Lúc Huỳnh Hiểu mở mắt tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau. Nàng nhìn trướng màn trước mắt lại thấy toàn thân êm ái thì thở phào một hơi, ra là nàng đã về đến trại rồi. Huỳnh Hiểu vén chăn ngồi dậy, xoay xoay khớp xương cho đỡ mỏi rồi xuống giường rửa mặt chải đầu.
Huỳnh Hiểu ngồi xuống bàn rót một li trà nóng, mùi thơm dịu của trà sen làm nàng thấy thư thái hơn. Nàng uống một hớp trà lập tức cảm thụ được hương sen nồng đậm trong khoang miệng. Nàng không khỏi cảm thán, quả là thượng phẩm Tuyết San có khác, mùi vị không chê vào đâu được.
Mộ Dung Phong bước vào lều, phát hiện Huỳnh Hiểu đã tỉnh, hắn mừng rỡ tiến về phía nàng :
- Hiểu Hiểu, tỉ đã tỉnh?
Huỳnh Hiểu có chút giật mình nhìn Mộ Dung Phong. Hừ, hù chết nàng mà. Huỳnh Hiểu khẽ gật đầu nhưng nội tâm không hiểu sao lại bắt đầu sinh ra cảm giác bài xích với hắn. Không phải nàng chán ghét Mộ Dung Phong mà là nàng có điểm sợ hãi hắn. Huỳnh Hiểu ngước đôi mắt rụt rè lên nhìn Mộ Dung Phong . Mắt Mộ Dung Phong đã trở lại màu đen bình thường. Ánh mắt hắn sáng như sao lại trong suốt không có tạp niệm. Quả là vô cùng kì quái.
Huỳnh Hiểu càng nhìn càng thắc mắc, tại sao con ngươi xinh đẹp kia khi chuyển thành xanh lại lạnh lẽo đáng sợ đến vậy? Từng hình ảnh đẫm máu hôm qua như những thước phim chạy lướt qua đầu Huỳnh Hiểu.
- Tiểu Phong…- Giọng nói của Huỳnh Hiểu có chút nghẹn ngào. Nàng rất muốn hỏi Mộ Dung Phong tại sao nhưng lại không thể phát ra một chữ nào.
Huỳnh Hiểu vội quay người đi không muốn đối diện với Mộ Dung Phong, nàng muốn bình tĩnh một chút.
Mộ Dung Phong thấy thái độ Huỳnh Hiểu thay đổi, nàng cư nhiên né tránh hắn. Vì lí do gì chứ? Mộ Dung Phong hướng Huỳnh Hiểu có chút ủy khuất nói :
- Hiểu Hiểu, ta lại làm chuyện gì khiến tỉ giận ta sao ?
Huỳnh Hiểu lắc đầu. Hắn cứu nàng một mạng, nàng sao có thể giận hắn.
- Vì chuyện hôm qua sao?- Mộ Dung Phong hỏi.
Rốt cuộc hắn cũng đề cập đến chuyện đó rồi. Huỳnh Hiểu không đáp nhưng Mộ Dung Phong biết rõ, nàng có lẽ vẫn còn bị ám ảnh về việc gặp thích khách kia. Hừ, bọn ngu ngốc không biết trời cao đất dày đó dám động đến hắn, làm kinh sợ Hiểu Hiểu, hắn chém chúng một kiếm là còn may rồi đấy. Mộ Dung Phong ôm lấy Huỳnh Hiểu cố gắng trấn an nàng :
- Hiểu Hiểu, tỉ không phải lo sợ gì cả. Bọn thích khách kia đã bị ta giết chết rồi.- Như sợ Huỳnh Hiểu vẫn chưa an lòng, hắn còn bồi thêm.- Hừ, lũ đáng chết. Ta đã đem xác chúng cho lũ chó săn ăn rồi.
Lời của Mộ Dung Phong không những không khiến Huỳnh Hiểu bình tâm, ngược lại còn gia tăng nỗi kinh sợ trong lòng nàng. Nghe thấy lời nói của Mộ Dung Phong, Huỳnh Hiểu không khỏi cảm thấy lạnh gáy. Tàn bạo, quá tàn bạo mà. Nàng cựa mình thoát ra khỏi vòng tay Mộ Dung Phong. Đôi mâu quang thủy trong suốt sóng sánh một tầng nước hướng về phía hắn, Huỳnh Hiểu cất giọng hỏi, thanh âm có chút run rẩy :
-Cậu…cậu thật sự đem xác chúng cho...
Mộ Dung Phong không do dự gật đầu khẳng định. Huỳnh Hiểu cảm thấy toàn thân có một luồng khí lạnh bao trùm, nàng rùng mình rồi ngất xỉu.
Mộ Dung Phong khó hiểu nhìn nữ nhân trong ngực. Hắn không biết tại sao Hiểu Hiểu đang nói chuyện với hắn tự dưng lại lăn ra ngủ, như thế bị coi là mất lịch sự nghe. Hừ, phong cách này thật giống mẫu hậu hắn. Hiểu Hiểu của hắn đã ngủ cả đêm rồi, giờ lại muốn ngủ nữa à? Thiệt là lười quá đi à. Mộ Dung Phong ôm lấy nàng đặt vào giường, nhẹ nhàng đắp chăn mỏng lên người nàng rồi mỉm cười ôn nhu. Hắn vươn tay vén những sợi tóc mai xòa xuống gương mặt xinh đẹp của nàng rồi lặng lẽ rời đi.
Huỳnh Hiểu trở về vương phủ đã ba ngày nhưng những kí ức ngày hôm ấy cứ ám ảnh khiến nàng gặp ác mộng hàng đêm. Nàng cảm thấy rất bất an. Mấy hôm nay, nàng tìm cách tránh né Mộ Dung Phong, cố gắng càng ít tiếp xúc với hắn càng tốt bởi hễ cứ nhìn thấy hắn nàng lại nghĩ tới chuyện hôm đó. Nhưng cục kẹo cao su này cứ dính chặt lấy nàng nói thế nào cũng không chịu rời đi. Huỳnh Hiểu muốn tránh hắn chỉ có một cách : nằm lì trong phòng giả vờ ngủ.
Tuy Huỳnh Hiểu có chút lo lắng nhưng nội tâm không nén nổi tò mò muốn biết nguyên nhân biến đổi của Mộ Dung Phong. Huỳnh Hiểu đi đi lại lại trong phòng cuối cùng cũng quyết định tìm người đó hỏi. Nàng rút chiếc còi ngọc trong tay áo ra đưa lên miệng, dùng hết sức để thổi.
Hoàng cung
Mộ Dung Triệt chậm rãi uống một ngụm trà, gương mặt lộ ra vẻ thâm trầm không rõ ý tứ buồn vui. Hắn đặt li trà xuống bàn, lúc này mới nhìn Huỳnh Hiểu nói :
- Trẫm biết ngươi đến đây hỏi chuyện gì. Kì thực trẫm cũng không muốn giấu ngươi, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp nói cho ngươi biết thôi.
Huỳnh Hiểu trong lòng thầm tổng sỉ vả tên hoàng đế này. Cái gì mà không muốn giấu ngươi? Cái gì mà chưa tìm được thời cơ thích hợp? Hừ, có mà tên xấu xa nhà ngươi cố ý giấu bản cô nương thì có.
- Huỳnh Hiểu, ngươi có muốn nghe chuyện xưa không?- Mộ Dung Triệt hướng nàng hỏi tới nhưng giọng điệu lại không mang ý hỏi một chút nào. Đây chỉ như một dạng thông báo rằng bản hoàng đế đây kể chuyện nè, ngươi mau lắng tai nghe đi.
Đúng vậy, chẳng chờ Huỳnh Hiểu trả lời, Mộ Dung Triệt đã bắt đầu kể :
- Phụ hoàng ta tuy có rất nhiều thê tử nhưng độc chỉ có hai người con trai là ta và tiểu Phong. Ta hơn tiểu Phong năm tuổi. Từ nhỏ, tiểu Phong đã tỏ ra tư chất hơn người, nó được đánh giá là hoàng tử thông minh nhất trong lịch sử Nhân quốc. Ta khi đó vẫn còn là trẻ con, thấy mọi người khen đệ đệ mình, trong lòng không khỏi cao hứng, hãnh diện. Năm ta mười tuổi, tiểu Phong mới lên năm nhưng lượng sách nó đọc không ít hơn ta thậm chí còn nhanh chóng lĩnh ngộ được nhiều hơn ta. Phụ hoàng rất vui mừng và tự hào về nó lại còn so sánh tiểu Phong với ta, trách cứ ta ngu dốt. Ta lúc đó rất tức giận bởi lòng tự ái của ta rất cao. Mười tuổi, tiểu Phong đã thông thạo cung kiếm, thậm chí hắn còn đánh bại Chiến Vương của thảo nguyên khi y làm sứ giả sang Nhân quốc. Đây là một kì tích gây chấn động hoàng cung. Thử hỏi có ai nghe tin một đứa bé mười tuổi đánh thắng được một tướng quân dũng mãnh thiện chiến mà mà không kinh sợ cơ chứ? Hắn mới mười tuổi mà văn võ đều đạt trình độ tuyệt đỉnh mà ta…- Mộ Dung Triệt lắc đầu bi ai nói.- cũng chỉ mới biết mấy thế võ cơ bản.
Huỳnh Hiểu nghe Mộ Dung Triệt nói mà ngây ngẩn cả người. Nàng không ngờ tiểu ngốc kia lại là một quái vật à mà không phải gọi là đại thiên tài. Chỉ là, nếu hắn thông minh như thế, tại sao lại bị mang cái danh “ vương gia ngốc”? Huỳnh Hiểu tuy thắc mắc nhưng không hé miệng hỏi mà bình tĩnh nghe Mộ Dung Triệt kể tiếp.