Vương Gia, Ngài Dám Lấy Ta Sao?

Chương 182: Không xứng nằm lên giường của bổn vương




Mệt mỏi,chán ghét... Thì ra mỗi nam nhân đều như vậy. Hạnh phúc ngắn ngủi khiến ngươi không kịp cảm nhận. Dương Xuyến Xuyến kiêu ngạo đứng đó, như là bẩm sinh đã kiêu ngạo và tự phụ. Từng bước một bước về phía trước, kiêu ngạo diễm lệ chưa bao giờ biến mất. Dù chịu đả kích, châm chọc như thế nào, nàng mãi mãi đều cao ngạo như vậy. Nhìn như vậy, đều là như vậy.

"Xuyến Xuyến........."

Tô Cảnh Lương thanh âm, như từ chân trời xa xôi vọng lại. Dương Xuyến Xuyến không dừng lại, nhưng quay đầu, mắt nhìn chằm chằm Tô Sơ Tâm. Khóe miệng lãnh đạm mấp máy, xa cách lạnh nhạt, gằn từng chữ: "Nếu không muốn khiến ta chết càng khó nhìn, Thái tử tốt nhất đừng nói chuyện với ta." Xoay người, cười lạnh rời đi. Sắc mặt Tô Sơ Tâm tái nhợt. Nhìn thoáng qua Tô Cảnh Lương, sợ hãi run rẩy. Tô Cảnh Lương lại có bộ dạnh lãnh đạm, dắt tay nàng đi ra ngoài.

"Cảnh Lương........."

Tô Sơ Tâm đứng ở cửa cung của mình, nhìn Tô Cảnh Lương không nói lời nào gấp gáp mở miệng nói chuyện. Đáy lòng khủng hoảng, Tô Cảnh Lương như vậy có phải phát hiện ra điều gì từ trong miệng nữ nhân kia không?