Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 11: Hộ Hà Trưởng lão




Hai mắt Mặc Kỳ Uyên bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, chăm chú nhìn chằm chằm, nhưng vẫn bình tĩnh duy trì tư thế cảnh giác.

Mà ngay khi hai Phượng Hoàng Thần Thú vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình mà khiêu vũ là lúc đột nhiên Mặc Kỳ Uyên cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu rung rung, cúi đầu nhìn xuống, giật mình không thôi!

Chỉ thấy tất cả chim thần thú điêu khắc phía sau ở trên mặt đất đều bắt đầu nứt ra, cứ như những pho tượng đá hủy diệt rồi lại trùng sinh, bất thình lình tất cả như được đổi một lớp vỏ mới!

Từ hàng trước đến hàng sau, từ cấp bậc cao đến cấp bậc thấp, cứ như vậy tất cả thần thú bắt đầu công việc quỷ dị, hoành tráng giống như đang nghênh đón Phượng Hoàng hiện thế!

Không thể tiếp tục ngồi chờ chết, Mặc Kỳ Uyên xoay người phi thẳng về phía tấm đá thạch bích đối diện, rót nội lực vào trong kiếm, một luồng ánh sáng màu tím huyền ảo hiện ra, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, muốn dùng sức người phá tấm thạch bích này.

Đúng lúc này, nhóm động vật thần thú trên mặt đất cũng nhận ra sự có mặt của kẻ ngoại lai Mặc Kỳ Uyên, cùng nhau gầm lên giận dữ, âm thanh sắc bén hòa với sự vui sướng khi được sống lại rồi lại phẫn nộ khi phát hiện có kẻ xâm nhập đáng sợ giống như muốn phá hủy toàn bộ động đá này! Tiếng gào thét đáng sợ như vậy khiến người ta cảm thấy sợ hãi giống như chúng muốn ném bỏ cả cái động đá này đi!

Năng lượng mạnh mẽ này vốn dĩ không thuộc về nhân gian! Mặc Kỳ Uyên vừa phải toàn tâm toàn ý phá hủy thạch bích, cũng vừa phải cố gắng bảo vệ tâm mạch, và che kín lỗ tai thì mới có thể bình yên.

Gào thét qua đi, nhóm thần thú muốn nhảy lên, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ duy nhất dám xâm nhập này, đội hình khổng lồ như vậy khiến Mặc Kỳ Uyên phải nắm thật chặt kiếm trong tay, tính huống như này chỉ sợ ngay cả hắn cũng khó đối phó!

Đúng rồi, Vân Chỉ đang ở cách vách, bên môi nở ra một nụ cười vui mừng, giờ phút này hắn cảm thấy vô cùng may mắn là Chỉ nhi không ở cùng một chỗ với hắn để phải chịu cảnh khó khăn như thế này!

Vứt bỏ ý định phá hủy tấm thạch bích, Mặc Kỳ Uyên xoay người lại, trên mặt là biểu hiện đầy nghiêm túc, không biết sợ cũng không muốn sợ! Muốn nuốt hắn vào bụng sao? Chúng nó còn chưa có khả năng đấy!

Huyệt đạo và kinh mạch toàn thân cố gắng chống đỡ, hai tay mở ra thẳng tắp, phóng thích tất cả nội lực mạnh mẽ của hắn, huyền khí màu tím càng thâm đậm đà, âm u, vờn quanh thân mình hắn, sát khí chờ phát động vọt đến đám thần thú khiến bọn chúng đều bị dọa phải dừng lại vài bước, phát ra những âm thanh sợ hãi, những thần thú có vẻ có cấp bậc cao hơn tiếp tục tiến lên, tiếng gầm rú thị uy tiến công về phía hắn.

Một tiếng gầm nhẹ được phóng ra từ yết hầu, hai tay Mặc Kỳ Uyên mạnh mẽ vươn ra, huyền khí màu tím quanh thân đã sớm bành trướng đến mức khó có thể tiếp nhận thêm sức lực liền bắn ầm ầm về phía tất cả thần thú, so với lũ lụt thì đám thú dữ này còn khiến người ta sợ hãi hơn rất nhiều, sức mạnh phát ra ép tất cả đám mãnh thú hung ác đều phải dừng lại lùi về phía sau vài bước. Nhận ra được sức mạnh của Mặc Kỳ Uyên, nhóm thần thú đều đưa mắt nhìn nhau không dám tự tiện tiến lên phía trước, khí thế uy lực như thế không phải chúng nó có thể dễ dàng đối phó!

Đội ngũ thần thú khổng lồ nhanh chóng nản lòng đi xuống, khí thế cường đại như thế khiến toàn bộ động đá đều hoảng sợ, chấn động, run rẩy, cuối cùng cũng quấy rầy đến hai Phượng Hoàng Thần Thú đang thân mật với nhau!

Phượng Hoàng đang trong hoàn cảnh như thế mà bị quấy rầy lưu luyến nhìn nhau rồi tức giận vụt lên, tiếng kêu to lớn bày tỏ giờ phút này tâm tình thật sự tức giận.

Hướng nhanh về phía Mặc Kỳ Uyên, hai thú giống như cảm giác được cái gì, đột nhiên bắt đầu trở nên kích động, kêu lên vài tiếng rất to, hai bóng dáng màu vàng không hẹn mà cùng múa may, nhanh như ánh sáng hướng trực tiếp về phía Mặc Kỳ Uyên!

Ánh sáng màu vàng nhanh chóng quét ngang qua, tất cả thần thú xung quanh đều nhanh chóng thu hồi lệ khí toàn thân, ngoan ngoãn nhường đường đi.

Mặc Kỳ Uyên chau mày, thoáng lộ ra sự đau khổ, vừa rồi hắn đã liều chết để đọ sức, phóng thích tất cả nội lực trong cơ thể, giờ lại còn hai thần thú đế vương này nữa, xem ra hôm nay hắn khó tránh khỏi kiếp này!

Hai Phượng Hoàng Thần Thú giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp lại rồi cùng nhau bay đến, ánh sáng màu vàng sang chói lên, căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ đó. Mà ngay khi vừa đến trước mắt Mặc Kỳ Uyên, hai bóng dáng màu vàng nhanh chóng tách ra, một cái bay vút qua khóe mắt của hắn, đó là đường hướng về tấm thạch bích! Mặc Kỳ Uyên kinh sợ ngoái đầu lại thì đã thấy bóng màu vàng kia nhanh chóng đi xuyên qua tường đá, nhẹ nhàng giống như đi xuyên qua một nơi trống trải vậy, mà ngay khi bóng dáng đó vừa xuyên qua tường thì thạch bích vẫn là thạch bích, không hề có tí dấu hiện tổn hại nào!

Lúc này, Vân Chỉ không hề phát hiện ra những động tĩnh từ phía tường đá bên cạnh, ba người vẫn đang chiến đấu quyết liệt, mà lúc này Hách Liên Diệp phải chịu sự công kích từ hai người, cuối cùng không thể chống đỡ nổi nữa.

Đúng lúc hai bên muốn quyết định thắng bại thì một tiếng kêu to, sắc bén làm cả người đều hoảng sợ, trong nháy mắt thấy một luồng ánh sáng màu vàng thay thế ánh sáng màu xanh của băng bên trong, mang theo khí thế mạnh mẽ hướng về phía ba người, bay vụt qua giống như ánh điện vậy, không đợi đến khi mấy người hoàn hồn bời ánh sáng màu vàng chói mắt kia, đôi cánh chim lông vũ vẫy nhẹ tiện thể cắt ngang thế tấn công của ba người.

Vân Chỉ vốn tưởng rằng đây là mãnh thú được nuôi nhốt trong Hoàng lăng đột kích, đang định giơ kiếm đánh về hướng bóng dáng màu vàng kia thì đã thấy con chim khổng lồ kia đột nhiên thu toàn bộ ánh sáng màu vàng xung quanh thân mình lại, kêu lên một tiếng dịu dàng, tiến đến dựa sát vào người Vân Chỉ giống như đang làm nũng, nhảy múa lượn vòng quanh nàng, thỉnh thoảng lại dùng cái cổ gầy gầy vuốt ve nhè nhẹ Vân Chỉ.

Bị một màn trước mắt dọa sợ ngây người. Vân Chỉ đứng sững sờ ở nơi đó, ngơ ngác nhìn bóng dáng màu vàng tuyệt đẹp trước mắt giống như là được điêu khắc ra, vậy mà giờ phút này lại giống như một đứa trẻ làm nũng, nhảy múa bên người nàng, có ai đến nói cho nàng biết tại sao đột nhiên nàng lại bị một con chim đến nhận làm trưởng bối rồi không?

"Phượng Hoàng Trùng sinh! Kim quang diệu thế! Ha ha ha, là ông trời bảo vệ Hách Liên ta!" Ba người bên trong động đá vì tình hình bất ngờ mà ngây người nên không phát hiện có một người đột nhiên ở phía cửa.

Hách Liên Diệp thấy ở cửa chính là Hộ Hà Trưởng lão, lông mày đang cau chặt cũng dần buông lỏng, chỉ cần có Trưởng lão ở đây, hai kẻ trộm này nhất định không thể trốn thoát! Mà nhớ lại lời hắn vừa nói, không khỏi cảm thấy giật mình: "Trưởng lão, ngươi nói, đây là Phượng Hoàng?" Đây chính là Phượng Hoàng - Thần Thú Thượng Cổ mà nhiều thế hệ hệ Hách Liên hắn bảo vệ sao?!

Lão đầu râu bạc vẫn còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn, hai mắt cười thành một đường thẳng, đắc chí vừa lòng giống như vừa được ăn mật ong, rồi nhìn về phía Hách Liên Diệp nhất thời lại có chút tôn kính tin phục, làm cho đột nhiên Hách Liên Diệp cảm thấy sợ hãi, mà bất thình lình Hộ Hà Trưởng lão quỳ xuống dưới thân hắn, kính cẩn hành lễ, dọa cả người hắn nhanh chóng bước lên đỡ lấy: "Trưởng lão, ngươi làm cái gì vậy?! Diệp không thể nhận được lễ lớn này đâu?"

Có người nào mà không biết Hộ Hà Trưởng lão là người được ngàn năm trước truyền thụ lại, là tộc trưởng của gia tộc Thần Thánh nhiều thế hệ bảo vệ thánh sông, tộc trưởng của gia tộc cũng là Hộ Hà Trưởng lão, là người có thiên phú đảm nhiêm sứ mệnh thần thánh, có thần lực trời sinh, địa vị hắn ở Hách Liên quốc còn cao hơn so với Hoàng thượng rất nhiều, hiện giờ lại có thể khiến hắn trịnh trọng quỳ xuống như vậy quả thật dọa sợ Hách Liên Diệp.

Trên khuôn mặt Hộ Hà Trưởng lão vẫn là vẻ mặt tươi cười, chậm rãi đứng thẳng lên: "Không, ngươi nhận được! Trăm ngàn năm qua Phượng Hoàng chưa từng bao giờ hiện thế, hiện giờ lại hiện thân bên người Diệp Thái tử, đó chính là nhận Thái tử là chủ nhân của Phượng Hoàng, cuối cùng Phượng đế và Hoàng hậu đã hiện thế ở nhân gian, cũng không uổng Hộ Hà ta bảo vệ nhiều năm như vậy!"

Nghe Trưởng lão nói xong, Hách Liên Diệp vẫn có chút nghi ngờ, một màn này đến quá mức đột nhiên: "Nhưng mà............"