Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi

Chương 117




Edit: Thủy Lưu Ly

Sau khi bọn hắn rời đi, Chu Vô Tâm chạy lại chỗ đấy đứng lặng một thời gian. Một thân trang bị và trang phục kia, quen thuộc đến mức khiến lòng nàng lạnh lẽo. Còn có loại sát khí âm u mà cả đời nàng cũng không quên được!

Lẽ nào cái chết của Thái tử thật sự có liên quan đến Điển Thương Các sao?

Nếu đúng như thế, vậy, nàng nên làm gì bây giờ!

Không biết đã đứng ở chỗ này bao lâu, cuối cùng lại nghĩ dù có tiếp tục ở chỗ này cũng không rõ đầu đuôi gì, cho nên nàng dứt khoát đi tìm Hoằng Thiện trước.

Có điều lúc nàng mới đi không bao xa, ngay sau một cánh cửa nàng đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc. Ý cười bình thản từ bên trong truyền ra: “Chuyện lần trước các ngươi làm rất rốt, những thứ này là thứ các ngươi nên được.”

“Bây giờ Vương gia đã quét sạch mọi chướng ngại trên đường đăng cơ, có thể an tâm rồi.” Trong giọng nói của Cảnh Lâm không nghe ra bất cứ tâm tình nào, xem ra đã khôi phục sự bình tĩnh từ trong tin tức khiếp sợ mấy ngày trước, mà một khi bắt đầu đàm phán, hắn lại trở thành một vị Thiếu các chủ khiến người người kính nể.

Chẳng qua chỉ bằng câu này, đã đủ khiến Chu Vô Tâm hoàn toàn ngã vào vực sâu tuyệt vọng.

Mới vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ nguyên nhân cái chết của Dạ, vậy mà bây giờ, khi nghe câu này, bỗng dưng, trong nháy mắt, mọi chuyện vốn mơ hồ không liên kết đều trở nên rõ ràng, sáng tỏ cả.

Thì ra, Dạ chết, thật sự có liên quan đến Điển Thương Các!

Chu Vô Tâm thở ra một hơi, nghiêng người đá văng cửa. Nàng muốn xem xem, rốt cuộc cái người đã hợp tác với Cảnh Lâm là ai!

Cửa phòng đột nhiên bị người đá văng, nhìn Chu Vô Tâm đỏ mắt xông tới, ánh mắt Ninh Liên lóe lên một tia hoảng loạn.

Chu Vô Tâm khó tin nhìn người vốn không thể xuất hiện ở Điển Thương Các vào lúc này là Ninh Liên, nghẹn ngào. Không phải hắn rất bận sao? Tại sao hắn lại ở chỗ này? Làm một Thái tử, tại sao hắn lại có quan hệ với môn phái trong giang hồ?

Chẳng lẽ người Hoằng Thiện nói nàng sẽ không ngờ tới là hắn sao?

“Ninh Liên, những lời ngươi vừa nói có ý gì?” Chu Vô Tâm đi tới trước mặt Ninh Liên, từng câu từng chữ ép hỏi.

Ninh Liên xòe cây quạt trong tay ra, dùng nụ cười che giấu hoang mang trong lòng: “Không liên quan gì đến nàng.”

Chu Vô Tâm hé miệng, tiếp tục truy hỏi: “Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

“Bản vương không cần giải thích với nàng.”

Ninh Thuần vốn vẫn yên lặng lắng nghe ngoài cửa, biết không thể tiếp tục trầm mặt, cho nên dứt khoát xuất hiện trước mặt nàng, lên tiếng: “Ninh Liên biết ngươi mất tích nên đặc biệt ghé thăm ngươi.”

Đến lúc này rồi mà còn muốn lừa nàng sao?

Chu Vô Tâm cười lạnh: “Sợ rằng hắn đến đây không phải vì ta đâu.”

Chu Vô Tâm đưa mắt rơi trên người Ninh Liên lần nữa, đấy là một loại ánh mắt xa lạ khiến Ninh Liên cảm thấy vô cùng khổ sở. Trước đây không lâu trong mắt nàng rõ ràng còn tràn ngập ý cười nhưng tại sao lúc này lại trở nên lạnh lẽo như vậy.

“Ninh Liên, ta hi vọng ngươi nói thật với ta. Dạ, có phải do ngươi phái người đi giết không?” Giọng nói Chu Vô Tâm phát run, nàng cỡ nào hi vọng vừa rồi nàng không nghe thấy gì cả, cỡ nào hi vọng bản thân không biết gì để có thể tiếp tục lừa mình dối người.

Nhưng câu trả trời của Ninh Liên đã trực tiếp phủ định vọng tưởng của nàng: “Đúng vậy, là bản vương phái người giết.”

“Tại sao?”

“Bởi vì bản vương muốn làm Thái tử.” Ninh Liên xếp cây quạt lại, thu hồi nụ cười, nói rõ từng câu từng chữ.

Rõ ràng nghe thấy câu trả lời chắc chắn từ miệng hắn nhưng trong lòng Chu Vô Tâm vẫn không có cách nào chấp nhận được. Nàng không tin hắn sẽ làm ra chuyện hung ác như vậy: “Nhưng mà ta nghe chưởng quỹ nói, lúc ta mất tích ngươi cũng gấp gáp phái người tìm ta khắp nơi. Nếu vậy ngươi không thể nào đối xử với ta như vậy được.”

Nghe câu nói cố gắng biện giải cho bản thân hắn của nàng, trong lòng Ninh Liên như bị hàng ngàn mũi kim đâm thủng. Hợp tác với Điển Thương Các mưu sát Thái tử là kế hoạch chưa từng thay đổi trong mấy năm qua của hắn, nhưng mà vẫn chưa từng thành công lần nào, cũng giống như Thái tử phái người đến ám sát hắn vậy.

Ninh Liên không hề can thiệp thời gian, địa điểm Điển Thương Các muốn ra tay, hắn chỉ muốn kết quả, vì thế, thật ra đến cả hắn cũng không biết bọn họ sẽ ra tay lúc nào, và hắn càng không ngờ nửa đường sẽ xuất hiện một Chu Vô Tâm!

Đây là cuộc chiến giữa hắn và Ninh Dạ, là tranh đấu giữa nam nhân với nhau.

Giang sơn, đế vương, được làm vua thua làm giặc, từ lúc bắt đầu, giữa bọn họ đã định sẵn chỉ có một người có thể sống sót, nhưng mà Chu Vô Tâm đột nhiên xuất hiện đã đảo loạn tất cả kế hoạch của hắn. Hắn vẫn luôn không muốn nàng nhìn thấy mặt tàn khốc của mình vì thế đem hết những mặt tốt đẹp bày ra trước mặt nàng, có điều, hắn cũng hiểu, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng biết được tất cả sự thật.

Tuy rằng, ngày đó, đến sớm hơn so với hắn tưởng tượng.

Việc đã đến nước này, vậy thì thẳng thắn nhẫn tâm đến cùng đi.

Ninh Liên xòe cây quạt ra lần nữa, cười cực kỳ sáng lạn: “Lúc ấy, nếu bản vương không diễn kịch thì sao khiến người khác tin rằng bản vương vô tội? Sau đó sao có thể dễ dàng thành công đây?”

Chu Vô Tâm nhìn khuôn mặt tươi cười của Ninh Liên, đột nhiên rất muốn kéo lớp mặt nạ trên mặt hắn xuống để nhìn xem sau lớp mặt nạ ấy là vẻ mặt thế nào. Nàng há miệng thở gấp, bi ai quay đầu nhìn Ninh Thuần: “Tiểu Ninh Thuần, có phải lúc đó chàng cũng biết ai là người phái sát thủ đúng không?”

Thật ra đối với chuyện Ninh Liên và Điển Thương Các liên thủ, Ninh Thuần không biết nếu không sau đó hắn cũng không đưa nàng đến Điển Thương Các, với lại không phải chuyện gì Ninh Liên cũng nói với hắn, nhưng, hắn rõ ràng biết Chu Vô Tâm chờ mong câu trả lời phủ định từ mình, lời nói đến bên miệng lại trở thành một mực khẳng định. “Đúng vậy.”

“Từ lúc bắt đầu, các ngươi đã đặt bẫy để ta và Dạ nhảy xuống. Có phải không?” Ánh mắt Chu Vô Tâm xẹt qua trên người bọn họ: “Các ngươi thật sự rất độc ác. Tiểu Ninh Thuần, rốt cuộc ta cũng biết tại sao ngươi không tra được hung thủ, bởi vì ngay từ đầu ngươi đã biết hung thủ là ai. Ha hả, nếu vậy, ngươi muốn hung thủ này vĩnh viễn biến mất không phải chuyện quá dễ dàng sao.”

Dạ chết rồi, Hướng Noãn cũng chết.

Ngôi vị hoàng đế thật sự quan trọng như vậy?

Chu Vô Tâm đột nhiên cảm thấy nàng nhìn không rõ nhưng người xung quanh. Tại sao bọn họ đều dùng khuôn mặt tươi cười đối diện người khác còn sau lưng lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?

Chu Vô Tâm đi tới trước mặt Ninh Liên, đến cười cũng không còn sức, bởi giờ khắc này, đến suy nghĩ muốn ngụy trang nàng cũng không có: “Lúc trước Dạ nói ta tránh xa ngươi nhưng ta không nghe hắn. Hắn nói ta sẽ hối hận, ta lại nghĩ hắn chỉ nói chuyện giật gân cho nên chưa từng để trong lòng. Có điều, bây giờ ta thật sự hối hận rồi. Ninh Liên, những gì ngươi biểu hiện ra đều là giả! Giả! Thậm chí ta còn hoài nghi bản thân ngươi có phải cũng giả không! Trước đây ca ca ta đã nói với ta, vô tình nhất đế vương gia. Khi đó ta không hiểu nói vô tình thì có thể vô tình đến mức nào, bây giờ ta hiểu, thật sự hiểu. Đối với ca ca ruột còn có thể ra tay thì đừng nói chi phi tử gì của người. Sẽ có một ngày ngươi vì ngôi vị Hoàng đế mà giết hết tất cả những người thân bên cạnh mình, có lẽ lúc đó ngươi cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, không phải sao?”

Chu Vô Tâm thấy hắn không phản bác, nghĩ hắn ngầm thừa nhận, từng bước, từng bước lui về sau: “Ngươi là Ninh Liên, là Cửu gia, xưa nay thứ ngươi muốn chưa bao giờ không thể chiếm được. Người người đều hâm mộ ngươi, ước ao ngươi, muốn ở bên cạnh ngươi, nhưng, loại người không chừa thủ đoạn nào như ngươi lại khiến ta vô cùng chán ghét!” Nói đến đây ánh mắt nàng lại chuyển lên người Ninh Thuần: “Tiểu Ninh Thuần, ta vẫn nghĩ ngươi không giống người khác, bây giờ nhìn lại, ha hả, ta thật sự đã đánh giá các ngươi quá cao rồi…”

Chu Vô Tâm nói xong câu này, cũng không tiếp tục ở lại mà xoay người chạy ra ngoài.

Đả kích hôm nay nàng nhận được đã nhiều lắm rồi! Nàng cần ở một mình yên lặng một chút!

Mà từ lúc vào đến khi rời đi Chu Vô Tâm đều chưa từng nhìn Cảnh Lâm một cái nào.

Người thật sự ra tay là Cảnh Lâm, hơn nữa bây giờ hai người còn là huynh muội ruột, lấy sự hiểu biết của Cảnh Lâm với nàng, hắn biết, nàng nhất định còn có chuyện không nói, vì thế, không nói hai lời, vội vàng đuổi theo sau nàng.