Vương Gia Này, Ta Muốn

Quyển 2 - Chương 6: Tiểu yêu tinh thứ hai cũng tới!




Vốn tưởng rằng ở lại phủ Vương gia, ít nhiều gì cũng có chút hi vọng  làm chủ mẫu tương lai. Bởi vì dù sao cũng cùng ở dưới một mái hiên với Vương gia, có thể tiếp xúc gần gũi, có thể có cơ hội xuống tay trước!

Nhưng Tần Uyển Như tuyệt đối không nghĩ tới, nàng ta mới chuyển vào phủ vương gia được một ngày, lúc vừa mới chuẩn bị giáo huấn tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng kia, đột nhiên không hiểu sao mình lại bị ăn hai bạt tay! Hơn nữa còn không biết là bị ai đánh...

Không chỉ có như thế, cả ngày nay nàng ta đã đi vòng quanh hết phủ vương gia, nhưng cũng không thấy được bóng dáng của tam vương gia. Hạ nhân của quý phủ không nhiều lắm, nhưng không ai có sắc mặt hòa nhã với nàng ta, giống như hoàn toàn không để nàng ta vào trong mắt vậy.

Ngay lúc nàng ta cực kỳ buồn bực, không chỗ phát tiết. Mỗ nha đầu kia lại tự động đưa đến cửa!

"Ồ! Đây không phải là nha đầu không được phụ mẫu giáo dưỡng sao!"

Mỗ Vũ chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi, hoàn toàn không có ý trêu chọc vị thiên kim tiểu thư nào đó. Nhưng vừa nghe được những lời này của nàng ta, bước chân rất không tự giác ngừng lại.

"Ồ! Đây không phải là ảnh hậu X, Tần tiểu thư chuyên môn phụ trách vai diễn bị tát tay đây à!"

Tần Uyển Như  nghe không hiểu những lời ở nửa phần trước, nhưng vừa nghe đến ba chữ bị tát tay, lập tức phát nghẹn đến nói không ra lời. Hiện tại đối với nàng ta mà nói, chuyện kia chính là cấm kỵ trong lòng.

Nàng ta không nhắc đến thì thôi, người nào đó còn không biết điều.

Nguyên tắc làm người của Tiểu Vũ rất rõ ràng, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta nhất định sẽ bị ta coi thường! Thay vì đợi người ta ra tay đánh ta, ta liền tiên hạ thủ vi cường! Khi người tiến đến gần ta, ta nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời!

Đương nhiên, công dụng của từ “đánh” với từ “mắng”  hoàn toàn giống nhau!

"Như thế nào? Không nói ra lời sao? Ta còn tưởng rằng ngươi dám ngang nhiên khiêu khích ta, thì phải có nhiều năng lực lắm chứ! Thế mà cũng cả buổi rồi, sao không lấy công phu mồm mép của ngươi ra dùng đi? À, đúng rồi! Ngươi diễn trò rất lợi hại, về điểm này ta rất bội phục người đó! Nếu không như vậy đi?! Ngày hôm qua ta  không có ra tay đánh ngươi, hôm nay ta thử ra tay được không? Sau đó ngươi có thể đi tìm Vương gia khóc lóc kể lễ, nói ta đánh ngươi thế nào, thế nào, sau đó bảo vương gia đuổi ta ra khỏi phủ! Như vậy về sau ngươi có thể hoành hành ở đây mà không sợ bị ai ngăn cản rồi!"

Tiểu Vũ dùng vẻ mặt "Thế nào, chủ ý của ta cũng không tệ đi?" nhìn Tần Uyển Như, cọ xác tay nhỏ bé, rất có xúc động muốn nóng lòng thử áp dụng.

Ngày hôm qua Tần Uyển Như  đã bị người ta tát hai bạt tay, còn chưa trấn định lại, vừa nghe Tiểu Vũ muốn ra tay đánh nàng ta, lúc này liên tục lui về phía sau, kích động nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì!? Ngươi dám đánh ta?? Ta là thiên kim của tả thường tướng đó!!!"

"Vì biết ngươi là thiên kim nhà thừa tướng, cho nên ta càng không thể không ra tay! Chỉ chờ ngươi lên tiếng thôi! Đến  đây, đến đây, khó mà có được lúc ta phát lòng hảo tâm thực hiện nghĩa vụ như vậy! Ngươi đừng khách khí với ta nữa!"

Tiểu Vũ cười tà tới gần Tần Uyển Như, Tần Uyển Như sợ hãi lui về phía sau. Mãi đến khi lưng chống đỡ ở cửa lớn của vương phủ, lúc không còn đường lui mới dừng bước lại!

Nước mắt lóng lánh, thân thể co rụt lại. Chợt, Tần Uyển Như nháy mắt mấy cái. Đúng rồi! Nàng ta có thể kêu cứu mạng mà! Làm cho bọn hạ nhân đều đến xem, đến lúc đó cho dù bị đánh, cũng có người chứng. Mà nàng ta cũng thật sự có thể bảo tam vương gia gọi hạ nhân đuổi tiểu nha đầu đáng ghét này đi!

Vừa có tính toán trong lòng, lúc Tần Uyển Như chuẩn bị hé miệng lớn tiếng kêu cứu. Nhưng miệng vừa mới hé ra, còn chưa kịp hô lên. Tiếng đập cửa đã truyền đến từ sau lưng...

Hả? Lại có người đến?

Tiểu Vũ đình chỉ nụ cười tà, vỗ vỗ bả vai Tần Uyển Như: "Này! Tránh ra một chút. Đừng cản ta mở cửa!"

Ừm! Người sau gật gật đầu, tự giác tránh đường.Chỉ là sau khi tránh ra, nàng ta mới hậu tri hậu giác khinh rủa ra tiếng. Đáng chết! Sao nàng ta lại nghe lời như vậy?

Cửa lớn mở ra, có hai người đứng ngoài cửa. Tình hình rất giống với lúc Tần Uyển Như đến, cũng là một chủ một người hầu, tổ hợp tiểu thư và nha hoàn! Chẳng qua khác biệt là, trước đó nàng không biết Tần Uyển Như, nhưng mà vị chủ tử trước mắt này! Nàng có chút quen thuộc đó! Hừm... Xác thực nói, không thể nói là quen thuộc, mà chỉ có thể miễn cưỡng nói có gặp mặt một lần, nói chuyện qua một lần mà thôi!

"Diệp Tử Khuynh?"

"Tần Uyển Như?"

Không đợi Tiểu Vũ  mở miệng trước, hai vị tiểu thư trong và ngoài cửa đã mở miệng “tiếp đón.” nhau.

"Ồ! Không nghĩ tới thật là ngươi! Bên ngoài có nhiều lời đồn khoa trương như vậy, ta muốn đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Xem ra... Ngươi quả thật là ở lại trong phủ của tam gia."

Diệp Tử Khuynh  lạnh giọng mở miệng, trong giọng ngoài khó nghe ra còn có chút ghen ghét.

Đây gọi là có người ngã lòng tự có người đắc ý, Tần Uyển Như vừa rồi còn bị mỗ Vụ dọa đến phát khóc, nhưng giờ đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ. Nhất là sau khi nghe được lời nói mang theo mười phần chua chát của Diệp Tử Khuynh, mũi ngưỡng lên trời, còn kém không phun vài luồng khí, để biểu hiện mình là một con trâu X.

"Dĩ nhiên là ở đây rồi! Ta vừa mới mở miệng, tam gia đã lập tức đồng ý rồi đó!"

Mỗ Vũ không tham gia vào, đóng vai người qua đường Giáp ở một bên, dựa vào cạnh cửa nguấy mũi. Xả! Tiếp tục xả đi!

"Hừ! Tần Uyển Như ngươi đừng đắc ý quá sớm! Chỉ là ở lại đây mà thôi, nữ chủ nhân tương lai của phủ vương gia này, chưa chắc đã là ngươi đâu!" Dường như là tìm không thấy chứng cớ  gì để chứng minh, Diệp Tử Khuynh bỗng nhiên bắt tay chỉ vào mỗ Vũ đang đóng vai người qua đường Giáp ở bên cạnh.

"Nàng ta còn có tư cách làm hơn cả ngươi!"

Tần Uyển Như vừa nghe lời này, lúc này bão nổi: "Nàng ta chỉ là một tiểu hộ vệ, có tư cách gì mà tranh với ta?"

Mỗ Vũ tiếp tục nguấy mũi. Này! Hai người các ngươi ầm ỹ là được rồi, có thể đừng kéo ta vào hay không!

"Tiểu hộ vệ? Ồ! Tần Uyển Như ngươi không ngốc đi? Có thể ở lại  bên người tam Vương gia, có thể đi vào Cung thay thất công chúa gả đi, có thể để Cửu vương gia ở phía Bắc trường thành ít khi trở về ra mặt cầu tình. Có thể khiến hoàng thượng thoáng mở một mặt, không trách tội! Tiểu nha đầu như vậy, ngươi thực sự xem nàng ta là một tiểu hộ vệ sao?"

...

Những lời này của Diệp Tử Khuynh, thật ra Tần Uyển Như  đã sớm biết. Chỉ là nàng ta đến Vương phủ đã nhiều ngày, cũng không phát hiện tam Vương gia có đãi ngộ đặc biệt gì với tiểu nha đầu này, nhiều lắm là có chút dung túng nàng mà thôi. Cho nên nàng ta cũng không thèm để những chuyện trước đây vào trong lòng. Chỉ là hiện tại nghe Diệp Tử Khuynh nhắc tới, trong lòng nhất thời cũng bắt đầu suy tư  một lần nữa!

Đúng vậy... Một người không biết lớn nhỏ, tiểu nha đầu không quy củ không giáo dưỡng như vậy, tại sao có thể ở bên cạnh tam vương gia chứ? Hơn nữa nhìn thái độ tam Vương gia đối đãi với nàng... Mặc dù nhìn không ra có cái gì, nhưng nghĩ kĩ một chút,thì sự dung túng đó có chút quá đáng rồi đi?

Nghĩ đến đây, Tần Uyển Như  nghiêng đầu nhìn Tiểu Vũ. Diệp Tử Khuynh  hừ lạnh một tiếng, cũng nghiêng đầu đi về phía nàng.

"Nói! Rốt cuộc ngươi và tam vương gia có quan hệ gì?"

Thấy hai vị tiểu thư nọ chuyển mũi nhọn về phía mình, mỗ Vũ đình chỉ động tác nguấy mũi, còn thật sự tự hỏi vấn đề này.

"Ừm..Quan hệ của ta và tam vương gia ấy hả... Các ngươi muốn nghe sự thật hay là giả dối đây?"

"..."

Hai con quạ đen bay qua đỉnh đầu, Tần Uyển Như căm giận nói: "Vô nghĩa! Đương nhiên là muốn nghe sự thật rồi!"

Mỗ Vũ gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy! Được rồi, vậy thì nói thật thôi!"

Nghe vậy, lỗ tay Tần Uyển Như và Diệp Tử Khuynh đều dựng lên. Chỉ thấy Tiểu Vũ hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.

"Nói thật là...Muốn biết chuyện về sau như thế nào, xin để hạ hồi phân giải!"

"..."

Nói xong, bàn chân bôi dầu của mỗ Vũ chạy đi nhanh như chóp, để lại hai vị thiên kim tiểu thư  đầu đấy hắc tuyến trợn mắt há hốc mồm!