Thông báo nho nhỏ: Vì thời gian này mình phải học nên bận không edit được. Vậy nên mỗi tuần chỉ có một chương thui và sẽ được up vào thứ hai hàng tuần trên wattpad và sàn truyện thì sẽ chậm hơn một chút. Có thể sẽ có thêm vào những ngày đặc biệt hoặc khi mình nổi hứng. Vì truyện khá dài cho nên mình cần thêm người làm cùng, bạn nào có hứng thú thì cmt ở dưới nha!!!!!
Thân
--------------------------------------------------------------------------------------------
Trong lúc giao đấu, Lâm Hinh Nhân phát hiện Tây Môn Tĩnh Hiên cho người bao vây nàng trong Hiên vương phủ, chính là cho dù có nhún người nhảy lên trên cao thoát khỏi vương phủ, cũng sẽ không thoát khỏi nguy hiểm, dù hộ vệ không có ra tay thì cũng sẽ trúng ám toán.
Lâm Hinh Nhân cảnh giác ứng phó với việc Tây Môn Tĩnh Hiên xuất thủ, rốt cuộc cũng tìm ra sơ hở, nhanh chóng tránh chiêu của Tây Môn Tĩnh Hiên, hướng về phía đông nam của Hiên vương phủ lao ra.
Sau khi đã đi xa vài trượng, Lâm Hinh Nhân đến chỗ một tòa núi giả liền đi chậm lại, muốn mượn lực tăng tốc độ một chút.
Ai ngờ, mũi chân nàng vừa mới chạm vào núi giả, còn chưa kịp thu lại, Lâm Hinh Nhân liền cảm thấy dưới chân xuất hiện một trận lốc xoáy, mạnh mẽ kéo nàng rơi xuống phía dưới.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong nháy mắt, Lâm Hinh Nhân nhanh chóng thu chân, nhưng vẫn chậm một chút, toàn bộ thân mình rơi xuống, đỉnh tòa giả sơn đột nhiên hé ra một cái động lớn, cửa động sau khi Lâm Hinh Nhân rơi xuống lại đóng lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Trong động tối đen, người Lâm Hinh Nhân bất ngờ theo quán tính trượt xuống vài giây sau đó mới dừng lại, trong lòng không khỏi thầm mắng, đã dè chừng Tây Môn Tĩnh Hiên gấp đôi rồi mà, xem ra Hiên vương phủ đúng là nơi không dễ chọc vào.
Lâm Hinh Nhân thử tìm cách ra khỏi ám huyệt này, nhưng mà địa phương quỷ quái này lại bày ra loại trận pháp và cơ quan kì dị, lần mò thăm dò tránh né ám khí, tìm kiếm khắp động, Lâm Hinh Nhân vẫn không thể tìm được lối ra, bất đắc dĩ liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thật sự có thể đi qua sông mà không bị ướt giày? Ngẫm lại nàng đường là thiếu cung chủ của Thủy Nguyệt cung, âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ cũng không thể tránh được bị người ta ám toán!
Lâm Hinh Nhân lấy lại bình tĩnh, nhất thời không thể nghĩ ra cách đối phó tốt nhất, quyết định chuyên tâm luyện tuyệt thế kì công của Thủy Nguyệt cung, nếu tuyệt thế kì công của nàng luyện tốt sớm một ngày, thì lúc trước giao đấu với Tây Môn Tĩnh Hiên cũng không tốn sức như vậy.
"Nữ nhân, có thể ngủ say đến như vậy?"
Lâm Hinh Nhân từ trong giấc mơ bị véo cho tỉnh lại
Lâm Hinh Nhân có chút mơ màng mở mắt, nhưng đã thấy rõ Hiên vương ở trước mặt mang theo ánh mắt hờ hững, gương mặt tuấn lãng, trong khoảnh khắc liền tỉnh táo lại.
Nàng không phải đang luyện công sao? Như thế nào lại đang ngủ?
Tầm mắt Lâm Hinh Nhân lướt qua khuôn mặt Tây Môn Tĩnh Hiên cùng bốn phía chung quanh, ánh nến yếu ớt chiếu xuống, một ngọn núi thoạt nhìn bình thường nhưng bên trong lại có hang động cùng mật thất, hẳn là trước đó mình không hề phòng bị nên với rơi xuống đây, trông bên ngoài thì bình thường nhưng bên trong lại có huyền cơ.
Nhưng mà có ánh nến chiếu rọi, so với cảm giác tối đen như mực thì tốt hơn một chút.
"Ngươi là người nào?" Giọng nói của Tây Môn Tĩnh Hiên nghe dường như rất tùy ý, mặc dù ở cách xa Lâm Hinh Nhân, nhưng lại khiến nàng có cảm giác bị dồn ép, vô hình chung hình thành một cỗ cường lực.
Cảm giác đau đớn phía dưới làm cho Lâm Hinh Nhân ý thức được tay của Tây Môn Tĩnh Hiên còn đang nắm chặt lấy mình, ngón tay theo hướng cằm đi thẳng xuống yết hầu.
Không thể trách Lâm Hinh Nhân phản ứng chậm chạp, chỉ có thể nói chuyện ngủ càng làm cho nàng thêm kinh ngạc, mà lúc nàng có thể cảm thấy thân thể mình bị rút đi không ít khí lực, âm thầm vận công, cũng chỉ thấy nguồn nội lực rất yếu còn sót lại.
Đây đối với người có võ công là chuyện cực kì đáng sợ
Lâm Hinh Nhân đối với tình huống của mình cũng không tỏ ra hoảng sợ, bình tĩnh nhìn Tây Môn Tĩnh Hiên, lập tức phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng nữa là Tây Môn Tĩnh Hiên sẽ phát hiện ra nàng dịch dung, phát hiện ra thân phận thật của nàng, chẳng những làm cho kế hoạch tìm phương thuốc chữa bệnh cho sư phụ sẽ bị trì hoãn, mà cuộc sống sau này của Lâm Hinh Nhân nàng cũng sẽ không được yên bình.
"Không nói?" Lời nói của Tây Môn Tĩnh Hiên vẫn tùy ý như vậy, giọng điệu hờ hững giống như không thèm để ý đến đáp án vậy.
Chiếc khăn che mặt bị cởi ra, lộ ra gương mặt thực xa lạ nhưng cũng thực bình thường, nhưng mà ánh mắt bình tĩnh kia còn lộ ra mấy phần tâm tư, vô cùng lợi hại.
Đầu ngón tay Tây Môn Tĩnh Hiên rời khỏi phía dưới cằm của Lâm Hinh Nhân, thu hồi, đứng dậy, đứng bên cạnh Lâm Hinh Nhân, nhìn ánh nến hắt lên trên mặt của nàng, chậm rãi nói, "Thủy Nguyệt cung có cung chủ, thiếu cung chủ, thiếu chủ, còn có tam đại hộ pháp, ngươi là người nào?"
Lâm Hinh Nhân trong lòng hồi hộp, không nghĩ tới Tây Môn Tĩnh Hiên lại biết rõ lai lịch của nàng như vậy, nhất định là lúc trước khi cùng hắn giao đấu, làm cho hắn nhìn thấu võ công của mình, xem ra Tây Môn Tĩnh Hiên đã chú ý tới Thủy Nguyệt cung.
Điều này cũng khó trách, một vương gia làm cho triều đình an ổn có thể nào lại không chú ý tới động tĩnh trên giang hồ? Giống như thế lực của Thủy Nguyệt cung ngày càng mở rộng thì chắc chắn trở thành cái gai trong mắt các bang phái khác. Thật sự là ta không phạm người người đã phạm ta.
May mắn là không phái thuộc hạ lẻn vào Hiên vương phủ điều tra tình hình Tây Môn Tĩnh Hiên, nếu không thật sự là như thiêu thân lao đầu vào lửa, cực kỳ nguy hiểm.
Lâm Hinh Nhân làm bộ như tùy ý chỉnh sửa lại đầu tóc, xác định lớp mặt nạ vẫn còn nguyên vẹn, âm thầm dùng toàn bộ nội lực còn sót lại, làm cho lớp mặt nạ cùng làn da nàng dính chặt lại với nhau, ráng sức che lại kẽ hở rất nhỏ kia.
Dịch dung thuật của Thủy Nguyệt cung rất xảo diệu, hơn nữa trong mật thất này rất tối, Tây Môn Tĩnh Hiên sẽ không thể nào nhận ra lớp dịch dung của nàng. Chẳng qua là muốn khuôn mặt của Y Dao trở thành cái đinh trong mắt Tây Môn Tĩnh Hiên, Lâm Hinh Nhân ở trong lòng thầm xin lỗi Y Dao, liền nói với Tây Môn Tĩnh Hiên, "Vương gia, ngài thật sự là quá đề cao ta, ta bất quá cũng chỉ là một chân sai vặt mà thôi."
Nếu Tây Môn Tĩnh Hiên đã biết rõ về những người đứng đầu Thủy Nguyệt cung như vậy, nàng cũng không cần thiết phải cố gắng che dấu lai lịch của mình.
"Thật không?" Sắc mặt Tây Môn Tĩnh Hiên không thay đổi liếc nhìn Lâm Hinh Nhân một cái
"Tóm lại nhiệm vụ của ta thất bại, trở thành tù binh của vương gia, mặc cho ngài xử trí." Lâm Hinh Nhân nói, chỉ cần có thể rời khỏi mật thất này, nàng sẽ có cách liên lạc với người của Thủy Nguyệt cung, là có thể tìm được cơ hội trốn thoát khỏi đây.
Về phần nhiệm vụ vừa nói kia, sẽ để cho Hiên vương đau đầu suy đoán đi.
"Bổn vương tự nhiên sẽ xử trí ngươi." Tây Môn Tĩnh Hiên nói, thản nhiên nhìn nữ nhân này, tuy rằng nàng không nói nhưng khi ánh mắt của nàng lại lại cho hắn biết, địa vị của nữ nhân này ở Thủy Nguyệt cung không thấp.
Mà nàng bây giờ lại khinh thường nguy hiểm, khinh thường sự hiện hữu của hắn âm thầm khơi dậy ước muốn chinh phục của hắn.
Tây Môn Tĩnh Hiên chớp mắt, cái loại ham muốn chinh phục này chỉ khi gặp địch trên chiến trường mới có, cuộc sống an nhàn trong kinh thành, không có bất cứ chuyện gì có thể làm cho trong lòng hắn dậy sóng, nhưng lúc này hắn lại muốn nữ nhân trước mặt này chịu thua hắn, cũng coi như nàng là một người lợi hại.
"Muốn bị trừng phạt có phải hay không? Rất đơn giản." Tây Môn Tĩnh Hiên thờ ơ nói.
Edit & Beta: Trà sữa vị bạc hà
PR CHƯƠNG 9:
"Không cần hoài nghi, bổn vương cũng là một nam nhân bình thường, hậu viện vương phủ không phải còn có ba vị phu nhân hay sao?" Tây Môn Tĩnh Hiên đã xem thấu tâm tư của Lâm Hinh Nhân, vừa nói, thân thể liền tiến tới gần, hơi thở lạnh lẽo nhẹ nhàng quét qua mặt nàng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào người của nàng, từ phía cổ chậm rãi di chuyển xuống bên dưới.