Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 19: Trao đổi giao dịch




Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng trưởng lão có chút tức giận, đi vài bước đến trước mặt nàng, áp chế lửa giận nói: "Nha đầu, ngươi tự nguyện đưa mình đến cửa sao?"

"Đã nhìn thấy rồi còn phải hỏi sao! Bản cô nương muốn gặp lại râu bạc ngươi, mà địa bàn của ngươi nhìn cũng không tệ lắm!" Vân Chỉ thưởng cho bộ râu đang run run của trưởng lão một cái nhìn xem thường, trả lời không chút kiêng kị, thậm chí còn có tâm tình bình phẩm hắn từ đầu đến chân.

Vì để bắt bọn hắn lại, thậm chí hắn đã phát lệnh truy nã bằng máu, mà nha đầu này lại chính mình chạy về đây? Vậy thì khẳng định nàng và đám người đó là cùng một hội, thật buồn cười, nha đầu kia vậy mà muốn chơi đùa với hắn sao!

Trưởng lão cố gắng hít sâu một hơi, hắn quyết không thể để mất thân phận trước tiểu nha đầu này.

"Hừ, mặc kệ trong lòng tiểu nha đầu ngươi đang tính toán cái gì, chỉ cần vào trong Hộ Hà Thần Trang của ta thì đừng mong chạy trốn." Ngồi xuống bên cạnh, ngăn lửa giận lại, giống như không muốn so đo với tiểu nha đầu này.

Nghiêng người nhìn về phía lão già râu bạc, Vân Chỉ cười đầy thâm ý: "Sao ngươi không hỏi vì sao ta muốn trở về?"

Trưởng lão quay mặt sang chỗ khác, căn bản không muốn trả lời nàng, con bé này quá xảo quyệt, không thể để nàng dắt mũi mà đi!

Mà Vân Chỉ cũng không để ý đến sự phớt lờ của hắn, tâm tình càng trở nên tốt đẹp hơn tiếp tục nói: "Nếu ngươi có hỏi thì ta sẽ nói cho ngươi biết mục đích ta đến đây là vì băng thiềm! Chỉ cần ngươi dùng băng thiềm làm sính lễ thì ta sẽ dùng thân phận chủ nhân chim Hoàng gả đến Hách Liên."

"Hừ, nha đầu, ngươi đừng quên, hiện tại toàn bộ chuyện của ngươi đều do lão phu quyết định, ngươi dựa vào cái gì mà muốn giao dịch với lão phu!" Hộ Hà Trưởng lão râu ria vểnh hết cả lên, khinh thường nói.

Hắn thật sự không hiểu được con bé trước mắt này, rõ ràng đã rơi vào tay hắn nhưng vẫn có thể bình tĩnh như vậy, như kiểu là mọi chuyện đều đã được nàng nắm rõ trong lòng bàn tay!

Cuối cùng cũng đi đến đề tài này, Vân Chỉ không nhìn hắn nữa, môi son khẽ mở miệng nói rõ ràng: "Tuy rằng ta đang ở nơi này, nhưng mà bằng hữu của ta không có ở đây, Thái tử Hách Liên quốc lấy vợ có rất nhiều nghi thức, các ngươi cũng không thể trói chân trói tay ta lại có phải không? Đến lúc đó ta mà làm ra hành động gì đó khác người, bên ngoài sẽ lan truyền những tin đồn ảnh hưởng đến Hoàng tộc Hách Liên, lúc đó có lẽ lão già râu bạc ngươi cũng không muốn phải chứng kiến chuyện đó đâu! Huống hồ........"

Khóe mắt liếc đến sắc mặt lão già râu bạc bắt đầu có chút dao động, Vân Chỉ cười cười tiếp tục nói: "Huống hồ ta còn nghe nói, dân chúng Hách Liên quốc đều tôn sông Bàn Niết là thánh sông, tôn Phượng Hoàng Thần Thú là thần thú hộ quốc, những điều này đều được truyền lại từ nhiều đời nay, là lòng tin không thể xoay chuyển, nếu một khi lòng tin về những điều này bị hủy đi, hậu quả như thế nào ta chắc ngươi cũng có thể biết được! Hơn nữa mọi người đều nói là Phượng Hoàng nhưng hiện giờ vẫn chưa thấy chim Phượng đâu, nếu không có ta trấn thủ thì lão già râu bạc cũng không biến ra được biện pháp nào tốt đẹp hơn đâu!"

Sau khi nói xong, sắc mặt Hộ Hà Trưởng lão không thể đen hơn được nữa, có thể so sánh cùng với bộ râu màu trắng như tuyết của hắn, chẳng trách mà nha đầu này lại tự tin như vậy, quả nhiên nàng đã phân tích mọi chuyện ra một cách triệt để rồi!

Trầm mặc hồi lâu, một âm thanh rầu rĩ từ trong miệng trưởng lão truyền ra: "Ngày mai cử hành đại hôn, rồi lão phu sẽ giao băng thiềm cho ngươi, nha đầu ngươi đừng có gây ra chuyện gì là được!"

Nói xong thì nhanh chóng đứng dậy, oán hận nhìn ánh mắt thắng lợi của Vân Chỉ, vung áo ra rồi đi ra ngoài, đi đến cửa thì dừng lại nghiêng người phân phó đám hạ nhân: "Đi tìm người đến rồi đem nha đầu kia rửa mặt chải đầu cho thật tốt, xong rồi thì đưa nàng đến bái kiến Vương thượng!"

Nghe thấy hắn nói muốn chải đầu rửa mặt cho nàng, Vân Chỉ nhíu chặt lông mày, cúi đầu nhìn toàn thân mình, áo trắng sạch sẽ, đơn giản mà thanh lịch, vậy thì còn phải rửa mặt chải đầu làm gì! Thật sự là đáng ghét!

Mà ngay khi Vân Chỉ vẫn còn đang đau khổ, bối rối thì một đám cung nữ nhanh nhẹn đi vào trong, nhìn thấy liền túm lấy nàng kéo đi.

Sau đó, Vân Chỉ bắt đầu trải qua sự hành hạ vĩ đại, tắm trong sữa đầy cánh hoa thơm, rồi đến xông hơi mát xa, rồi vẽ lông mày trang điểm, chải đầu búi tóc, chọn lựa trang phục long trọng để mặc, trông Vân Chỉ giống như một tượng người bằng gỗ để mặc cho đám cung nữ đùa nghịch, thật là vì băng thiềm, nàng cũng đành phải cắn răng chịu đựng, nàng thề, tuyệt đối sau này nàng sẽ không làm lại chuyện này một lần nào nữa!

Đại khái sau hai canh giờ, Vân Chỉ mới bị hô biến thành một pho tượng xinh đẹp, bị an bài ngồi vào trong một cái kiệu rồi đi đến gặp Hách Liên Hoàng, trong lòng Vân Chỉ buồn bực, ăn mặc lộng lẫy như vậy mà chỉ đi gặp Vương thượng Hách Liên của bọn họ thôi sao, như thế này cứ có cảm giác quái dị kiểu gì đó, cảm giác giống như nàng là một phi tử đang được gọi đến để lão nam nhân kia sủng hạnh!

Vân Chỉ bị ý nghĩ của chính mình dọa đến mức chảy ra mồ hôi lạnh, vội vàng điều chỉnh tư thế, không thể để đám y phục và trang sức này trở nên rối loạn, một lúc nữa nàng còn trò hay phải diễn nha!

Trải qua lộ trình dài dằng dặc, cuối cùng cỗ kiệu của Vân Chỉ cũng đi đến phía trước của cửa cung điện quan trọng nhất, mơ hồ nghe thấy tiếng người thông truyền, mành kiệu bị kéo lên, ngay lập tức có cung nữ ở ngoài đỡ nàng ra rồi đi về phía trước.

Hai mắt Vân Chỉ nhìn thẳng về phía trước, rất ra dáng tiểu thư khuê các, tư thái ung dung khiến mọi người hai bên đều phải choáng váng, rồi nhìn về phía dung nhan mỹ lệ tinh xảo của nữ tử kia hoàn toàn không giống vẻ đẹp của nữ tử dưới nhân gian, nhất thời đám thái giám và thị vệ trên đường đi đều liên tục thổn thức, trong lòng ngầm suy đoán, chẳng lẽ đây là tân mỹ nhân phi tử mới của Vương thượng bọn hắn sao?

Mà trong khi những người này được xem cảnh đẹp thì Vân Chỉ phải vô cùng cực khổ để duy trì hình tượng thục nữ như thế này, phía trước cần thể hiện ra chút diễn xuất thiên phú của nàng mới được!

Đi trên nền đá hoa lạo xạo, cuối cùng Vân Chỉ cũng đi đến bên trong đại điện, đưa mắt nhìn đến mặt người ngồi trên long ỷ, trong lòng biết rõ đây là người đứng đầu Hách Liên, mà người mặc áo vàng ngồi bên trên kia chắc chắn là Vương thượng của Hách Liên rồi.

Vân Chỉ hơi cúi đầu khóe miệng khẽ giương lên, chậm rãi cúi người xuống, giọng nói nhẹ nhàng mà thanh thoát: "Dân nữ Chỉ nhi tham kiến Vương thượng, Vương thượng vạn phúc kim an!"

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hách Liên Hoàng đã sớm không thể áp chế được nội tâm vui sướng của mình, vội vàng bước nhanh xuống bậc thang, đi đến trước mặt Vân Chỉ, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, đến khi nhìn thấy dung nhan tinh xảo xinh đẹp của Vân Chỉ thì vô cùng vui vẻ, lớn tiếng ca ngợi: "Ừ, thanh thủy phù dung, là hoa không những tươi đẹp còn cao quý, trang nhã, tốt! Có thể làm phi tử của Diệp nhi, là Hoàng hậu của Hách Liên ta!

"Vương thượng quá khen!" Dáng vẻ Vân Chỉ hơi phục tùng, thừa đủ sự thẹn thùng, quả thật vô cùng giống một tiểu thư khuê các điển hình, nếu mấy người Mặc Kỳ Uyên mà nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Chỉ thì nhất định muốn lấy tròng mắt ra kiểm tra xem mắt có vấn đề gì hay không!

"Người đâu! Ban ghế ngồi! Còn nữa, đi mời Thái tử đến đây!"

Tâm tình Hách Liên Hoàng thật tốt, cao giọng phân phó, nói xong liền đi đến ngồi xuống long ỷ, nhìn Vân Chỉ cũng ngồi xuống ngay sau đó, thuận tiện mở miệng nghi ngờ hỏi: "Nghe trưởng lão nói ngươi và bằng hữu của ngươi lẻn vào sông Bàn Niết để trộm băng thiềm?"

Nghe thấy câu hỏi như vậy, Vân Chỉ giống như vô cùng sợ hãi, vội vàng đứng dậy hành lễ giải thích: "Chỉ nhi có tội, tuy nhiên cũng là vì thân bất do kỷ!"

"Quả nhân không có ý trách ngươi, chỉ là có chút tò mò mà thôi, ngươi cứ ngồi xuống trước rồi nói, có phải là nỗi khổ gì khó nói hay không?" Hách Liên Hoàng cũng là người hiền hậu, rất nhanh đã muốn thân thiết với Vân Chỉ tựa như đó chính là con dâu mình rồi.