gặp lại đều cảm thấy rất cảm động, ồn ào thi nhau chúc phúc.
Ninh Liên quay đầu nhìn Chu Vô Tâm lần cuối, trong nụ cười yếu ớt lại xen lẫn tiếng thở dài như có như không, xong lại kiên định mà xoay người, từng bước từng bước biến mất ở cuối đường…
HẾT