Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 3 - Chương 16




Editor: nhungchuoi 

"Ta không lừa, ta nói thật mà, các ngươi đều tốt, đều cho ta ăn ngon, ăn của nương tử càng ngon hơn, ta còn muốn ăn nữa!" Con sâu tham ăn hoàn toàn bị dẫn dụ ra, Mặc Kỳ Uyên cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ hy vọng nói như vậy sẽ làm cho Vân Chỉ đang khống chế mỹ thực trước mặt cao hứng một chút, đưa chân gà cho hắn ăn, cái kia ăn thật sự rất ngon nha!

Vừa lòng liếc mắt một cái, cuối cùng Vân Chỉ cũng nghe thấy được câu trả lời tương đối hài lòng, nhưng vẫn muốn nghe nội dung càng vừa lòng hơn, đưa chân gà đến trước mặt hắn nói: "Vậy chàng nói thêm một câu nữa, nương tử ta tốt hơn so với Ngọc Nhi, chàng thích chính là nương tử của chàng!"

Tại sao phải nói như vậy! Mặc Kỳ Uyên bất mãn nhìn về phía Vân Chỉ, vì sao phải nói như vậy thì mới được ăn, hắn cũng không hề nói dối mà! Tuy rằng nương tử trước mặt cũng tốt lắm, nhưng mà Ngọc Nhi cũng không kém nha! Còn cái gì tốt mà hắn không biết thì hắn sẽ không nói lung tung!

Trong mắt có sự kiên định, không muốn vì mỹ thực mà nói dối, nhưng mà lực hấp dẫn của mỹ thực vẫn vô cùng cường đại, mùi thơm bay qua khiến hắn lâm vào bối rối, cúi đầu nghiêm túc tự hỏi, giống như đang suy nghĩ để xem có biện pháp gì để lấy được chân gà trong tay nàng ăn vào bụng.

Nhìn thấy hắn không muốn quy thuận đến quật cường như vậy, Vân Chỉ đang chuẩn bị thỏa hiệp thì lại nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, biểu cảm nghiêm túc đến mức dường như chuẩn bị ra chiến trường chịu chết vậy, nhưng ngược lại thật sự khiến nàng nhớ đến sự bình tĩnh ứng phó của Uyên khi ở chiến trường.

Chỉ thấy hắn cứng rắn duỗi thẳng cổ, nghiêng người đến trước Vân Chỉ, cất cao giọng nói: "Ta sẽ không nói! Ta cũng rất muốn ăn chân gà! Nếu không ngươi hôn ta đi, cho ngươi hôn rồi ngươi sẽ cho ta ăn chân gà!"

Nói xong thì đúng như anh hùng chuẩn bị hy sinh khép chặt hai mắt lại, đợi sự "trừng phạt" hôn môi của Vân Chỉ.

Không ngờ đến hành động nhất thời của bản thân dẫn sai đường cho hắn đến một loại trừng phạt là hôn môi, dùng hôn môi để đổi lấy để đổi lấy đồ ăn ngon, quả nhiên hắn dám hy sinh nha! Vân Chỉ buồn cười, một chút bối rối và ghen tuông trong lòng đều tiêu tán, xem ra nàng cần phải chỉ dạy phu quân đáng yêu của nàng một chút hôn môi có ý nghĩa gì rồi!

"Vậy chàng chuẩn bị tốt nha!" Vân Chỉ cười nhắc nhở, tay cầm một cái chân gà to bự đưa đến trên môi mình, cắn một miếng thật to, để trong miệng mà không nuốt luôn, rồi nghiêng thân mình dùng đôi môi mình phủ lên đôi môi của hắn.

Không ngờ thật sự hôn môi trừng phạt như lời nói, Mặc Kỳ Uyên không mở mắt ngay lập tức, chỉ là nhất thời có chút nghi ngờ, buổi sáng ở trong phòng hôn môi không phải là như vậy, không phải chỉ là hôn lên gò má một chút thôi sao? Nhưng mà, cảm giác như thế này càng thêm chân thật, sự tiếp xúc mềm mại trên môi khiến toàn thân hắn giống như bị điện giật, dường như muốn tỉnh lại nhưng cũng muốn đáp lại.

Cảm giác được đôi môi thơm mềm của Vân Chỉ kề sát môi hắn có cảm giác tuyệt vời vô cùng quen thuộc, mềm dẻo mềm dẻo thơm ngát, mềm mềm phấn nộn, còn có một hương vị rất thơm ngọt. Không đợi đến khi hắn đoán ra được đây là cái gì thì lại thấy đối phương hé miệng ra, dường như muốn đẩy cái gì đó vào, thịt gà mềm ngọt đưa vào trong miệng là tan, dưới sự nhấm nuốt của hai người càng đưa mùi vị đến từng ngóc nghách trong khoang miệng.

Thì ra là đút cho hắn ăn thịt gà, Mặc Kỳ Uyên nghĩ như thế, nhưng lại cảm thấy thịt gà không phải ăn ngon đến như vậy, ăn ngon cũng chỉ vì giờ phút này đồ ăn được đưa vào nhờ đôi môi, học Vân Chỉ cách thực hiện, Mặc Kỳ Uyên cũng vội vàng quấn lấy lưỡi nàng, dây dưa qua lại cùng với đối phương, nóng cháy lưu luyến.

Mặc Kỳ Uyên học cực nhanh, dường như bản thân có một luồng sức mạnh dẫn đường để hắn biết nên làm như thế nào, môi lưỡi giao chiến, lửa tình bắn ra bốn phía, đến ngay cả Vân Chỉ giữ thế chủ động từ lúc đầu cũng dần dần bại trận, thế tấn công mạnh mẽ của hắn rất nhanh chóng đảo khách thành chủ, đoạt lấy toàn bộ không khí trong miệng nàng, khiến cho nàng muốn thở cũng không thở nổi!

Không được, Vân Chỉ không thể tiếp tục kiên trì được nữa, mạnh mẽ đẩy đối phương ra, đến khi được lấy được chút không gian thì hít thở thật sâu.

Mặc Kỳ Uyên đột nhiên bị đẩy ra có chút bất mãn, chỉ cảm thấy bị Vân Chỉ làm như vậy, máu huyết toàn thân sôi trào bốc cháy lên, nóng lòng muốn tìm nguồn nước dập tắt lửa, mà biện pháp vừa rồi chắc chắn là biện pháp tốt nhất, chỉ muốn tiếp tục hôn môi triền miên như vừa rồi, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, hai mắt như có lửa đang bốc cháy, lóe ra nhiều tia ao ước, nhìn chằm chằm vào mặt Vân Chỉ, muốn dùng ánh mắt biểu lộ tất cả, muốn thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

Còn Vân Chỉ khi dừng lại đột nhiên có cảm giác ngực bị đè nén sắp phun ra đến nơi, cúi đầu dựa vào Mặc Kỳ Uyên mới lấy lại được chút bình tĩnh và cảm giác, cũng không biết là do vừa rồi ăn thịt gà béo ngậy hay là do nụ hôn vừa rồi với Uyên nữa, xem ra phụ nữ có thai không nên làm những loại vận động quá sức.

Chú ý đến trên đỉnh đầu có một ánh mắt nóng cháy khẩn thiết đang nhìn chăm chú vào bản thân, Vân Chỉ ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt đầy khẩn thiết khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ của Mặc Kỳ Uyên, khó hiểu nhìn hắn, không biết hắn muốn biểu lộ cái gì, nheo mắt, dùng ánh mắt ý hỏi hắn muốn gì thì cứ nói thẳng.

"Ta, ta nghĩ muốn......" Nghĩ cái gì đâu? Hắn không biết nên nói như thế nào, đột nhiên chú ý đến chân gà bên cạnh, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên: "Ta muốn ngươi đút cho ta ăn chân gà!"

Giống như vừa rồi đút cho hắn ăn vậy, thật sự rất tốt nha!

Vân Chỉ không hiểu nhìn hắn, nửa ngày mới hiểu được tầng nghĩa hàm ẩn mà hắn muốn biểu đạt, âm thầm cười cười, không ngờ đến hắn còn có thể suy một ra ba. Tuy nhiên, bảo nàng lại ăn thịt gà như vậy quả không chịu nổi, cũng không thèm để ý dáng vẻ chờ đợi của Uyên, Vân Chỉ cố ý làm như không biết, dịu dàng lấy một cái chân gà đưa đến bên miệng Uyên.

Nhưng mỹ thực đưa đến bên miệng đã hoàn toàn không thể gây sự chú ý cho Uyên, hắn có chút sốt ruột lý giải lại sự hiểu lầm ý tứ mà hắn nói của Vân Chỉ, đành phải dùng đầu lắc thật mạnh: "Không đúng không đúng! Ta muốn ngươi đút, đút!"

Vân Chỉ lại tiếp tục không để ý xé một miếng thịt gà xuống đưa đến bên miệng hắn, đút cho hắn ăn giống như hiền thê lương mẫu vậy.

Thấy nàng còn chưa hiểu rõ ý của bản thân, Mặc Kỳ Uyên rất sốt ruột, cũng không biết lấy sức mạnh ở đâu ra, một tay đưa tay Vân Chỉ qua một bên, một tay kéo cái eo nhỏ của Vân Chỉ lại, vô cùng chuẩn xác đặt lên đôi môi đỏ sẫm của nàng, triền miên hôn, giống như muốn pha loãng toàn bộ sự tuyệt vời bên trong, không để lại một chút dấu vết nào.

Vân Chỉ bị tấn công mãnh liệt như vậy không khỏi có chút khẩn trương, kêu rên thành tiếng muốn lùi bước. Mặc Kỳ Uyên dường như cảm nhận được Vân Chỉ không khỏe, thế tấn công có phần chậm lại, tinh tế vỗ về, tinh thông giống như đã từng làm qua rất nhiều lần, răng môi triền miên khiến Vân Chỉ nhanh chóng bình tĩnh lại, giây phút hai người ở cùng nhau, dây dưa thăm dò nhau càng thêm thần bí, thỏa mãn.

Dưới thời tiết sáng sủa, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá cây rậm rạp, chiếu vào khuôn mặt hôn nhau thắm thiết của hai người, ánh sáng bóng dáng đều lộ ra hương vị hạnh phúc, bởi vì giữa hai người không chỉ có sự hòa hợp về tâm hồn mà còn được sự ủng hộ của vạn vật xung quanh.

Lúc này, hai người đang đứng trước cửa cũng dừng chân nghỉ tại nơi đó, mỉm cười nhìn về phía cảnh sắc xinh đẹp phía này.

Vạn Ức Liên và Vũ Cơ cùng đi tản bộ, vốn định đến xem Mặc Kỳ Uyên thế nào, không ngờ đến mặc dù Mặc Kỳ Uyên bị thương trở nên ngốc nghếch nhưng tình cảm của hắn và Chỉ nhi vẫn tốt như vậy, khiến hai bà già đây cũng cảm thấy yên tâm hơn, lúc này cũng không muốn tiến vào quấy rầy thế giới của hai người bọn họ, nhìn nhau cười rồi xoay người đến nơi khác, chuyện của bọn nhỏ thì để chính bọn chúng tự giải quyết.

Vừa mới chuyển mình thì lại đụng phải Công Ngọc Viêm Bân - người mỗi ngày đều đến kiểm tra thân thể Mặc Kỳ Uyên.

Công Ngọc vừa muốn lên tiếng chào hỏi Vạn Ức Liên thì lại bị nàng lắc đầu ngăn lại, Vạn Ức Liên cười một cách thần bí ý bảo bọn họ không nên đi vào bên trong, ý bảo Công Ngọc cũng cùng trở về, không muốn quấy nhiễu chuyện tốt của vợ chồng bọn họ.

Thấy Vạn Ức Liên nhắc nhở, Công Ngọc ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng kịp, cười cười cũng không tiếp tục đi nữa, nghiêng người để hai người Vạn Ức Liên đi phía trước, còn hắn thì đúng mực đi theo phía sau trưởng bối.

Mỗi lần nhìn thấy Công Ngọc, trên mặt Vũ Cơ luôn lộ ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp nhất, cho dù khuôn mặt đã bị hủy trở nên xấu xí, nhưng nụ cười ấm áp xinh đẹp không bị suy giảm đi chút nào, dường như trong mắt có sự dịu dàng muốn bày tỏ ra, ánh mắt luôn theo sát Công Ngọc.

Tuy rằng đương sự Công Ngọc Viêm Bân không nhận ra cái gì nhưng Vạn Ức Liên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra biểu cảm của Vũ Cơ đang biểu lộ cho điều gì, nụ cười tươi nhưng vẫn đầy lo lắng như vậy những người làm mẹ như nàng đều có thể dễ dàng nhận ra, cảm thấy giữa Công Ngọc Viêm Bân và Vũ Cơ có một quan hệ nào đó, mà đứa nhỏ Viêm Bân lại không hề biết.

Đi được một đoạn đường, Vạn Ức Liên mở miệng hỏi Công Ngọc Viêm Bân: "Viêm Bân, ngươi nói xem Uyên nhi có thể khôi phục hay không?"

"Tình trạng của Uyên tương đối phức tạp nhưng ta tin tưởng nhất định sẽ có biện pháp giải quyết!" Công Ngọc trịnh trọng nói, đồng thời cũng tự tăng thêm sự tin tưởng cho bản thân.

Đi rất nhanh đã đến cửa kế tiếp, ba người chia nhau rồi đi, Vạn Ức Liên chậm rãi gật đầu, biết bệnh tình của Uyên nhi cũng không thể gấp gáp: "Viêm Bân, vậy ngươi đi trước đi, ta tiếp tục đi dạo với Vũ Cơ."