Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây

Chương 30




- Tiểu Phong à…- Huỳnh Hiểu đẩy cửa bước vào phòng, đưa mắt tìm khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng Mộ Dung Phong đâu. Nàng lắc đầu.- Lại chạy đi đâu rồi?

Huỳnh Hiểu chép miệng ngồi xuống bàn trà, có lẽ hắn chỉ đi loanh quanh trong phủ thôi. Nhưng đến tối Mộ Dung Phong vẫn chưa quay trở lại làm nàng có điểm lo lắng, Huỳnh Hiểu liền lập tức sai vài nha hoàn đi tìm.

- Bẩm vương phi, nô tỳ đã tìm khắp phủ nhưng không thấy vương gia ạ.- Một nha hoàn chừng mười sáu tuổi cung kính bẩm báo.

Huỳnh Hiểu gật đầu cho nàng lui, trong tâm bắt đầu bất an. Tối muộn thế này rồi mà hắn còn đi đâu nữa. Có khi nào hắn ở trong cung không? Nghĩ vậy nàng liền thổi còi gọi Vệ Ảnh tới.

- Vệ Ảnh, ngươi vào cung xem vương gia có đó không?

Vệ Ảnh nhận lệnh lập tức thi hành. Lát sau hắn quay lại báo rằng vương gia đã trở về từ sáng. Vậy thì Mộ Dung Phong đã đi đâu?

Nghe tin Mộ Dung Phong mất tích cả hoàng cung liền nháo lên. Mộ Dung Triệt sai người tìm kiếm khắp hoàng cung, còn điều cấm vệ quân tìm trong thành. Huỳnh Hiểu lòng như lửa đốt, cứ đi đi lại lại, sắc mặt vô cùng xấu. Thái hậu nương nương cũng chẳng khá hơn gì, bà ngồi khóc cả buổi :

- Trời ơi, Phong nhi, con đi đâu vậy hả? Mau về với mẫu hậu đi con. Phong nhi ngốc như vậy liệu có bị kẻ xấu lừa bắt mất không? Nó có bị người ta bỏ đói không? Còn nữa, người ta có thừa cơ bắt nạt, chèn ép nó không?

- Thái hậu, người đừng lo lắng quá. Tiểu Phong sẽ không sao đâu. – Huỳnh Hiểu cố gắng an ủi bà mẹ chồng đa cảm này. Nghe bà khóc mà nàng não hết cả ruột gan.

Huỳnh Hiểu không rõ Mộ Dung Phong đã đi đâu. Có khi nào hắn bị bọn thích khách lúc trước bắt đi không? Nhưng võ công hắn cao cường như vậy, sao dễ dàng bị bắt chứ. Chỉ là, nếu không bị bắt cóc...chẳng lẽ hắn tự bỏ đi? Nhưng ai đã nói gì khiến hắn làm như thế? Huỳnh Hiểu càng nghĩ càng rối. Nàng như ngồi trên đống lửa, chờ tin tức của cấm vệ quân. Hi vọng hắn bình an, hi vọng tìm được hắn.

Mộ Dung Triệt sắc mặt ngưng trệ, tâm tình hắn lúc này vạn phần không tốt. Hắn ngồi ngay ngắn trước long ỷ, thần sắc lạnh lùng nghe bọn nô tài bẩm báo.

- Tâu bệ hạ, thần cho người lục soát khắp thành nhưng không tìm thấy.

- Cái gì?- Mộ Dung Triệt quát lên, mày kiếm nhíu chặt lại.- Các ngươi…một lũ vô dụng. Mau tìm tiếp cho trẫm. Trong thành không thấy thì tìm ở ngoài thành.Nếu không tìm được…- Hắn nghiến răng phun ra từng chữ.-…thì đem đầu của các ngươi về cho trẫm.

Vị tướng quân kia vội vã tuân lệnh rời đi không dám chậm trễ một giây.

Mộ Dung Triệt không kìm được tức giận, đập mạnh tay xuống bàn. Một lũ phế vật, có một người mà tìm mãi không ra. Nếu đệ đệ hắn có mệnh hệ gì, hắn sẽ băm vằm chúng ra. Mộ Dung Triệt đưa mắt nhìn ra bên ngoài, không biết tiểu Phong giờ ra sao?

Rừng rậm phía tây

Trái với không khí căng thẳng ở hoàng cung, nơi đây yên tĩnh một cách khác thường. Mộ Dung Phong tìm được một hang đá lớn khá sạch sẽ liền vào đó qua đêm. Hắn lượm củi khô rồi đốt lửa để sưởi ấm. Trời tối, sương xuống rất nhiều, cái lạnh thấm vào da thịt khiến Mộ Dung Phong có chút rùng mình. Hắn lấy trong ngực một gói bánh ngọt mà mẫu hậu sáng nay cho mình ra làm bữa tối. Mộ Dung Phong tựa mình vào vách đá sau lưng, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối. Cánh rừng ẩm ướt bốc lên một mùi ngai ngái, đâu đó có tiếng lá cây xào xạc trong gió cùng tiếng chim kêu về tổ. Mộ Dung Phong yên lặng lắng nghe những chuyển động nhỏ nhất của nơi này khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Hắn ngồi một lúc thấy rất vô vị, cũng đúng, nơi này không có nàng. Hắn lại nhớ đến nàng, nhớ dáng điệu trẻ con của nàng, nhớ nụ cười của nàng, cả gương mặt lúc ngủ say của nàng nữa. Nhưng đột nhiên trong đầu hắn hiện ra một đoạn kí ức rất lạ.

Nàng ngây người nhìn hắn, đồng tử mở to không giấu nổi vẻ kinh ngạc, miệng nàng co quắp lắp bắp :

- Tiểu Phong…mắt của chàng…

- Hửm?- Hắn kia thờ ơ đáp lại, giương đôi con ngươi màu xanh lam quan sát nét mặt nàng. Hắn hơi nhếch môi, vươn bàn tay to lớn xoa xoa gò má mềm mịn của nàng.- Nàng vừa gọi ta?

Hắn cười nhẹ, phóng ra một lưỡi dao nhỏ trong ống tay áo, từ từ chạm nhẹ, mơm trớn gò má nàng. Nàng vô cùng hoảng sợ, thân thể theo đó cũng run lên. Hắn di chuyển lưỡi dao xuống cổ nàng, khẽ cứa một nhát rất nhẹ. Trên chiếc cổ mảnh khảnh, một dòng máu đỏ từ từ tuôn ra. Hắn cúi người, hai tay giữ chặt lấy vai nàng, áp miệng vào vết cứa ở cồ nàng khẽ mút. Hắn ra sức liếm mút, cố gắng thu hết máu nàng vào miệng, không hề bỏ phí dù chỉ một giọt. Nàng run rẩy, nước mắt lăn dài trên gò má. Không biết qua bao lâu, vết thương đã ngừng chảy máu, hắn lúc này mới rời khỏi cổ nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn cong cong khóe miệng thành một nụ cười, vươn đầu lưỡi liếm vệt máu còn sót lại trên khóe miệng:

- Máu nàng rất ngọt.

Nàng sợ hãi quá mà ngất đi. Hắn vươn tay đỡ lấy thân hình kiều nhỏ của nàng, khẽ gọi tên :

- Hiểu Hiểu.

Tại sao hắn lại có kí ức đó? Chẳng lẽ…đó là hắn? Không thể nào? Hắn không bao giờ làm như thế? Nhưng mà…kí ức đó rất chân thực, hắn thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể nàng, cả mùi vị của máu nữa. Mộ Dung Phong ôm lấy đầu mình, một cỗ đau đớn từ đâu truyền tới. Đau…rất đau…đầu hắn giống như bị người ta cầm búa gõ vào vậy. Hắn lăn lộn dưới đất, không ngừng gào lên :

- Aaaaaaaaa.

Đột nhiên hắn ngồi dậy, đôi mắt hoa đào chuyển động, trong con ngươi xinh đẹp cuồn cuộn sát ý dần đổi thành màu xanh lam. Hắn chống tay đứng dây, cầm lấy một thanh củi đang cháy bước vào sâu trong hang động. Đôi mắt hắn như mắt của loài sói, phát sáng trong đêm. Hắn có thể nhìn thấy vạn vật trong đêm tối mà không cần đèn nhưng hắn thích cầm lửa, bởi trong đó cần có nó. Mộ Dung Phong đi một lúc thì gặp ngõ cụt. Hắn nhếch miệng cười, ngồi xuống sờ vào góc tường bên trái, chạm đến một phiến đa nhỏ hình trăng khuyết. Hắn liền xoay phiến đá đó, lập tức thanh âm ì ùng vang lên. Vách đá chắn trước mặt từ từ nhấc lên mang theo một lớp bụi. Mộ Dung Phong lấy tay che mặt rồi nhanh chóng bước qua.

Vào phía trong thạch thất, hắn phát hiện có một hồ nước vô cùng lớn mà ở tòa ngọc giữa hồ có thanh kiếm lớn tỏa kim quang chói mắt. Mộ Dung Phong nhún người, dùng khinh công bay tới, lập tức một con mãng xà từ dưới nước nhô lên phun độc vào người hắn. Mộ Dung Phong nhanh nhẹn tránh được, vung tay đánh một chưởng về phía nó. Con rắn hét lên đau đớn, mắt nó đỏ ngầu nhìn hắn đầy hận ý. Nó quẫy mạnh một cái, đem cái đuôi lớn quấn chặt lấy Mộ Dung Phong, xiết mạnh. Mộ Dung Phong mặt không đổi sắc, rống lên một tiếng rồi nói bằng ngôn ngữ rất lạ. Chỉ một câu của hắn làm cho con rắn kia kinh sợ, lập tức thả lỏng lực đạo,rồi để Mộ Dung Phong ngồi trên đầu mình. Con mãng xà từ từ tiến tới tòa ngọc trong hồ, cung kính đặt Mộ Dung Phong xuống.

Hắn cười nhạt, đem thanh củi sắp tắt trong tay vất vào trong lư đồng đựng kiếm. Lửa lớn bốc lên dữ dội bao phủ cả thanh kiếm.Bỗng chốc ánh sáng vàng kim trên thân kiếm biến mất mà thay vào đó là sắc đỏ rực lửa. Ánh lửa vụt tắt, Hỏa kiếm tự động thoát ra khỏi lư đồng bay về tay Mộ Dung Phong. Hắn bắt lấy, không sợ bỏng mà vuốt ve thân kiếm. Như có linh tính, thanh kiếm rung lên rất mạnh, chủ nhân của nó, nó chờ ngài một ngàn năm rồi. Mãng xà lặn xuống nước, lát sau ngậm lấy một cái vỏ kiếm nạm ngọc đưa cho Mộ Dung Phong. Vỏ kiếm không biết làm bằng kim loại gì mà rất cứng, lại không hề bị ăn mòn dù để lâu trong nước. Mộ Dung Phong hài lòng nhận lấy rồi ra lệnh cho nó đưa hắn ra ngoài.