Edit: Thủy Lưu Ly
Chu Vô Tâm hoàn toàn bị hắn chọc giận, nhưng tiếng cười vốn không chịu dừng lại của hắn, sau một giây, đột nhiên im bặt…
Trong nháy mắt, một thanh kiếm sắc bén, lạnh lẽo đâm thủng cổ họng hắn.
Chu Vô Tâm giật mình, lui về sau một bước.
Kiếm bị rút ra, Phó Trầm ngã xuống.
“Cảnh Lâm?” Chu Vô Tâm bất ngờ hô một tiếng: “Sao huynh lại ở đây!”
Cảnh Lâm tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng liếc nhìn thi thể trên đất: “Hắn đã biết chuyện không nên biết vì thế hắn nhất định phải chết.”
“Không phải, ý ta muốn hỏi là sao huynh đột nhiên xuất hiện ở đây? Không phải huynh nên ở Điển Thương Các à?”
“Ta đã đến đây mấy ngày trước rồi, nhưng vẫn chưa xuất hiện mà thôi.” Sắc mặt Cảnh Lâm vẫn âm trầm như cũng nhưng Chu Vô Tâm vẫn mơ hồ hình thấy ý cười ẩn sâu dưới lấp mặt nạ âm u ấy.
Chu Vô Tâm có thể trò chuyện với hắn giống như trước thế này, sao không khiến hắn vui vẻ được!
Cảnh Lâm vượt qua thi thể Phó Trầm, lại gần Chu Vô Tâm, nói với nàng: “Những ngày qua ta vẫn phái người bảo vệ muội, trong lúc vô tình biết được người này là do Bắc Yên tìm đến. Mục đích là để muội và Bắc Vọng bất hòa, làm muội rời khỏi hắn.”
“Bắc Yên? Không phải nàng ta là muội muội của Bắc Vọng sao, vì sao phải làm như vậy?”
Cảnh Lâm cười cợt, cũng không giải thích.
Rất rõ ràng, nguyên nhân để Bắc Yên làm như vậy là vì nàng ta thích Bắc Vọng, mà Bắc Vọng lại là người không dễ bị đối phó và mê hoặc, cho nên nàng ta chỉ có thể xuống tay từ chỗ Chu Vô Tâm.
Chẳng qua nàng ta vẫn đánh giá Chu Vô Tâm quá thấp.
Tuy rằng Chu Vô Tâm dễ đối phó hơn Bắc Vọng nhưng sau lưng nàng lại có rất nhiều người, bọn họ đều không cho phép bất cứ kẻ nào muốn làm hại nàng. Ai cũng không thể.
Chu Vô Tâm khó hiểu: “Vậy rốt cuộc vì sao huynh lại đến Bắc Đường?”
“Phục quốc.”
“WHAT? Huynh cũng phục quốc? Chẳng lẽ huynh cũng là hoàng tử quốc gia nào sao?”
“Ta tới để trợ giúp cho Bắc Vọng.”
“Ai nha, lúc nào thì quan hệ hai người trở nên tốt như vậy.”
Cảnh Lâm bị câu hỏi này của nàng làm nghẹn lời. Hắn đến đây giúp đỡ Bắc Vọng tất nhiên là vì nàng.
Có điều, nếu nàng không hiểu, vậy, hắn cũng không cần nói nhiều. Có nhiều chuyện giữ bí mật sẽ tốt hơn là nói ra.
“Đúng rồi, chỉ một mình huynh tới đây sao? Cha ta đâu?”
“Thoái ẩn.”
Chu Vô Tâm sợ hết hồn: “Vậy giờ huynh là các chủ Điển Thương Các? Là thủ lĩnh duy nhất?”
“Ừm.” Cảnh Lâm gật đầu: “Lần này ta mang một số người lại đây.”
“Oa.”
Cảnh Lâm treo thanh khiếm lên eo: “Bây giờ trở về đi, ta cũng nên gặp mặt hắn rồi.”
“A, hả, huynh về trước đi, ta còn chưa muốn về. Vừa rồi ta mới cãi nhau với Bắc Vọng, chờ hắn tỉnh táo lại lại giải thích với hắn.”
Cảnh Lâm do dự nhìn nàng: “Muội muốn đi đâu?”
“Ta tùy tiện đi dạo xung quanh một chút. Với lại bây giờ vẫn còn sớm, huynh đừng lo lắng. Cứ như vậy đi, ta đi trước đây.” Chu Vô Tâm nói xong lập tức thoát khỏi hiện trường.
Cảnh Lâm hết cách với nàng, không thể làm gì khác hơn là tự mình rời đi.
Nhưng thực tế Chu Vô Tâm không chạy đi đâu xa, mà chờ đến khi Cảnh Lâm hoàn toàn đi khỏi mới trở về chỗ cũ, kéo xác Phó Trầm đi chôn. Bất kể thế nào, Phó Trầm cũng chỉ là kẻ vâng mệnh mà làm việc mà thôi.
Chu Vô Tâm một bên đào hầm, một bên suy nghĩ. Thật ra nàng không phải không muốn về nhà, mà là dù có trở về nàng cũng không biết nói gì.
Nếu nói Chu Vô Tâm hoàn toàn không thèm để ý những lời Phó Trầm nói thì là nói dối, thật ra, nàng rất quan tâm, vô cùng quan tâm.
Đừng thấy nàng cả ngày đều vui vẻ, cười đùa, nhưng nói thật, nàng cũng có tự ti, cũng có lo lắng của mình.
Lúc trước nàng không muốn ở lại trong cung, cũng là vì nơi đó là nơi chỉ toàn tranh đấu, ghanh đua, cũng là nơi sẽ bóp chết tất cả nhân tính của một con người.
Nàng không thích, càng không muốn nhìn thấy.
Chưa nói đến phục quốc có thành công hay không, tuy rằng Ninh Liên từng làm nhiều chuyện khiến nàng đau lòng, nhưng suy cho cùng hắn cũng có ân với nàng, không những thế hắn còn đối xử với nàng rất tốt. Cho nên, đối với nàng mà nói, nàng thật sự không hề muốn ai trong hai người họ bị thương tổn cả.
Nàng không muốn nhìn thấy huynh đệ bọn họ tàn sát. Càng không muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán.
Nếu như Bắc Đường là một nơi dân chúng lầm than, vậy Chu Vô Tâm sẽ ủng hộ Bắc Vọng, nhưng chuyện này lại ngược lại. Nơi này rất an toàn, mà dân chúng dường như đã sớm quen thuộc cuộc sống như vậy. Vừa nghĩ tới sẽ có một ngày chuyện này xảy ra thì trong lòng Chu Vô Tâm lập tức cảm thấy rất khó chịu.
Ban đầu nàng từ chối Ninh Dạ cũng là vì không muốn cả đời này đều bị giam lỏng trong bốn bức tường hoàng cung, cho nên nàng sợ, nàng rất sợ sau khi phục quốc, phần tình cảm đơn giản mà Bắc Vọng cho nàng sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nhưng mà, nàng tôn trọng sự lựa chọn của Bắc Vọng.
Hắn đã đè nén quá lâu rồi, hắn cần một lý do để giải tỏa.
Vì lý do này mà bây giờ nàng rất mâu thuẫn.
Nàng cần một mình suy nghĩ một chút.
Sau khi chôn Phó Trầm, một thân một mình đi dạo bên ngoài một ngày cũng không khiến tâm tình nàng tốt hơn. Lúc nhìn thấy một quán rượu, xem xét tiền bạc trên người, nàng quyết định vào trong uống một bình.
Có điều nàng không ngờ sẽ gặp lại Ninh Thuần ở đây.
“Tiểu Ninh Thuần, sao ngươi cũng tới đây?” Chu Vô Tâm hỏi xong mới thấy câu này rất dư thừa.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Bắc Vọng, Ninh Thuần tất nhiên sẽ ra mặt. Trước nàng không thấy hắn, cứ nghĩ hắn không biết chứ.
Nhưng rốt cuộc, thật ra người cái gì cũng không biết lại chính là bản thân nàng.
Ninh Thuần cũng không ngờ lại đụng phải Chu Vô Tâm ở chỗ này, nhìn nhìn đống vò rượu không trên bàn, hắn lạnh nhạt nói: “Cùng uống?”
“Tốt! Ta đang lo không có ai uống cùng ta đây, vừa hay, tiểu nhị, đem rượu lên!” Chu Vô Tâm ngồi xuống, vừa tán gẫu với Ninh Thuần vừa cùng hắn cạn chén uống rượu.
Buổi tối, ở Bắc Đường, bầu không khí có vẻ yên tĩnh lại ẩm ước như một vùng sông nước Giang Nam. Đêm đó, hai người mang hai tâm sự riêng đều uống tương đối nhiều.
Tửu lượng của Chu Vô Tâm không cao, sớm đã say rồi, do đó nàng nói nhảm cũng nhiều hơn.
Ninh Thuần hỏi nàng, vì sao cuối cùng lại lựa chọn Bắc Vọng.
“Tiểu Ninh Thuần, ngươi biết không, từ nhỏ các ngươi đều có trong tay rất nhiều thứ, nhưng Bắc Vọng thì không. Ta không thể bỏ lại chàng ấy. Có lẽ các ngươi sẽ cho rằng ta chỉ đang đồng tình chàng ấy, không hẳn đâu. Lần thứ hai khi gặp chàng, lúc nhìn thấy chàng vì độc phát mà đau đớn co ro trên đất, đúng là ta có đồng tình, nhưng sau này, ta biết được, chàng ấy là người duy nhất trong tình cảm không lẫn lộn bất cứ thứ gì khác, cũng đối xử với ta trước sau như một. Đương nhiên dù tính cách yêu nghiệt của chàng không có cách nào thay đổi, ta cũng chịu. Nói ta có khuynh hướng thích bị ngược cũng được, bị sắc đẹp mê hoặc cũng được, nhưng lúc ở bên cạnh chàng, ta rất dễ cảm thấy vui vẻ. Thứ tình cảm ta muốn, rất đơn giản, chỉ như vậy thôi. Từ nhỏ chàng ấy mất đi quá nhiều thứ, cho nên ta muốn dùng nửa đời sau của ta đến bù cho chàng để chàng có một cuộc sống bình an, hạnh phúc.”
“Nhưng một khi hắn tham dự chuyện phục quốc, thì tình cảm đơn thuần mà nàng muốn sẽ không còn tồn tại nữa.”
“Ta biết, cho nên hiện tại ta rất quý trọng mỗi một khắc bên cạnh hắn. Có điều, ai biết được, đột nhiên có một ngày tất cả mọi người đều thay đổi chủ ý không phục quốc nữa thì sao, chuyện sau này, ai đoán trước được đâu… Ta nói rồi mà, trong quá khứ chàng ấy mất đi quá nhiều thứ, lần này, cho dù chuyện kia rất nguy hiểm, chỉ cần chàng ấy muốn tranh chiếm, ta sẽ tôn trộng quyết định của chàng ấy…”
Đêm đó, Chu Vô Tâm nói rồi lại nói rất nhiều rất nhiều chuyện.
Còn Ninh Thuần, chẳng biết vì sao hắn càng uống lại càng tỉnh táo. Mỗi một câu nói của nàng giống như một chiếc gai nhọn, đâm vào lòng hắn, ê ẩm, lại đau đớn thấu tim gan
Sau đó Chu Vô Tâm ngủ thiếp đi, Ninh Thuần lập tức cõng nàng trên lưng, ném trả vào phòng Bắc Vọng.