Con editor đang trải qua những ngày đen tối nhất trong tháng, vì vậy nó đăng lên để tâm trạng tốt hơn. Hiện giờ nó đang rất lười vì vậy các bạn có thể giục truyện nó để nó bớt lười và có động lực edit.
----------------------------------------------------------------------------------------------
"Tự giải quyết cho tốt." Lâm Bác nói xong lời này liền đi khỏi
Nhìn bóng dáng Lâm Bác rời đi, Lâm Hinh Nhân nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe môi, tùy ý rót cho mình một chén trà.
Nàng cũng không hy vọng xa vời rằng sẽ có người khi nàng xuất giá biểu hiện lưu luyến không rời, bình thường Lâm Bác hiếm khi bước vào phòng nàng, cũng chỉ là đây là lần đầu tiên nàng làm mất mặt hắn, sau đó hắn ý thứa được rằng việc cự tuyệt hôn ước lần này làm lung lay quyền lực trong tay hắn, chính hắn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành như thế này, cho nên trước khi xuất giá cũng sẽ tới thăm nàng vài lần.
"Xuất hiện đi." Lâm Hinh Nhân nhẹ nhàng thổi trà, nghiêng mắt khinh thường nhìn cửa sổ nói.
Bên cửa sổ chợt lóe lên ánh sáng, một nữ tử từ bên ngoài nhảy vào, ăn mặc gọn gàng, bộ dáng trầm tĩnh.
"Y Dao, công lực của ngươi kém quá." Lâm Hinh Nhân nhấp một hớp trà nói. Có người ở ngoài ở cửa sổ, Lâm Bác thậm chí không phát hiện được, nhưng các nàng ở Thủy Nguyệt cung đều là những người có võ công cao cường, ít nhất là về khinh công, như vậy mới có lợi cho việc làm việc.
"Thiếu cung chủ, đây là tư liệu mà người muốn, tất cả tư liệu mà Thủy Nguyệt cung có liên quan tới Hiên vương đều ở đây." Y Dao đem một xấp giấy đưa cho Lâm Hinh Nhân
"Chỉ có từng này?" Lâm Hinh Nhân nhận lấy, tùy ý lật ra xem một chút.
"Hiên vương làm việc hết sức cẩn thận, năng lực phòng bị cũng rất mạnh, chúng ta chỉ điều tra được chừng đó, thiếu cung chủ lại nóng vội, cho nên nhất thời chưa phái thêm được người điều tra." Y Dao giải thích
"Ân." Lâm Hinh Nhân cất những tài liệu đó đi, "Y Dao, ngươi thay ta ở lại chỗ này, ta đi ra ngoài một lát."
"Thiếu cung chủ, bên ngoài trời đã tối, người còn muốn ra ngoài?" Y Đạo nghi hoặc hỏi
"Ừ." Lâm Hinh Nhân cũng không muốn nói nhiều lời, ra hiệu cho Y Dao đổi quần áo với mình, sau đó từ cửa sổ lặng lẽ nhảy ra ngoài.
Yên Nhi đem bữa tối trở về, thấy tiểu thư nhà mình ngồi bên cạnh cửa sổ, liền mang cơm lên, giống như thường ngày không phát hiện điều kì lạ gì.
Lâm Hinh Nhân dịch dung thành Y Dao, đi vào một quán trà, chọn một vị trí cạnh cửa sổ, vừa thưởng thức trà vừa đem tư liệu về Tây Môn Tĩnh Hiên điều tra được ra xem, tư liệu này cùng với những điều nàng đã biết về hắn có ít nhiều khác nhau, xem ra muốn thăm dò người này phải ở từ từ tiếp cận hắn, nếu muốn biết rõ ràng về hắn ngay là điều không thể.
Lâm Hinh Nhân đem tài liệu cất kỹ, ánh mắt quét qua cửa sổ, sắc trời đã bắt đầu tối, ngày kia chính là ngày nàng xuất giá, nàng phải thừa dịp đêm nay đến Hiên vương phủ nhìn xem, đối thủ thay đổi, trình độ ứng phó cũng phải đề cao.
Lâm Hinh Nhân rất nhanh nấp ở trên cây đại thụ bên ngoài Hiên vương phủ, nhìn vào bên trong, trong vương phủ đã giăng đèn kết hoa, những chiếc đèn lồng đỏ thắm được treo lên cao, còn có hạ nhân đi qua đi lại làm việc, không khí rất là vui mừng.
Lâm Hinh Nhân trừng mắt nhìn, không một tiếng động tiến vào Hiên vương phủ, ẩn thân trên mái nhà.
Lâm Hinh Nhân dùng khăn che mặt lại, tuy rằng hiện tại đây chính là khuôn mặt của Y Dao, nhưng nàng cũng cần phải thay Y Dao đề phòng.
Lâm Hinh Nhân che mặt dùng khinh công vượt qua từng đạo thủ vệ của Hiên vương phủ.
"Khách đã tới, còn không mau mời vào?"
Âm thanh mệt mỏi từ trong một gian phòng truyền ra, nội lực mạnh mẽ, ở trong đêm tối nghe thật rõ ràng, ngay sau đó trong phòng sáng đèn, bóng thân ảnh cao lớn hắt lên trên cửa sổ.
Thủ vệ vương phủ vội vàng chạy tới, tìm kiếm xung quanh, làm theo lời người ở trong phòng.
Chẳng lẽ đã bị phát hiện? Lâm Hinh Nhân nhíu mày, nàng ẩn nấp hoàn hảo trong bóng tối mà.
Âm thanh từ bên trong cửa sổ vọng ra, một cỗ lực đạo ập đến, đánh thẳng vào chỗ Lâm Hinh Nhân.
Lâm Hinh Nhân vừa thầm than thân thủ tốt, vừa nhanh chóng tránh né.
Không có một thủ vệ nào của Hiên vương phủ có thể phát hiện ra nàng thế nhưng người trong phòng kia lại có thể cảm nhận được!
Tây Môn Tĩnh Hiên đứng đối diện Lâm Hinh Nhân, ánh mắt lạnh nhạt, giống thèm như không để ý đến vị khách không mời này chút nào, đột nhiên trong mắt lóe ra vài tia hứng thú.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hinh Nhân quan sát Tây Môn Tĩnh Hiên gần đến vậy, vốn tưởng rằng cuộc sống hôn nhân sau này của hai người sẽ không thể chạm mặt nhau, nhưng lúc này trên mặt của Tây Môn Tĩnh Hiên lộ ra vẻ lười biếng và hờ hững, cùng với thần thái khi nổi giận của thái tử Tây Môn Triệt hoàn toàn trái ngược nhau.
Bất quá, Lâm Hinh Nhân cũng nhận ra nội tâm Tây Môn Tĩnh Hiên không giống như vẻ tùy ý lạnh nhạt bên ngoài, người càng có tài năng có quyền lực thì lại càng có thể làm ra những việc đáng sợ mà ai cũng không ngờ tới. Nếu không tại sao Hiên vương lại có thể khiến quân địch sợ mất mật, làm cho tướng lĩnh có thể kính nể?
Tây Môn Tĩnh Hiên thầm đánh giá cô gái che mặt đang đứng trước mặt mình, chưa từng có một nữ nhân nào có can đảm xông vào địa bàn của hắn mà lại không sợ hãi nhìn chằm vào hắn.
"Cô nương một mình xông vào đây thực khiến cho bản vương thấy hứng thú, chi bằng cô nương hãy ở lại phủ của ta."
Câu nói đùa giỡn nữ nhân của đám lưu manh lại có thể có được từ chính miệng Hiên vương nhưng lại chẳng có chút hứng thú, câu nói khẳng định Lâm Hinh Nhân có đi mà không có về.
"Vương gia nói đùa, ta chẳng qua chỉ là tò mò xem Hiên vương phủ có chuẩn bị hôn sự như thế nào thôi, dân thường như ta không có được cơ hội tổ chức hôn lễ giống như ngài." Lâm Hinh Nhân bình tĩnh đáp lại, "Xem ra thật không thú vị, đã làm phiền tới ngài, cáo từ!"
Lời nói vừa dứt, Lâm Hinh Nhân liền nhún người hướng tới chỗ cửa lao ra, năng lực của Tây Môn Tĩnh Hiên cao hơn tưởng tượng của nàng, nàng trước hết phải mượn cơ hội thoát ra khỏi đây.
Lâm Hinh Nhân liền cảm thấy một cỗ cường lực đánh úp nàng từ phía sau, làm cho chính mình không thể phản đòn lại được.
Nữ tử có võ công cực cao này ban đêm lẻn vào Hiên vương phủ, đương nhiên sẽ không vì tò mò, Tây Môn Tĩnh Hiên sẽ không để cho nàng có cơ hội thoát khỏi đây.
Hai người trong bóng đêm đánh nhau, như hai ngôi sao sáng trên bầu trời đêm