Edit: Huyền Phong
Beta: Thủy Lưu Ly
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Chu Vô Tâm không biết làm sao, không thể cứ tiếp tục như vậy mà. Cái tư thế này quá mờ ám rồi, rất khiến người ta bối rối đấy có biết không.
Bắc Vọng vòng tay, ôm nàng thật chặt: “Đợi chân ta có sức hơn đã.”
Được rồi, Bắc đại gia đã lên tiếng, nàng chỉ có thể nghe theo.
Chẳng qua, còn chưa tới nửa khắc, Bắc đại gia vốn bình tĩnh rốt cuộc cũng biến thành rít gào: “Ngươi đừng nhích tới nhích lui trên người ta nữa!”
Chu Vô Tâm vô cùng vô tội giải thích: “Tay chân ta bị tê rần cả rồi, cho nên ta mới động đậy một chút cho dễ chịu thôi.”
Dứt lời, tiếp tục điếc không sợ súng mà nhích tới nhích lui trên người Bắc Vọng.
Là một nam nhân đang sống sờ sờ, hành động như vậy của Chu Vô Tâm, hoàn toàn chính là muốn châm lửa! Không thể nhịn được nữa! Bắc Vọng đột nhiên tung người nhảy lên, đạp Chu Vô Tâm từ trên cây xuống dưới đất.
Sau đó trong lúc Chu Vô Tâm sợ đến mức chưa kịp hoàn hồn, hắn lại đứng dưới đón được nàng. Chu Vô Tâm hít sâu một hơi, nhưng ai biết lúc này Bắc Vọng lại tiếp tục thả tay ra, ném nàng xuống đất.
Ninh Liên là dùng ngôn ngữ để dằn vặt, hành hạ tinh thần người khác, còn Bắc Vọng rõ ràng là khiến thân thể và tinh thần cùng bị hành hạ mà!
Chu Vô Tâm xoa mông đứng dậy, liếc nhìn bốn phía, cũng không có tâm trạng cãi nhau với hắn, lo lắng hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”
Bắc Vọng liếc xéo nàng một cái, trả lời: “Không biết.”
“Xong, chúng ta lạc khỏi mọi người rồi.”
Chu Vô Tâm sốt ruột đứng nhảy nhảy bên cạnh. Bắc Vọng tỏ vẻ dửng dưng, trên gương mặt yêu nghiệt điên đảo chúng sinh mang theo ý cười yếu ớt, tà mị. Hắn kéo tay nàng, muốn nhìn tình trạng vết thương trên tay nàng.
Nếu không phải Chu Vô Tâm đã quen với tính cách điên khùng, hay thay đổi thất thường của Bắc Vọng, thì có khi trái tim nàng sẽ bị hành động dịu dàng bất chợt này của hắn làm loạn nhịp.
Cũng may máu trên tay nàng không còn chảy nữa, Bắc Vọng cau mày muốn làm sạch mấy vết máu đông trên miệng vết thương nàng, lại khiến nàng đau đến mức rụt tay về theo bản năng.
“Ngươi co lại lần nữa thử xem!” Bắc Vọng dùng sức kéo tay nàng về, trên miệng còn không quên uy hiếp.
“Đau quá, không lấy không lấy.”
Bắc Vọng ngẩng đầu nhìn nàng, nâng tay nàng lên cao chút nữa, một bên xử lý vết thương, một bên nhẹ nhàng thổi khí.
Chu Vô Tâm dùng bàn tay còn lại dụi mắt, lại dụi thêm lần nữa, mới xác định đây không phải là ảo giác. Vừa định mở miệng khen ngợi hắn vài câu, ai ngờ, hắn lại trực tiếp xé một dây vải từ vạt áo nàng, ý muốn băng bó vết thương cho nàng.
Mà sau khi băng bó xong vết thương trên tay, đoán chừng sự kiên nhẫn của Bắc Vọng cũng không còn bao nhiêu nữa.
Vì thế, khi hắn bắt đầu động tới vết thương trên cổ, Chu Vô Tâm mới không thể không phản kháng liên tục: “Chờ chút, ngươi nhẹ tay chút, sẽ bị xiết chết, xiết chết người đấy...”
Vất vả lắm mới giải quyết xong vấn đề của Chu Vô Tâm, bệnh yêu nghiệt của Bắc Vọng lại bắt đầu phát tác: “Ngươi phải ăn bao nhiêu bột mì thì mặt mày mới trắng thành như vậy.”
“Ngươi nói mà không thấy xấu hổ sao, ai bảo ngươi cứ không có chuyện gì lại đâm ta một đao. Sắc mặt ta trắng như vậy còn không phải vì mất máu quá nhiều à!” Chu Vô Tâm huơ huơ nắm tay trước mặt hắn. Để hắn nhìn xem hậu quả do sự bạo lực của hắn gây nên.
Bắc Vọng dường như rất thích thấy nàng tức giận, nhưng mà, trong nháy mắt, sắc mặt hắn lại đột nhiên thay đổi, vốn đang tràn ngập ý cười dịu dàng lập tức đã biến thành mây đen giăng đầy: “Lăn xa một chút.”
…
Ở nơi rừng hoang nước độc này, bởi vì mất máu quá nhiều dẫn đến choáng váng mà Chu Vô Tâm đi đặc biệt chậm.
Mỗi lần Bắc Vọng quay đầu lại, nàng đều cách hắn rất xa. Nếu không phải đang ngồi trên đá nghỉ nghơi, thì chính là dựa vào thân cây nào đó nghỉ ngơi. Trên gương mặt không còn màu máu của nàng ướt đẫm mồ hôi…
Bắc Vọng thực sự không nhìn nổi nữa, đợi đến khi nàng đuổi kịp, hắn đột nhiên mở miệng: “Lên đây.” Bắc Vọng ngồi xổm xuống, ra hiệu hắn sẽ cõng nàng đi.
Chu Vô Tâm cũng không khách khí với hắn, trực tiếp leo lên lưng hắn.
Đừng thấy Bắc Vọng gầy gò, tinh xảo như vậy mà lầm, bờ vai hắn vẫn rất rộng rãi, rất ấm áp.
Chu Vô Tâm mệt mỏi không chịu nổi, vừa dựa vào lưng hắn không bao lâu mí mắt đã không chống đỡ được, nặng nề ngủ thiếp đi.
Có điều khi nàng còn chưa ngủ được bao lâu đã bị Bắc Vọng ‘lay’ tỉnh.
Bởi vì, cái tên Bắc Vọng điên khùng này, cứ thế buông tay tay, ném nàng xuống đất.
Chu Vô Tâm không hề chuẩn bị mà bị ngã một cú không hề nhẹ, cũng khiến nàng hoàn toàn tỉnh táo. Nàng xoa xoa mông rống lên: “Ngươi làm cái gì thế.”
Bắc vọng vén mái tóc đỏ lên, đáp lời: “Mỏi tay.”
Ngủ được một lúc, Chu Vô Tâm cảm thấy khá hơn một tí, sức lực cũng dần dần hồi phục, nhưng bị Bắc Vọng ném tới ném lui như thế, nàng cũng cảm thấy hơi tức giận, thế là lập tức thở hổn hển, bước nhanh về phía trước.
Có điều khi nàng chưa đi được mấy bước, Bắc Vọng đã kéo nàng ra phía sau, tà tà cảnh cáo nàng: “Đừng lắc lư trước mặt ta.”
Được rồi, Chu Vô Tâm chỉ được đi sau lưng hắn mà thôi.
Chu Vô Tâm bị hắn chỉnh đến điên rồi: Thật sợ hắn mà.
Cũng không biết hôm nay Bắc Vọng uống nhầm thuốc gì, mà Chu Vô Tâm vừa mới bình ổn lửa giận trong lòng, Bắc đại gia lại lên tiếng: “Ai bảo ngươi cách xa ta như vậy, đứng ở chỗ ta có thể nhìn thấy cho ta!”
Chu Vô Tâm không thể nhịn được nữa, nàng tức đến giơ chân: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!”
Có điều, nàng vừa gào xong câu này, cảm giác tức giận lập tức bị tình huống trước mắt thay thế. Nàng lười quản Bắc Vọng, lướt qua hắn, chạy nhanh về phía trước….
Không ngờ nơi thâm sơn cùng cốc quỷ quái này lại có thôn trang. Đương nhiên lời này cụ thể nên nói thế này, không ngờ sau khi lăn từ trên đỉnh núi xuống sẽ có một cánh rừng rộng lớn như thế, càng không ngờ trong rừng lại có một thôn trang hoàn toàn yên tĩnh như vậy.
Trải qua một đêm bị hành hạ, mắt thấy trời bắt đầu sáng dần, lúc này Chu Vô Tâm và Bắc Vọng lại bị lạc khỏi nhóm người, đều trong trạng thái kiệt sức, có thể nhìn thấy một chỗ có thể nghỉ ngơi tất nhiên sẽ vui mừng muốn chết rồi.
Chỉ là, khi Bắc Vọng nhìn thấy thôn trang này, sắc mặt lập tức không mấy dễ chịu, bộ dạng lạnh như băng, bất cứ lúc nào cũng cảnh giác nhìn bốn phía. Chu Vô Tâm lại không biết hắn lo lắng cái gì, cứ hớn hở chạy về phía trước, tùy tiện tìm một khách điếm, lớn giọng gọi bà chủ.
Bà chủ vẫn còn chưa tỉnh ngủ ra ngoài bắt chuyện với Chu Vô Tâm, muốn dẫn bọn họ lên phòng trên lầu nghỉ ngơi, nhưng Bắc Vọng lại không chịu đi, ghé miệng lại gần tai nàng nói nhỏ: “Ta cảm thấy nơi này có gì đó rất kì quái.”
“Kì quái?” Bây giờ Chu Vô Tâm đã vô cùng mệt mỏi: “Bất kể có cái gì kì quái, trước cứ để cho ta ngủ một giấc đã, được không, thật sự mệt mỏi quá.”
“Không được ngủ.” Bắc Vọng mới không thèm dài dòng với nàng, kéo nàng chạy nhanh ra ngoài.
Thôn trang trong rừng cây vốn cũng không phải chuyện gì quá kỳ quái.
Nhưng mà Bắc Vọng cũng không nói được tại sao, toàn bộ thôn trang này khiến người ta cảm thấy có một loại hơi thở tanh nồng. Loại hơi thở này hắn thường cảm nhận nhiều nhất sau nhiều năm giết người, cho nên tương đối mẫn cảm với những loại hơi thở tương tự. Một thôn trang tách biệt với bên ngoài lại có loại hơi thở này, có thể không khiến người khác nghi ngờ sao?
Chu Vô Tâm không phát hiện chỗ nào kì quái, nhưng mà, hắn lại cảm giác được, nếu hắn cứ như nàng, cái gì cũng không biết thì quá uổng phí những năm tháng hắn đã trải qua rồi.
Bắc Vọng kéo nàng tới tận nơi bên cạnh thôn trang mới thả nàng ra. Chu Vô Tâm xoa tay bất đắc dĩ, hỏi: “Bắc đại gia, ngươi có thể để ta ngủ một giấc không? Ta không nhúc nhích nổi nữa, thật sự không nhúc nhích nổi nửa. Ngươi nói khách điếm kia kỳ quái, vậy chúng ta tìm nơi khác ở lại được không? Có thể vào nhà dân mà.”
“Không được.” Bắc Vọng nói như đinh đóng cột: “Không chỉ có khách điếm kia là quái dị không thôi.”
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Xưa nay Bắc Vọng luôn tin tưởng trực giác của mình, nếu đã có hoài nghi, vậy thì cứ nghe theo cảm giác đi. Nhưng lúc này Chu Vô Tâm lại không thèm quan tâm đến trực giác của hắn chút nào. Tối nay nàng mất nhiều máu như vậy, cho nên muốn mau mau tìm một chỗ để nghỉ ngơi, mặc kệ hắn muốn đi đâu, nàng cũng không muốn đi.
Ngày thường tính khí Bắc Vọng rất lớn, lúc này tính khí nàng cũng lớn không kém.
“Ta mặc kệ có kì quái hay không, ta nói cho ngươi biết, ta không đi, ta muốn nghỉ ngơi. Cứ coi như thật sự có gì đó kì quái đi chăng nữa, ngươi cũng không thể ngăn cản ta nghỉ ngơi.” Chu Vô Tâm tức giận nói xong lại quay trở lại.
Bắc Vọng chỉ cảm thấy nghi ngờ với loại cảm giác quái dị này, cũng không phải rất khẳng định. Vốn hắn muốn mạnh mẽ kéo nàng đi, nhưng nhìn dáng vẽ đỡ tường, cố gắng đi về trước của nàng, hắn đột nhiên có chút mềm lòng. Dù sao là do hắn làm nàng bị thương, hắn cũng phải có trách nhiệm. Đặc biệt nghĩ đến trước đây nàng làm chuyện gì cũng suy nghĩ cho hắn, mà lần này muốn hắn đến đây cũng là vì muốn giải độc giúp hắn, cho nên…