Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 3 - Chương 14




Editor: nhungchuoi 

Dưới sự cam đoan của Mang Lãng, cuối cùng Vân Chỉ cũng yên lòng, ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Vân Chỉ hỏi rõ Uyên ở phòng nào rồi đi thẳng đến đó, lúc trước không hề để ý, nhưng hiện tại cảm thấy rất buồn ngủ, nên muốn nhanh chóng tìm giường để ngủ, hơn nữa tinh thần không yên nên cảm giác cũng rất khó chịu, trong lòng nàng biết đây là phản ứng khi mang thai, cũng chỉ có lúc này mới bị phản ứng đó ảnh hưởng đến, mới có thể khiến nàng nhớ ra hiện tại nàng là một phụ nữ có thai, không thể cứ không quan tâm mà vui đùa ầm ĩ, làm việc quá sức được.

Uyên ở đâu, nàng biết, hắn ở một cung điện đặc biệt trong cung, không phí chút khí lực nào liền tìm được nơi đó, Vân Chỉ đẩy cửa vào, liên tục hà hơi, nàng chỉ nghĩ phải nhanh đi lên giường ngủ.

Trong phòng không mở đèn, nhìn thấy trên giường có một bóng dáng đang nằm, Uyên đang ngủ, sớm như vậy đã đi ngủ, quả nhiên lần đầu tiên nàng mới nhìn thấy. Trước kia khi ở cùng nhau Uyên đều thức rất muộn, muốn chuẩn bị tốt tất cả, thậm chí còn vì nàng mà mặc quần áo, nghĩ lại mà trên khuôn mặt tự nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Nhẹ nhàng bước chân đến giường, theo ánh trăng, quả nhiên thấy Uyên đang tươi cười thỏa mãn như một đứa trẻ, ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn có tiết tấu, nàng cũng từng nhìn qua vài lần dáng vẻ khi đang ngủ của Uyên, chính là dù thế nào ở giữa hai hàng lông mày sẽ luôn có một nếp nhăn, nàng còn chưa kịp đưa tay ra san bằng thì Uyên đã tỉnh lại. Giờ phút này nhìn Uyên vô lo vô nghĩ ngủ say như vậy đột nhiên cảm thấy cũng rất tốt.

Nếu như Uyên không thể khôi phục lại như trước, mặc dù là một đứa ngốc thì cũng là Uyên ngốc nghếch. Yêu một người thì sẽ yêu tất cả của hắn, đứa ngốc thì kệ đứa ngốc, cho dù là Uyên trước kia thì đều dễ dàng khiến hắn quỳ gối dưới váy nàng, trước mắt lại chỉ là một Uyên ngốc nghếch thì càng giải quyết dễ dàng.

Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Cởi áo khoác, Vân Chỉ trèo lên giường, nằm nghiêng thân mình bình tĩnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Uyên, nhịn không được vươn tay ra khẽ vuốt ve, cho dù như vậy thì hắn cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, cứ như vậy nhìn và vuốt ve đến lúc thỏa mãn, Vân Chỉ dần dần không chống cự lại được dần chìm vào giấc ngủ.

Sau khi mang thai, chẳng những Vân Chỉ ngủ nhiều thêm mà còn ngủ rất sâu, thẳng cho đến khi mặt trời cao ba sao mới bị tiếng kêu sợ hãi của Mặc Kỳ Uyên đánh thức.

Mơ màng mở hai mắt nhìn về phía Uyên ở bên cạnh, cũng không lập tức phản ứng cái gì, chỉ mơ mơ màng màng nói một câu: "Uyên, đừng làm ồn!" Sau đó lại ôm gối tiếp tục đánh cờ với Chu Công, chỉ vì, đây là tình huống bình thường trong một buổi sáng bình thường mà thôi.

"Tại sao ngươi lại chạy đến giường của ta! Ngươi, ngươi đi lên lúc nào vậy, vì sao ta lại không biết!"

Mặc Kỳ Uyên lên tiếng chất vấn cuối cùng cũng đánh thức Vân Chỉ hoàn toàn, ý thức trở lại, mới nhớ ra Uyên đã là trở nên ngốc nghếch, xoay người một cái ngồi dậy, Vân Chỉ nghiêm túc nhìn biểu cảm của đối phương.

Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Ở phía đối diện, hai tay Mặc Kỳ Uyên nắm chặt chăn che khuất hoàn toàn bản thân, trên mặt là sự sợ hãi, kinh ngạc, hai mắt lóe sáng, đứng lên đề phòng nhìn Vân Chỉ, thiếu chút nữa là gào khóc ầm ĩ như muốn Vân Chỉ phụ trách sự trong sạch của hắn!

Thấy thế nào cũng là người làm nương tử như nàng đã phi lễ tướng công nàng a! Vân Chỉ đỡ trán, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, cần phải tạm thời tiếp nhận sự thật lão công anh minh thần võ của mình biến thành đứa ngốc.

"Chính chàng thừa nhận ta là nương tử chàng, nương tử ngủ cùng giường với phu quân chẳng lẽ không đúng với lẽ thường sao? Cho dù không phải là vợ chồng thì người ta chửi cũng là chàng nha, bởi vì chàng là nam, mà ta là nữ." Dần dần hạ giọng xuống, Vân Chỉ mỉm cười bắt đầu tẩy não hắn.

Đối với lí do thoái thác của nàng, Mặc Kỳ Uyên nghiêm túc xoay xoay tròng mắt suy nghĩ, cũng không nghĩ ra nguyên do vì sao, đành phải ấp úng phản bác: "Có thể, nhưng mà, ngươi đi lên thế nào mà không đánh thức ta, ngươi thích thì giường này ta tặng cho ngươi là được."

Vốn đang hợp tình hợp lý thì Mặc Kỳ Uyên lại tự nhiên nhận ra được sơ hở trong lời nói của Vân Chỉ, ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Nhưng mà thỏa hiệp như vậy khiến Vân Chỉ rất không hài lòng! Lúc này giọng nói có phần đề cao lên: "Nhường cái gì mà nhường! Từ hôm nay trở đi, chàng phải ngủ cùng với ta, nếu không, không phải vậy............"

Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn

Nếu không làm sao nhỉ? Hiện tại là Uyên ngốc nghếch, thật sự nàng không dám chắc là hắn sợ hãi cái gì, còn trước kia, căn bản nàng không cần phải ép buộc hắn, bởi vì Uyên sẽ không cãi lại nàng điều gì. Không biết nên nói tiếp như thế nào, nếu không làm sao, Vân Chỉ đành phải nhìn chằm chằm vào Uyên ngốc nghếch, muốn hắn tự thần phục dưới ánh mắt của nàng.

"Được thôi, ta ngủ ở đây là được, vậy ai nằm trên ai nằm dưới?" Uyên ngốc nghếch cắn môi, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà ngoan ngoãn quy thuận.

Ai trên ai dưới? Vân Chỉ nhíu mày, chẳng lẽ hắn không nhớ được cái gì nhưng lại nhớ ra được duy nhất việc này? Khóe miệng giật giật, nàng đã nói mà, đổi tới đổi lui cũng chỉ là kiểu đó, bản tính sắc quỷ khó dời! Tuy nhiên như vậy thì cũng chứng minh được ít nhất trí nhớ trước kia của Uyên vẫn mơ hồ, tình huống này rất tốt!

"Trên hay dưới ta cũng không để ý, nếu chàng muốn thì có thể ở trên." Vân Chỉ mặt không đỏ tim không đập loạn nghiêm túc thảo luận vấn đề này với hắn. Vốn đang chuẩn bị mà dạy bảo một chút nhưng mà Uyên lại không hiểu cái gì, hiện tại có thể tiết kiệm một lần giải thích, phương diện này chưa từng quên!

Nghe thấy sự cho phép của Vân Chỉ, vốn dĩ trên mặt Mặc Kỳ Uyên có một chút oán khí thì ngay lập tức tươi cười vui vẻ, nhanh chóng tiến lại gần, đôi mắt lóe sáng lên.

"Ngươi nói thật chứ? Vậy đêm nay ngươi ngủ dưới giường, ta ngủ trên giường nha!" Nhìn khuôn mặt trước mắt đột nhiên đen đi, Uyên ngốc nghếch rụt cổ lại: "Được rồi, ta ngủ dưới đất, ngươi ngủ trên giường."

Vân Chỉ bối rối, xem ra quá trình dạy tướng công của nàng là cả một quãng đường dài khó khăn nha!

Nhìn thấy Vân Chỉ lại không nói chuyện, Uyên ngốc nghếch cũng thông minh không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn lấy quần áo bản thân bên cạnh mặc vào, sau khi nhanh chóng mặc vào thì phát hiện Vân Chỉ không có vẻ muốn cử động, thuận tay cầm quần áo của Vân Chỉ bên cạnh mặc vào giúp nàng, động tác thuần thục giống như đã từng làm qua rất nhiều lần, khiến Vân Chỉ đang cảm thấy ngột ngạt đột nhiên không thể phản ứng kịp, bởi vì đây là hành động đương nhiên mỗi ngày.

Cho đến khi quần áo được mặc vào hoàn hảo, Vân Chỉ mới nghĩ ra, không ngờ đến Uyên trở nên ngốc nghếch nhưng những việc nhỏ trong cuộc sống vẫn ở trong tiềm thức, giống như lời nói vô ý nói ra lúc nãy, tự nhiên như vậy. Trong lòng Vân Chỉ tràn đầy vui mừng, đây là chuyện vô cùng tốt, biết đâu nếu Uyên ở cùng nàng và không ngừng làm ra những chuyện này lại có khả năng có thể nhớ ra tất cả.

"Chàng, vì sao phải giúp ta mặc quần áo?" Tâm tình Vân Chỉ rất tốt, xấu xa hỏi vặn lại, đôi môi anh đào cố ý tiến sát gò má Mặc Kỳ Uyên, hỏi thở phun ra trên mặt hắn, cười hỏi.

Đột nhiên bị hơi thở tiến lại gần làm rối loạn tinh thần, theo bản năng Mặc Kỳ Uyên hơi lùi về phía sau trốn tránh, trái tim trong lồng ngực đập mạnh khiến hắn không biết nên đối phó như thế nào, dường như có cảm giác muốn nhảy ra, cảm giác kích động nhưng lại kỳ diệu như vậy, sợ hãi muốn trốn tránh, nhưng mà Vân Chỉ nhất quyết không muốn buông tha, dưới sự dụ dỗ đành phải ngoan ngoãn gấp giọng đáp lại: "Ta không biết, không biết tại sao lại làm như vậy, ta sai rồi, lần sau ta sẽ không bao giờ mặc quần áo cho ngươi nữa!"

Vân Chỉ vòng một tay ra sau gáy hắn khống chế hắn không lùi được ra phía sau nữa, giọng nói chắc chắn: "Không được! Về sau phải giúp ta mặc quần áo, cho đến khi ta muốn tự mặc mới thôi! Nếu không ta sẽ hôn chàng!"

Ha ha, nhìn dáng vẻ thẹn thùng hồn nhiên của Uyên, thật sự không giống trước kia một chút nào, Vân Chỉ cười sáng lạn: "Tiếp tục giúp ta mặc quần áo được không, tướng công!"

"Được, được!" Mặc Kỳ Uyên ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, vừa rồi bản thân cảm thấy có chút không khỏe, sau khi hiểu ra lại cảm thấy cảm giác này rất tốt đẹp, còn nghĩ nếu có thể tiếp tục nếm thử, có thể hắn không biết phải biểu đạt như thế nào, chỉ có thể mơ màng nhìn sự vui vẻ của Vân Chỉ, nụ cười tươi rực rỡ như vậy khiến hắn dễ dàng chìm sâu vào, chỉ cảm thấy có thể nhìn thấy nụ cười tươi như vậy đối với hắn rất thỏa mãn, thỏa mãn giống như được ăn mật vậy.